Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đặt Tên Nàng Theo Tên Chàng

Chương 1




01.

"Sư phụ, Ninh Viễn đoạt đầu bảng! Hắn phái người đưa thư tới, nói muốn đón ta về kinh, hắn sẽ cưới ta."

Tần Giao tay cầm thư tín, mừng rỡ chạy đến chỗ sư phụ. Nhìn nữ nhân trong lều tuy chỉ trang phục giản dị nhưng không hề che giấu được phong thái tao nhã, Tần Giao vội điều chỉnh che giấu sự phấn khích trong nội tâm và bắt đầu cư xử đúng mực.

"Xin sư phụ thành toàn cho ta."

Tần Giao quỳ xuống hành lễ.

“Hắn thật tâm với ngươi vậy sao?”

Hoàn Nương hiếm khi cau mày, nàng nhìn người xưa nay luôn đúng. Ninh Viễn khi đó, vốn là bị đạo tặc làm thụ thương khi đang trên đường lên kinh dự thi, được Tần Giao bắt gặp và đưa về chữa trị vết thương của hắn.

Ninh Viễn bề ngoài nhìn ôn hòa hữu lễ, nhưng trong mắt lại có dã tâm vô tận. Hiện tại đã bước một chân vào trung tâm quyền lực, tiền đồ vô lượng, làm sao có thể bằng lòng gả cho một nữ nhân bình dân vô quyền vô thế?

Hoàn Nương nhận lấy phong thư đọc kỹ, nàng thật sự không nhìn ra sơ hở gì, lại nhìn Tần Giao đang mê đắm trước mặt, nàng thở dài, cuối cùng cũng đồng ý.

"Thế thôi, ngươi đi đi."

"A nương, người có đi cùng ta không?"

Tần Giao có chút mơ hồ, bọn họ sư đồ bên nhau nhiều năm như vậy, nói tình cảm bọn họ như mẫu tử cũng không quá lời, huống chi nàng từ lâu đã coi sư phụ như mẫu thân.

"Là ngươi muốn kết hôn, ta lại không muốn kết hôn, ta đi để làm chi?"

Hoàn Nương lắc đầu, nàng sẽ không đi kinh đô, đây mới là nhà của nàng.

Tần Giao đỏ mắt quỳ xuống, lạy ba lạy rồi quay người rời đi.

"A nương bảo trọng, ta nhất định sẽ quay về gặp người."

Sau khi Tần Giao rời đi, Hoàn Nương hướng về phía rừng vắng nhẹ gọi một thanh âm, chỉ trong chốc lát tựa mới một lần hít thở trôi qua, một bóng người quỳ xuống trước mặt nàng.

"Hãy cầm lấy ngọc bội này, đi theo Tần Giao và bảo vệ nàng. Nếu hôn sự có vấn đề gì, hãy giao ngọc bội cho người kia."

"Vâng, thưa chủ tử."

02.

Tần Giao là được Hoàn Nương đưa về.

Khi đó, Tần Giao chỉ mới khoảng năm, sáu tuổi, bị ngã xuống vực sâu, toàn thân đầy thương tích.

Nàng ngã xuống cạnh một cây Tần Giao nên cái tên của nàng cũng vì thế mà có.

Tiểu Tần Giao sinh ra đã xinh đẹp, nhưng khi tỉnh lại nàng lại quên mất tất cả, Hoàn Nương cũng không biết điều này là tốt hay xấu đối với nàng.

Trên người nàng có rất nhiều vết thương, ngoài vết xước do rơi từ vách đá xuống, còn có vết sẹo do roi và que hàn gây ra, khiến Hoàn Nương chỉ nhìn nàng cũng cảm thấy đau lòng.

Nếu đã quên rồi thì quên đi thôi, đó cũng không phải là kỷ niệm đẹp nên cũng chẳng sao cả.

Tần Giao là người tốt bụng, sáu tháng trước có một thí sinh lên kinh dự thi bị thương nặng, rơi xuống vực sâu nên đã kéo hắn về.

"Sư phụ, hắn bị thương, rơi xuống vực sâu nơi người từng nhặt được ta. Ta nghĩ hắn đáng thương nên mới mang hắn về. Xin sư phụ cứu hắn."

