Đầu Gấu Của Lòng Em

Chương 45: 45: Chiều Hư




Bên trong cửa hàng, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ chọn đồ làm quà kỷ niệm.



Gần ngoài phía cửa, anh chăm chú xem móc khóa được trưng bày bắt mắt.



Tìm được móc khóa hình phi hành gia, Khưu Dĩnh Ninh lấy hai cái, giơ lên hướng về phía Mộc Tịnh Kỳ đề nghị: “Anh muốn mua cái này.”

Mộc Tịnh Kỳ xoay đầu nhìn một cái, qua loa “Ừ” một tiếng.



Bỗng nhiên không nghe Khưu Dĩnh Ninh nói gì nữa, đồng thời ngửi được mùi không lành, Mộc Tịnh Kỳ liền theo trực giác quay lại.



Anh đứng yên nhìn cô bằng biểu cảm không vui, vừa thấy anh giơ tay tự sờ cổ mình, cô theo phản xạ vội gật đầu mạnh: “Mua, mua đi!”1

Chỉ có như vậy, Khưu Dĩnh Ninh mới chịu thu lại dáng vẻ như sắp ăn vạ tới nơi.



Mua đồ xong, Khưu Dĩnh Ninh cùng Mộc Tịnh Kỳ quay về khách sạn, chuẩn bị ăn trưa và nghỉ ngơi.



Ba giờ chiều, tất cả thầy cô và sinh viên tập hợp điểm danh trở về trường.



Sau khi yên vị trên xe, Khưu Dĩnh Ninh kéo rèm che nắng, xong xuôi bỗng quay qua ngồi nhìn Mộc Tịnh Kỳ không chớp mắt.





Mộc Tịnh Kỳ bắt gặp được biểu cảm không mấy trong sáng của anh liền khó tránh bất an, ngoài mặt vẫn vờ như không thấy.



Diêu Diêu chia đồ ăn vặt cho Mộc Tịnh Kỳ rồi lại ríu rít với Vũ Đằng, nếu không có Khưu Dĩnh Ninh thì Mộc Tịnh Kỳ có lẽ đã lẻ loi một mình.



Xé vỏ bánh cùng nhau chia ăn, Mộc Tịnh Kỳ vừa mới lấy ra khỏi bịch một miếng khoai tây thì Khưu Dĩnh Ninh đã há miệng chờ sẵn, trong khi hai tay anh đều để yên không chịu động.





Mộc Tịnh Kỳ cam chịu nhét miếng khoai tây vào miệng Khưu Dĩnh Ninh, cô có cảm giác kiếp trước mình mắc nợ anh rất nhiều, thế nên kiếp này bị lưu đày phải làm osin hầu hạ cho anh.1

Xe chạy được một lúc, không khí trên càng lúc náo nhiệt.



Do lớp Mộc Tịnh Kỳ ít người nên được ghép chung xe với lớp khác, tính cả xe gần cả năm mươi người, bày đủ thứ trò giao lưu.



Ở cuối xe, Diêu Diêu và Vũ Đằng vẫn chụm đầu nói cười cả buổi.




Khưu Dĩnh Ninh đeo tai nghe xem video trên điện thoại, Mộc Tịnh Kỳ tựa đầu vào vai anh ngủ thiếp đi.



Tay Khưu Dĩnh Ninh bên phía Mộc Tịnh Kỳ chắn chéo trước người cô, bàn tay anh ôm đùi cô làm điểm tựa để tránh khi xe thắng gấp khiến cô đang ngủ không kịp trở tay mà ngả nhào ra trước.



Trôi qua một hồi lâu, Mộc Tịnh Kỳ bị tiếng ồn trên xe đánh thức.



Còn đang mơ mơ màng màng, rơi vào tầm mắt cô là màn hình điện thoại của Khưu Dĩnh Ninh.



Trên thanh tìm kiếm của trình duyệt, Khưu Dĩnh Ninh gõ [Nên chuẩn bị gì vào lần đầu tiên của cả hai?]1

Trái tim Mộc Tịnh Kỳ nhảy tưng lên một cái, hai mắt kinh ngạc trợn tròn.



Cô và Khưu Dĩnh Ninh chỉ mới bắt đầu hẹn hò tối qua, anh đã nghĩ đến chuyện đó?

Đột nhiên Mộc Tịnh Kỳ có cảm giác vừa hối hận vừa sợ hãi, nét mặt không tự chủ được mà khẽ nhăn lại.



