Chương 8: Long Đế. Uống Trà
Trong gian phòng ngập tràn hơi nước bốc lên mờ ảo, thân thể Diệp Vô Trần lúc này đang hoàn toàn lộ ra bên ngoài. Toàn thân hắn bao bọc bởi một lớp màng có màu đen hôi hám nhầy nhụa, giống như một cái kén bao bọc hoàn toàn chỉ để lộ ra hai con mắt nổi đầy tơ máu.
Trước mặt hắn vẫn là viên châu hình con mắt yêu dị đang lơ lửng, từ trong đó tuôn ra một loại năng lượng trắng tinh truyền lên người Diệp Vô Trần. Năng lượng lần này có vẻ như rất hài hòa, lại đang tẩy rửa qua cơ thể của hắn khiến tạo chất thoát ra ngoài.
Tiếng kêu đau đớn cũng đã không còn nữa, chỉ có ánh mắt Diệp Vô Trần là trở nên trong suốt như gương, tận sâu trong đó đang có một thứ gì muốn trỗi dậy.
Một lúc sau, vết nứt trên người hắn xuất hiện và lan rộng khắp nơi khiến cho ánh sáng trắng từ bên trong chiếu ra. Hai con mắt của Diệp Vô Trần bừng lên đầy yêu dị, lực lượng trên người hắn giống như tiềm long gào thét phá tan lớp vỏ bọc đen bên ngoài.
Cơ thể của hắn lộ ra lúc này hoàn mỹ vô cùng, nước da trắng nõn như bạch ngọc, cơ bắp săn chắc thon gọn chất chứa lực lượng kinh người. Mà nhìn kỹ cũng sẽ phát hiện ra phía dưới làn da trắng đó đang có những dòng huyết dịch hoàng thổ sắc đang di chuyển.
Diệp Vô Trần đưa tay bắt lấy viên châu kia, miệng không khỏi nhếch lên nụ cười thỏa mãn: “Hóa ra thứ này là Long Nhãn, con mắt của Long Đế thời Thượng Cổ tồn tại đến ngày hôm nay. Nó đã giúp ta cải tạo lại huyết mạch, tái tạo căn cơ tuyệt phẩm Hoàng Long Mạch. Tu vi cũng đã đến Khai Nguyên đỉnh phong, rất nhanh thôi có thể Ngưng Linh được rồi.”
Tiếp đó, trong đầu hắn lại hiện ra một tràng dài văn tự kim sắc cổ lão, đó cũng là một phần truyền thừa nhận được từ Long Đế.
“Hoàng Long Quyết. Công pháp Long tộc cấp bậc chí cao, khi luyện yêu cầu phải có Long mạch cùng Long huyết. Nhân loại có thể tu luyện sẽ nhận được lực lượng như Long tộc, thân thể vận dụng giống như Long, sinh ra Long hồn, thôn phệ vô vạn yêu thú huyết mạch tự cường bản thân!”
“Cuối cùng, Diệp Vô Trần ta cũng có ngày ngược dòng quật khởi. Vậy trước tiên đi tới Tam Sơn Lâm săn bắt yêu thú cường đại một chút!” Diệp Vô Trần không khỏi cười lớn, nhanh chóng mặc lên trang phục nội môn sau đó bước ra bên ngoài.
…
Thư viện nội môn,
Đế Đạo Thiên sau khi tới đây cũng chẳng có mấy sự thay đổi. Thường thường vẫn chỉ ngồi một chỗ nghiên cứu đọc sách, hắn mới chỉ đọc hết chưa nổi một phần ba số sách bên trong không gian của Kim Sắc Tự. Cho dù là sách gì hắn cũng đọc, kiến thức trong đó tuy không dám nói là có thể nhớ như in mọi thứ, nhưng trong những lúc quan trọng biết đâu lại hữu dụng thì sao.
Đó cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, Đế Đạo Thiên vẫn luôn cẩn thận tu luyện Đế Kinh, bước vào cảnh giới Khai Nguyên trung kỳ, khai mở đan điền và đồng thời chuyển hóa hết hai phần ba Đế lực thành Đế nguyên tích trữ.
Đan điền của Khai Nguyên cảnh bình thường theo như hắn biết, từ Thượng Cổ tới nay, cho dù giỏi lắm cũng đến một vạn giọt linh nguyên là cùng. Nhưng của hắn mới chỉ hai phần ba mà đã đạt đến hai vạn giọt Đế nguyên.
Lý do là bởi cơ thể hắn đặc thù, khi mở ra đan điền có thể khai thác không gian cực hạn, lại được Đế nguyên sau khi ngưng tụ liên tục củng cố khiến cho chắc chắn dẻo dai cực kỳ. Đế Nguyên có thể nén vào đến cực hạn tưởng tượng nên cũng chứa được nhiều hơn.