Người đó chính là Ninh Viễn, trong ba tháng dưỡng thương, hắn cùng Tần Giao ngày đêm bên nhau, tương thân tương ái.

Tần Giao sống cùng Hoàn Nương trên núi, hiếm khi gặp nam nhân nào khác. Khi nàng gặp một Ninh Viễn tài hoa và hữu lễ, dễ hiểu khi trái tim nàng đã yêu hắn.

Nhưng Hoàn Nương có thể thấy rõ Ninh Viễn là người vừa có tài hoa, lại vừa có dã tâm, một ngày nào đó hắn sẽ bay lên trời, làm sao hắn còn có thể nhớ tới cô bé mồ côi ở vùng núi vắng xa xôi này?

Sau ba tháng, Ninh Viễn thương thế đã bình phục, lại thêm khoa thi đến gần, mà hành trình lộ tuyến lại dài nên hắn phải lập tức vội vã về kinh.

"Đa tạ Tần cô nương đã có ân cứu mạng. Một khi Ninh mỗ được bảng vàng đề danh, ta sẽ dùng mười dặm hồng trang đến đón nàng, quyết không phụ với tình nghĩa mà nàng đã dành cho ta."

Những lời này, Tần Giao luôn ghi tạc trong lòng, Ninh công tử cũng đã chờ mong nàng nửa năm rồi.

Thời gian cứ ngày qua ngày, trăng đã tròn sáu lượt, phong thư này cũng đã đến, khiến Tần Giao không thể ngồi yên được nữa, nóng lòng muốn về kinh thành thân.

Đó chính là thiếu niên lang (*) của nàng, một người với tinh thần phấn chấn, sau khi được bảng vàng đề danh đã giữ lời hứa quay về thú (**) nàng.

(*) thiếu niên lang: chàng trai trẻ.

(**) thú: cưới

03.

Người mang thư về là Tống Nham, thư đồng của Ninh Viễn. Tần Giao rất vui vì hắn đã nói với nàng rằng: hắn nhờ người bạn đọc sách thân thiết nhất của mình mang theo ngọc bội gia truyền và phong thư này đến đón nàng.

Xe ngựa về kinh gập ghềnh suốt chặng đường dài đằng đẳng nhưng Tần Giao vẫn mỉm cười rạng rỡ.

Ước chừng nửa tháng sau, xe ngựa chậm rãi tiến vào kinh đô, tuy là một nơi phồn hoa xa lạ, nhưng lại là nơi có thiếu niên lang của nàng.

Xe ngựa dừng trước một ngôi nhà, nhà tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, trước cửa còn có một nha hoàn chào đón Tần Giao đến.

"Tống Nham, Ninh Viễn ở đâu?"

Tần Giao có chút thất vọng khi không nhìn thấy người mà nàng vô cùng nhung nhớ.

"Cô nương, thiếu gia hiện tại đã nổi danh, bận rộn chính sự, không thể thoát khỏi."

Lời của Tống Nham được đáp lại rất hay, Tần Giao ngẫm nghĩ cũng thấy có lý.

"Thiếu gia nói, ngày mồng sáu tháng sau là ngày tốt lành, ngày đó người sẽ cưới cô nương. Tuy ngày có chút gần nhưng lại là ngày đẹp nhất trong năm, người đặc biệt chọn ngày đó, chỉ hy vọng sau khi thành thân cùng cô nương hòa hòa mĩ mĩ (*)".

(*) hòa hòa mĩ mĩ: tốt đẹp mỹ mãn

Tần Giao đỏ mặt gật đầu, nàng sẽ kết hôn với thiếu niên lang của nàng vào ngày mồng sáu tháng sau, chỉ chưa đầy nửa tháng nữa thôi, nàng liền trở thành nữ nhân của hắn.

“Khi nào thì Ninh Viễn mới gặp ta?”

Tống Nham nhìn Tần Giao mê đắm, trong lòng có chút không chịu nổi, nhưng vẫn làm theo lời thiếu gia căn dặn.

