Editor: trabuoicugung
Beta: d1IIII12
---
Chương 2: Sớm gả cho người tốt mới là điều đúng đắn
Hành động sấn tới của cô khiến Úc Khê luống cuống.
Cặp lông mi cong dài của người phụ nữ tạo nên cái bóng mơ hồ cho đôi mắt, đôi môi được tô hồng, tất cả đều toát lên khí chất của một người phụ nữ trưởng thành.
Úc Khê cúi đầu trong cơn hoảng hốt, nàng vô tình nhìn thấy những ngón chân lộ ra dưới đôi xăng đan của nàng, tròn trịa và trẻ con.
Nàng lùi hai bước, không chú ý đến chiếc lốp xe tải ngay phía sau, gót chân va vào chiếc lốp khiến nàng suýt ngã về sau.
Người phụ nữ nở nụ cười, cánh tay mềm mại như cành liễu quấn lấy vòng eo của Úc Khê, đôi mắt hoa đào khẽ chớp.
Úc Khê nghĩ, chẳng lẽ người phụ nữ này là yêu tinh cây sao.
Người phụ nữ đỡ Úc Khê đứng vững, ngón tay nóng bỏng dán vào da thịt của nàng, ấm áp, tràn đầy sức sống và du͙ƈ vọиɠ.
Úc Khê cũng không biết bản thân nghĩ gì, nàng móc ra một cuộn tiền từ chiếc quần jean cũ, vội vàng nhét vào khe hở ở ngực trên chiếc váy của người phụ nữ.
Cô ấy cúi đầu cười một tiếng.
Mặt của Úc Khê càng đỏ hơn.
Không phải nói "em gái bida" được cho càng nhiều tiền thì càng làm được nhiều thứ hơn sao... Hành động của nàng có được tính là không lễ phép không ?
Người phụ nữ cười một hồi lâu mới rút cuộn tiền ra khỏi váy, sau đó quơ quơ nó trước mặt Úc Khê: "Bạn nhỏ à, ai dạy cưng mấy cái này thế?"
Úc Khê nhìn người phụ nữ nhưng chẳng nói lời nào, nàng sợ rằng cái giọng run rẩy sẽ càng khiến bản thân trông rụt rè hơn.
Người phụ nữ cầm cuộn tiền, miệng mỉm cười rồi ngồi xổm xuống.
Úc Khê khϊếp đảm bước lùi, ngón chân rụt vào đôi xăng đan, sợ rằng người phụ nữ nhìn phát hiện ra điểm trẻ con ấy.
Thậm chí, Úc Khê còn cho rằng người phụ nữ muốn sờ vào mắt cá chân của nàng, bởi nàng nghe đám lưu manh trong trường nói đó là kịch bản của mấy "em gái bida".
Đợi một hồi lâu mà không thấy gì, Úc Khê cúi đầu nhìn, mới phát hiện người phụ nữ đang kéo khóa kéo của chiếc balo trên vai nàng.
"Nè..." Úc Khê nói.
"Yên tâm, không nhìn mấy thứ riêng tư của cưng đâu." Người phụ nữ đáp: "Chị xem đồng phục của cưng thôi, xem là trường Phổ thông số 1 hay số 2."
"...Sao chị biết trong balo của tôi có đồng phục?"
Người phụ nữ đứng lên, đôi mắt hoa đào liếc xéo Úc Khê như muốn nói câu hỏi của nàng thật ngớ ngẩn.
Cô dựa vào đống phế liệu của xe tải, tự châm cho mình một điếu thuốc rồi mỉm cười với Úc Khê qua làn khói lượn lờ, tay vươn đến chạm vào cằm nàng: "Vì chỉ cần nhìn mặt cưng thôi chị đã biết cưng còn nhỏ rồi."
Úc Khê không nói gì.
Người phụ nữ nháy mắt rồi xoay người đi về hướng ngược nắng, để lại cho Úc Khê một bóng lưng lả lướt.