Về đến nhà đã qua bảy giờ tối, Mộc Tịnh Kỳ tắm rửa thay quần áo, dọn dẹp hành lý qua một lượt rồi chui lên giường nằm ngủ.




Mi mắt Mộc Tịnh Kỳ vừa khép lại, tiếng cửa phòng bất ngờ phát lên âm thanh bật mở.





Cô giật mình ngồi bật dậy, vẫn chưa thoát khỏi hoảng loạn đưa mắt nhìn Khưu Dĩnh Ninh đứng ở cửa.



Khưu Dĩnh Ninh đứng ngược sáng, biểu cảm không thấy rõ, giọng nói vẫn điềm tĩnh như thường: “Em quên giao kèo rồi phải không?”

Mộc Tịnh Kỳ hất chăn định xuống giường, trong đầu bỗng ùa về khoảnh khắc phát hiện ra ý đồ đen tối của Khưu Dĩnh Ninh.



Bây giờ bảo cô sang làm ấm giường cho anh, vậy có khác gì tự dâng mồi cho hổ dữ?

Tưởng tượng đến cảnh tượng chẳng mấy có lợi cho bản thân, Mộc Tịnh Kỳ vội lắc đầu, bịa cớ cự tuyệt: “Hôm nay em không khỏe, tối nay...!anh tự ngủ đi.”

Nét mặt Khưu Dĩnh Ninh dần tối xuống, anh không nói lời nào đã ra ngoài đóng cửa lại.



Mộc Tịnh Kỳ ngồi trên giường thẫn thờ nhìn cánh cửa đóng chặt, để cho anh giận vẫn tốt hơn cho anh cơ hội làm bậy.




Leo lên giường nằm lại, Mộc Tịnh Kỳ yên tâm đi ngủ, nhưng trằn trọc mãi một lúc lâu mới có thể chìm vào giấc mộng.



Thời gian nhích dần từng chút, Mộc Tịnh Kỳ bị thức giấc vì khát khô cả cổ.



Cô lơ mơ ra khỏi phòng, lúc xoay đầu nhìn qua phòng Khưu Dĩnh Ninh vẫn còn sáng đèn.



Mộc Tịnh Kỳ vào bếp uống nước, liếc thấy đồng hồ đã qua mười hai giờ đêm.



Lúc ngọ nguậy về phòng, linh tính mách bảo khiến cô tự động lén lúc mở hé cửa phòng Khưu Dĩnh Ninh nhìn trộm.



Bên trong phòng, Khưu Dĩnh Ninh vẫn còn ngồi trên bàn học xoay lưng về hướng cửa.





Mộc Tịnh Kỳ đưa đầu vào, cất tiếng hỏi: “Anh chưa ngủ à?”

Khưu Dĩnh Ninh không xoay lại, lạnh nhạt đáp: “Kệ anh.”

Nghe thấy giọng điệu giận dỗi của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ không nhịn được thở dài một hơi.



Cô lặng lẽ khép cửa lại, quay về phòng mình.



Đến khi cửa đóng, Khưu Dĩnh Ninh mới quay đầu lại, bị Mộc Tịnh Kỳ vứt khỏi sự quan tâm, anh liền ném chiếc lá cho sâu ăn xuống mặt bàn trút giận.



Tiếng cửa đóng mở bỗng vang lên lần nữa, Khưu Dĩnh Ninh theo phản xạ quay phắc qua, cặp mắt mong chờ không chớp dõi theo Mộc Tịnh Kỳ leo lên giường mình.



Mấy phút trôi qua, quan sát Mộc Tịnh Kỳ nhắm mắt ngủ yên, nụ cười đắc ý pha lẫn sự hớn hở hiện rõ trên môi Khưu Dĩnh Ninh.



Anh đứng dậy đi tắt đèn phòng, sau đó hí hửng đến nằm cạnh cô.



Tay Khưu Dĩnh Ninh vừa gác lên eo Mộc Tịnh Kỳ, cô liền nắm lấy tay anh gác lên gối ôm chắn giữa, lầm bầm nói: “Em chỉ có nhiệm vụ làm ấm giường, không có nhiệm vụ làm gối ôm cho anh.”

Khưu Dĩnh Ninh vờ hừ lạnh bất mãn, nhịn cười thì thầm: “Keo kiệt!”.