“Cô nương, ở kinh đô vốn không giống trước đây, việc gì cũng phải giữ lễ nghĩa. Thân phận hiện tại của thiếu gia đã khác, bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, không thể gặp cô nương được, tránh cho việc ảnh hưởng đến thanh danh. Hơn nữa, cũng chỉ còn có mười lăm ngày nữa là đã đến đại hôn, cô nương còn cần chuẩn bị giá y, không bao lâu nữa đã có thể mỗi ngày đều gặp thiếu gia. Trong khoảng thời gian này, ủy khuất cho cô nương ở lại nơi đây và đợi tới ngày xuất giá”.

"Ta hiểu rồi."

Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triều triều mộ mộ (*)

(*): câu này vốn lấy từ bài “Thước Kiều Tiên” của Tần Quan thời Bắc Tống. Nghĩa hai câu trên là: Nếu mối tình hai người sắt son chung thủy, thì hai người đâu cần phải ngày đêm luôn ở bên nhau?

"Trong kinh có rất nhiều quy tắc, thiếu gia đặc biệt mời Liễu ma ma đến dạy cô nương những quy tắc, mong cô nương nghiêm túc học tập."

Tần Giao gật đầu, trước khi đi ra, Hoàn Nương có nói nàng có thể không thích ứng được với rất nhiều quy tắc trong kinh thành, nhưng nàng cảm thấy mình có thể chấp nhận bất cứ điều gì vì Ninh Viễn.

04.

Sau khi Tống Nham thu xếp ổn định cuộc sống cho Tần Giao, hắn ta quay trở lại Ninh phủ, đối diện với nhà mà Tần Giao đang ở.

Trong bốn tháng, Ninh Viễn đã vững vàng ở kinh thành, thành lập Ninh phủ.

Để đạt được điều này, ngoài tài năng xuất chúng của Ninh Viễn, còn phải kể đến sự ủng hộ của Phủ Thừa tướng.

"A Viễn, cha ta gần đây rất ít cho ta ra ngoài, đã mấy ngày ta không gặp huynh rồi."

Tô Duệ Linh hôm nay lấy cớ mua trang sức mới có thể đi ra ngoài, nàng cũng không mua gì mà đi thẳng đến Ninh phủ gặp hôn phu.

"Hôn lễ sắp đến gần, Linh nhi thật sự nên nghe lời Thừa tướng."

Ninh Viễn đang viết sách, Tô Diệc Linh ở bên cạnh mài mực, đúng thật “hồng tụ thêm hương” (*), cảnh sắc nhìn vào thật tao nhã.

(*) Hồng tụ thiêm hương: Chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh

"Trước đại hôn một tháng đúng là chúng ta không nên gặp nhau, dễ không may mắn."

Tô Duệ Linh chính là vị hôn thê của hắn, được hắn dùng nhiều thủ đoạn thu xếp được sau khi đã chọn lựa kỹ càng. Chỉ có đại cô nương dòng chính Phủ Thừa tướng mới xứng đáng làm phu nhân Tân khoa Trạng Nguyên như hắn.

Tần Giao dù là nữ nhân đầy ngây thơ, trong sáng mà hắn yêu thích, nhưng thật đáng tiếc nàng lại là cô nhi...

"Rồi, rồi, A Viễn nói là đúng. Hôm nay trở về, ta liền sẽ yên tâm ở trong phủ chờ kiệu lớn tám người khiêng của huynh tới."

Nói đến chuyện không may mắn, Tô Duệ Linh thật lo lắng liệu đại hôn có hay không xảy ra chuyện gì.

Lần đầu tiên gặp Ninh Viễn, nàng đã yêu tài năng của hắn, sau khi quen biết hắn lại thấy hắn là một người hiền lành, tao nhã cùng với phong độ ngời ngời, điều này càng khiến nàng vui mừng hơn.

Sau này, khi hắn đoạt đầu bảng, nàng đã xin cha nàng cầu Hoàng Thượng ban hôn cho hắn và nàng, tuy nhiên đây cũng không chỉ là tình cảm đơn phương của nàng mà thật sự là tình cảm đến từ hai phía.

"Hôm nay nàng không đi mua trang sức sao? Nếu không đi lại có người mua hết thì sao."

Ninh Viễn khẽ mỉm cười, hoàn toàn không nhìn ra được vẻ thiếu kiên nhẫn của hắn vào lúc này

“Ừ, thế ta đi đây.”