“Nếu sau này tăng cấp hơn nữa, cơ thể hoàn toàn được khai phá thì đan điền của ta có lẽ còn lớn hơn vô số lần. Cứ mỗi lần thăng một đại cảnh giới thì sẽ mở rộng gấp đôi, nếu thế thì quá kinh khủng rồi.” Đế Đạo Thiên chợt rung động, hắn cảm giác như bản thân lúc này đang trong trạng thái vô địch.
“Nhưng muốn chạy ra ngoài kia thì cũng cần có lực chiến đủ cường mới được. Cảnh giới có cao nhưng lực chiến thấp thì cũng bỏ mạng dưới tay mấy tên thiên tài vượt cấp kia mà thôi, quá nguy hiểm!”
Hắn cũng không chỉ quan tâm đến mỗi tu vi cảnh giới mà cả chiến lực cũng rất chú trọng, Có điều muốn tăng cao chiến lực thì cần phải chiến đấu, mà nếu như vậy thì rất dễ bị người khác phát hiện ra dẫn đến rắc rối.
Nhưng trước tiên vẫn có chuyện cần phải lo, hắn cần phải tìm cách giải quyết cơ thể ục ịch này của mình trước. Hắn cần phải có một cơ thể hoàn hảo cho việc học võ kỹ, cơ thể gọn gàng nhưng có thể chứa lực lượng vô tận.
“Mà khoan, nghe nói tu sĩ còn có phương pháp luyện thế không cần tu vi. Mà bên trong Kim Sắc Tự cũng có rất nhiều công pháp luyện thể, chỉ là nhìn quá trình có lẽ không hợp với ta chút nào.” Đế Đạo Thiên nói không hợp không phải vì không hợp với yêu cầu của hắn mà là do quá trình luyện thể vô cùng đau đớn, đau đến mức sống không bằng c·hết thì làm sao hắn có thể làm được.
Thế nên hắn mới nhờ tới Lâu Dạ Phong với thân phận đại đệ tử tìm giúp bản thân môn luyện thể nào đó bớt đau đi một chút, thậm chí không đau thì lại càng tốt hơn. Nghĩ như vậy, hắn lập tức chạy tới tìm Lâu Dạ Phong tại bên trong nơi tu luyện của hắn.
Đứng ngoài cửa, Đế Đạo Thiên có thể trông thấy được tòa đình viện này của Lâu sư huynh rất chi là giản dị. Bên cạnh hồ sen có mái đình, trên đó là một bàn đá ngồi uống trà giải khuây, cạnh hồ sen thì là một mảnh đất trống có trồng một cây đào. Lúc này đang là mùa hạ nên không có hoa đào, chỉ có lá xanh mởn thỉnh thoảng rơi rụng vài cái khiến người nhìn vào mà bỗng cảm thấy nhẹ lòng.
“Lâu sư huynh, Lâu sư huynh! Ta có việc cần nhờ ngươi!” Đế Đạo Thiên chạy vào, đứng trước cửa phòng mà gọi.
Đột nhiên đẩy cửa ra, Lâu Dạ Phong tinh thần tỉnh táo bước ra ngoài, trên tay bưng một khay trà chuẩn bị mang ra trước hồ sen ngồi uống. Bắt gặp thấy Đế Đạo Thiên, hắn lập tức mời: “Có chuyện gì đợi ra kia vừa uống trà vừa nói đi! Sư đệ tuổi nhỏ như vậy liệu đã từng thưởng qua trà chưa?”
Đế Đạo Thiên bị câu này làm cho ấp úng, hắn từ nhỏ đều chỉ biết ăn, lấy đâu ra mà thưởng trà kia chứ? Nhưng nghĩ tới phong thái của vị sư huynh này khi thưởng trà chắc hẳn vô cùng xuất chúng, hắn lại không kìm được mà liên tưởng đến bản thân.
“Trước đây chưa biết nhưng giờ có thể học! Mời sư huỳnh!” Đế Đạo Thiên cúi người đáp lại, đưa tay hướng vị sư huynh này đi trước, bản thân thì bước theo phía sau.
Hai người ngồi trên ghế, khay trà đặt trên mặt bàn đá mát lạnh, Lâu Dạ Phong chậm rãi rót một chén đưa cho Đế Đạo Thiên đồng thời nói: “Chậm rãi thưởng thức, từ hương cho tới vị, cảm nhận vị khi trà còn trong miệng thay đổi cho tới khi nuốt xuống, lại cảm nhận dư vị còn đọng trên lưỡi. Sau đó nói cho ta nghe xem!”