"Này." Úc Khê gọi một tiếng sau lưng cô: "Tôi đưa tiền cho chị rồi mà, sao chị lại đi rồi?".
Người phụ nữ quay đầu: "Đưa tiền cho chị ư?"
Tiếng cao gót lộp cộp trên mặt đất theo bước chân của người phụ nữ, cô đứng trước mặt Úc Khê, vẫn là mùi thơm nồng của nước hoa quyện với thuốc lá ấy: "Cưng đưa tiền cho chị rồi, vậy..."
Lại một lần nữa, cặp lông mi dài và cái bóng nhỏ mơ màng dưới mắt cô cùng với đôi môi tô son hồng áp sát vào mặt Úc Khê.
Mùi hương từ người phụ nữ giống như một cái ôm mỏng manh ôm trọn lấy nàng, không chừa lại một kẽ hở.
Nàng nhắm mắt lại, tất cả những giác quan khác trở nên nhạy bén hơn. Nàng có thể ngửi được mùi nước hoa từ người phụ nữ, cùng với đó là mùi của bụi, mùi rỉ sắt và cả mùi táo thối bị ai đó ném trong góc.
Toàn bộ thế giới như sống dậy.
Hơi thở nóng rực của người phụ nữ ngày càng tới gần, sát vào người Úc Khê, cũng sát vào mặt nàng.
Sau đó, mùi tro bụi, rỉ sắt và táo thối mất hút trên chóp mũi, chỉ chừa lại hương thơm trên da của người phụ nữ, hóa ra đằng sau lớp nước hoa gay mũi ấy lại cất giấu một mùi hương thơm mát đến vậy.
Giống hệt cây sơn chi.
Giống cái cây sơn chi nho nhỏ mà bà ngoại đã trồng trước cửa nhà khi nàng còn nhỏ.
Bà ngoại đã qua đời từ lâu thật lâu rồi.
Úc Khê căng thẳng đến mức suy nghĩ trong đầu trở nên rối bời, bên tai là tiếng ve kêu rộn ràng, tim đập thình thịch, tai ù đi vì hồi hộp, chỉ một giây nữa thôi, đôi môi của người phụ nữ ấy sẽ hôn lên môi nàng.
Nhưng điều nàng không ngờ đến chính là.
Hơi thở của người phụ nữ ấy áp sát, sau đó nhẹ nhàng, thật khẽ khàng, chạm nhẹ trên cằm của Úc Khê.
Đó là một nụ hôn cực kỳ mềm mại, và mơ hồ đến mức khó có thể nhận ra, tựa như một làn gió nhẹ thoảng qua mặt nước giữa hè.
Sau đó, hơi thở nóng ấm và mùi hương tươi mát từ người phụ nữ đều lùi về sau.
Úc Khê trợn mắt, người phụ nữ đứng ở phía ngược sáng, chỉ để lại bóng dáng mơ hồ trước mặt Úc Khê, nàng cũng chẳng nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô, thế nhưng lại cảm nhận được nỗi đau trong con người ấy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, người phụ nữ lại trở về với nét hoạt sắc sinh hương như trước, tựa như tất cả chỉ là ảo giác của Úc Khê.
Người phụ nữ cười nói: "Cưng cho chị tiền, chị hôn cưng, huề nhau rồi nhé?"
Cô ấy lại dẫm lên chiếc giày cao gót, lộc cộc rời đi.
Úc Khê nghĩ thầm: Không công bằng.
Nàng cho cô ấy rất nhiều tiền, hai trăm – đó là số tiền mà nàng làm thuê rất lâu trong hiệu sách mới tích cóp được, vốn dĩ nàng định mua sách luyện thi đại học, giờ đã đưa hết cho người phụ nữ, thế mà cô chỉ chạm một cái như xa như gần trên cằm nàng.
"Này." Úc Khê gọi với theo bóng lưng của cô.
Người phụ nữ vừa cười vừa quay đầu lại, giữa ánh nắng chói chang, nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào sáng ngời của cô.