Tô Duệ Linh miễn cưỡng rời đi, vừa tới cửa đi thư phòng, nàng quay người lại, mạnh dạn hôn lên mặt Ninh Viễn một cái rồi chạy ra ngoài.

"Cô nương, vừa rồi cô nương quá táo bạo."

Thị nữ riêng của Tô Duệ Linh, Mai Huyền không khỏi không đồng tình với hành động của tiểu thư, là nữ nhân phải nên dè dặt.

"Sợ gì chứ? Nửa tháng nữa chúng ta đã là phu thê, hiện tại đã định thân, chúng ta có gì mà không thể bày tỏ tình cảm."

Tô Duệ Linh không để chuyện này trong lòng, làm gì có người dám nhận xét cô nương của Tướng phủ đúng hay sai mà cần phải suy nghĩ?

05.

"Đại nhân, mọi việc đã được sắp xếp ổn thoả."

Tống Nham tiễn Tô Duệ Linh đi, trở về thư phòng thừa mệnh báo cáo cho Ninh Viễn.

"Ngươi đã cẩn thận gõ đám người hầu kia đừng nói lung tung chưa?"

Ninh Viễn nghĩ đến cô nương đã cứu mạng mình, ánh mắt không khỏi có chút dịu dàng.

Tô Duệ Linh dù là phu nhân được lựa chọn của hắn, nhưng người hắn muốn cưới là Tần Giao, đáng tiếc địa vị quá thấp, vì sự nghiệp tương lai, hắn chỉ có thể để Tần Giao làm lẽ.

Nàng ấy nhìn thì có vẻ ngây thơ nhưng trong lòng lại rất quyết liệt, chuyện này nhất định không thể để nàng biết trước. Nếu sau này nàng ấy có phát hiện ra thì đó cũng là chuyện đã rồi, nàng ấy cũng không thể gây phiền toái gì, lâu dài chỉ có thể vui vẻ với hắn.

"Tiểu nhân đã dặn dò rồi, dặn bọn họ không được cho Tần cô nương ra ngoài, còn phái mấy người phụ cận canh chừng."

"Lão gia và lão phu nhân đã tới chưa?"

"Tiểu nhân nhận được tin tức, hai ngày nữa lão gia cùng phu nhân sẽ đến kinh thành."

Ninh Viễn tâm tình rất tốt, hắn đã sắp xếp xong hết thảy. Ngày sau, Tô Duệ Linh phát hiện ra sự tồn tại của Tần Giao, hắn cũng có thể cho Phủ Thừa Tướng một lời giải thích hoàn hảo.

Chỉ cần nói rằng đó là một cuộc hôn nhân do cha mẹ hắn ở quê sắp xếp cho hắn, họ đã đưa nàng đi theo khi đến kinh thành lần này mà hắn không hề hay biết trước. Vì mệnh lệnh của cha mẹ và lời của bà mối, hắn đành phải nhận nàng vào phủ. Chỉ cần không tỏ ra quan tâm nàng, Tô Duệ Linh sẽ không thể làm ầm ĩ lên.

"Làm tốt lắm, mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, đợi nửa tháng nữa mọi việc sẽ ổn thỏa, sau đó ta sẽ cho ngươi nghỉ phép mấy ngày để nghỉ ngơi."

"Đại nhân, đây chính là điều Tống Nham nên làm."

Tống Nham và Ninh Viễn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Ninh gia không phải là gia đình giàu có, nhưng tổ tiên của họ cũng từng có một Thám hoa lang, do đó, mặc dù Ninh gia sống trong cảnh nghèo khó nhưng họ vẫn không quên chu cấp cho con cháu đi học tại thư viện.

Tống Nham vốn chỉ là con trai của một nữ nhi thuộc Ninh gia đã xuất giá, mẹ hắn gả cho một người khác họ, nhưng vì tài năng xuất sắc hơn chúng bạn cùng lứa nên hắn đã được cho theo học và trở thành bạn đọc sách bên cạnh Ninh Viễn, hắn rất trân trọng cơ hội này. Chưa kể tới, hiện tại Ninh Viễn đã được mọi người công nhận, cho nên dù trong lòng hắn rất thông cảm với Tần cô nương, hắn sẽ không phản bội Ninh Viễn.