Đế Đạo Thiên nghe nhưng lại thấy mơ mơ hồ hồ, hắn cứ thế cầm lấy chén trà, đưa lại gần mũi khẽ ngửi. Chỉ thấy hương trà cực kỳ thơm, xen lẫn giữa hương trà đặc trưng cùng hương hoa đào thoang thoảng. Sau đó hắn uống vào một ngụm hết nửa chén, ngậm trong miệng chậm rãi suy nghĩ xem có vị gì.
“Đắng quá!” Hắn chỉ cảm thấy như vậy rồi nhanh chóng nuốt xuống. Dư vị gì đó chưa kịp thấy đâu nhưng đã vội nói: “Trà uống vào ban đầu thì rất đắng, sau đó dần dần cảm giác được tê đầu lưỡi, khi nuốt xuống lại thấy dư vị có chút ngọt. Chẳng hay nó tượng trưng cho cuộc sống hay sao? Hồng trần đắng cay, chỉ có vứt bỏ tất cả mới nhận được sự ngọt bùi chăng?”
Đế Đạo Thiên nói nhăng nói cuội vài câu, cũng tỏ ra khí khái triết lí nhân sinh như trong sách hắn đọc. Mà lời này lại khiến cho Lâu Dạ Phong khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi lắc đầu nói: “Ngươi nghĩ như vậy cũng có thể coi là đúng. Chỉ có điểu đó lại là suy nghĩ của ngươi mà thôi. Những người như ta, tu luyện là để vươn lên, để có đủ sức làm điều mình muốn, đó chính là ngọt bùi. Nhưng ngươi nghĩ tu luyện có dễ dàng không? Chắc chắn không ai dám nói nó dễ dàng. Mà quá trình tu luyện cực kỳ gian khổ, vượt qua không biết bao nhiêu kiếp nạn mới gặt hái được chút thành quả, đó là cái đắng.”
Lâu Dạ Phong ngừng lại nhìn Đế Đạo Thiên, thấy hắn vẫn đang ngơ ngác lắng nghe liền tiếp tục: “Mà đó cũng chỉ là cái tự ta nói đến mà thôi. Một chén trà cũng không thể biểu thị toàn bộ nhân sinh được. Ngươi phải tận mắt chứng kiến, tận lực trải qua thì mới có thể kiểm chứng sự thật. Vậy hôm nay đến đây nhờ ta là muốn làm gì?”
Lúc này Đế Đạo Thiên mới sực tỉnh, vội nhớ tới mục đích chính của bản thân tới đây, nét mặt hồi hộp nói: “Sư huynh, ta không thể tu luyện linh khí, liệu còn có thể đi theo con đường luyện thể không?”
“Ngươi muốn luyện thể? Nhưng nó rất khó khăn, từ trước đến nay việc luyện thể không có chuyện dễ dàng, mà thành quả đạt được cũng cực kỳ chậm rãi, đòi hỏi ngươi cần phải có ý chí cực kỳ mạnh mẽ. Mà như ngươi, ta thấy có chút khó khăn!” Lâu Dạ Phong bất đắc dĩ trả lời. Không phải hắn không muốn Đế Đạo Thiên đi theo luyện thể, mà hắn sợ Đế Đạo Thiên không chịu được con đường này.
“Cũng giống như ngươi bình phẩm trà vừa nãy, cho thấy bản thân ngươi là người vốn thích sống nhàn hạ thảnh thơi, hoàn toàn đi ngược với phương châm của luyện thể đạo!” Lâu Dạ Phong tiếp tục. Nhưng cuối cùng, hắn thấy Đế Đạo Thiên có vẻ cực kỳ thất vọng nên đành lấy ra một cuốn sách đưa cho, nói: “Đây là một cuốn công pháp luyện thể ta tìm được cùng lúc với Tứ Quý kiếm, ngươi xem có thể thử không?”
Đế Đạo Thiên vội vàng chớp lấy, hắn nhìn tên sách có ghi dòng chữ “ Âm Dương Luyện” một cái tên nghe cũng không có vẻ gì là đau đớn nên cũng khá thích thú, quay sang vội cảm tạ: “Đa tạ sư huynh, vậy ta về trước!” Nói xong hắn lập tức chạy ra khỏi đình viện này mà quay về thư viện.
“Nếu ngươi luyện thành, có lẽ sẽ có cơ hội nhận được nó!” Lâu Dạ Phong lúc này ánh mắt hiện lên tinh quang nhìn theo Đế Đạo Thiên, miệng thì lẩm bẩm một mình.