Úc Khê buồn bã nhận ra, dù nàng có gọi người phụ nữ ấy lại thì nàng cũng chẳng dám làm gì thêm.
Đúng là không có tiền đồ mà.
Nàng hỏi người phụ nữ vấn đề cuối cùng: "Chị tên là gì?"
Người phụ nữ đáp: "Giang Y".
Cô ấy đi thật rồi.
******
Úc Khê thở dài, nàng ngồi xổm xuống, lôi chiếc áo đồng phục trong túi ra, tay áo phía bên trái vừa bị Giang Y kéo một chút nên còn dính mùi nước hoa của cô, sau khi tròng chiếc áo vào người, Úc Khê cứ cảm thấy tay áo bên trái như nóng hơn tay áo bên phải.
Úc Khê đeo balo lên, quay về lại trường học.
Trong lớp học là bầu không khí an tĩnh hiếm có ở trường. Ở hành lang, Úc Khê đụng phải giáo viên chủ nhiệm, thấy Úc Khê đi vào với chiếc balo trên vai, giáo viên chủ nhiệm sửng sốt: "Úc Khê, em đi đâu đấy?"
Úc Khê đáp: "Em đau bụng nên đi mua thuốc."
Bởi vì Úc Khê là học sinh giỏi nhất trường, nàng chưa từng trốn học, cũng chưa từng gây chuyện, vậy nên giáo viên chủ nhiệm không hề hoài nghi mà chỉ gật đầu: "Vậy mau về học đi."
Úc Khê gật đầu, nhưng vừa đến gần lớp thì đột nhiên đổi ý, nàng quẹo vào toilet gần hành lang.
Úc Khê nhìn gương mặt của chính mình trong gương.
Trắng nõn, mảnh khảnh nhưng lại lộ ra vẻ quật cường. Ngũ quan hài hòa, khuôn mặt mềm mại trẻ con của nửa năm trước đã hoàn toàn biến mất.
Hơi giống người lớn rồi.
Hơi giống người mẹ mất sớm của nàng.
Úc Khê lại áp sát mặt vào gương, sau đó giơ tay cọ vào cằm.
Tuy người khác không nhìn thấy nhưng Úc Khê có thể thấy rõ vết son môi nhàn nhạt trên cằm, vết son ấy nhạt như nụ hôn của người phụ nữ vậy.
******
Trường phổ thông ở Chúc trấn không có tiết tự học buổi tối, học sinh có đậu đại học hay không hoàn toàn là do tính tự giác học tập sau lịch học chính khóa.
Vừa mới qua 5 giờ, Úc Khê liền đeo balo về nhà của cậu mợ.
Mợ đặt dĩa gà hấp lên bàn, vừa thấy Úc Khê đã nói: "Không phải tao bảo mày đi mua một cái váy à?"
Úc Khê đáp: "Cháu không có tiền."
Mợ cười lạnh: "Đừng nghĩ là tao không biết mày đi làm thêm ở hiệu sách để tích cóp tiền riêng."
Úc Khê bình tĩnh đáp lại: "Cháu dùng để trả phí sinh hoạt rồi."
Phải nói thêm, Úc Khê phải trả phí sinh hoạt khi ở nhà cậu mợ. Từ khi nàng lên cấp ba, mợ nói tiền mà bà ngoại để lại cho nàng đã xài hết rồi, nếu Úc Khê muốn ở đây tiếp thì phải đi làm để tự trang trải phí sinh hoạt.
Úc Khê thấy vậy cũng chả sao.
Tựa như lúc này, nàng chẳng quan tâm đến mấy lời lải nhải máu lạnh của mợ mà đeo balo về phòng.
Cái gọi là phòng cũng chỉ là vài miếng ván cũ dùng để ngăn cách giữa các phòng.
Khi mùa đông đến, trời lạnh và mưa, Úc Khê phải lấy một cái chậu gác lên mấy tấm ván, tiếng lách tách của những giọt mưa rơi vào đó tạo nên một giai điệu kỳ lạ.
Úc Khê mở sách giáo khoa ra làm bài tập, mặt trời dần đổ về hướng tây, khoảng 6 giờ rưỡi, mợ xô cửa phòng nàng ra: "Nhanh lên, người nhà họ Vương tới rồi."
Úc Khê không dừng bút: "Cháu không đi."
Mợ hung hăng kéo nàng ra: "Tao có hỏi ý kiến của mày không?"
Úc Khê bị mợ kéo đến bàn ăn, trên bàn bày đầy cá hấp và gà hấp, cậu của nàng khép nép ngồi bên bàn, không dám ngẩng đầu nhìn Úc Khê, thế nhưng người phụ nữ với khuôn mặt dữ tợn, cổ đeo dây chuyền vàng đang ngồi bên cạnh cậu lại không hề e dè mà đánh giá nàng.
Mợ tươi cười nói: "Chị Vương à, đây là Úc Khê."
Chị Vương đáp: "Sao mà gầy thế, mông còn nhỏ nữa, liệu có đẻ được không đó?"
"Làm gì có." Mợ tươi cười: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã giúp bà ngoại chăn gà chăn trâu rồi, nó khỏe lắm."
"Vậy cũng được..." Chị Vương lại dùng ánh mắt xét nét đánh giá Úc Khê, lại nói tiếp: "Nghe nói con bé này còn đọc sách, cho nó bỏ học chưa?"
Mợ đáp: "Mấy đứa con gái thì đọc nhiều sách có ích gì chứ, phải sớm gả cho người tốt mới là điều đúng đắn."
Úc Khê bỗng mở lời: "Người của nhà họ Vương thì tốt cái gì?"
Mợ dùng ánh mắt tàn nhẫn mà trừng nàng một cái.
Ánh mắt đánh giá của chị Vương trở nên nghiền ngẫm hơn.
Úc Khê chẳng sợ, nàng nhìn thẳng vào mắt chị Vương: "Ai mà chẳng biết con trai của cô mới ra tù, người ở thị trấn chẳng có ai dám gả cho gã."
Chị Vương nheo mắt: "Con nhỏ này, đừng có nói bậy, con trai nhà tao rất có bản lĩnh, chỉ cần gả vào đây thì mày sẽ được ăn sung mặc sướng, mày bỏ học cũng không lỗ đâu."
Mợ nhanh nhảu tiếp lời: "Đúng vậy, đúng vậy, đây là phúc khí của con nhỏ này rồi, chờ một tháng nữa nó đủ mười tám tuổi thì chị cứ đem lễ đến cho nó qua ở, khi nào nó hai mươi tuổi thì đi đăng ký, còn chuyện mang thai sinh con thì cứ sinh đi, không nên chậm trễ."
Dù sao Úc Khê cũng còn trẻ tuổi, thế nhưng dù nàng không cảm thấy sợ thì vẫn bị màn người tung kẻ hứng của mợ và chị Vương làm cho giận đến mức điếng người.
Chị Vương nghe xong lời của mợ, bèn gật đầu một cách vừa lòng, chợt một giọng nói nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền đến: "Không ngờ rằng ở thời buổi này mà vẫn còn cái kiểu mua bán người trái phép này đấy."
Tất cả những người trong nhà đều nhìn ra cửa.
Úc Khê ngây người --- là người phụ nữ với đôi mắt hoa đào tên Giang Y ấy.
Lúc này, cô đang mặc một chiếc váy mỏng màu hồng nhạt, làn gió chạng vạng thổi qua tạo nên một cảnh sắc lãng mạn dưới ánh hoàng hôn. Úc Khê đã từng thấy người khác mặc một chiếc váy có màu giống vậy nhưng nhìn rất thô tục, không giống người phụ nữ trắng đến mức phát sáng này, khí chất của cô đã đàn áp sự tục tằn của chiếc váy, khiến cô giống như một cành liễu mềm mại tựa trên khung cửa.
Dường như đây chính là khoảnh khắc chạng vạng rực rỡ nhất của mùa hè.
Cô mỉm cười, mắt liếc qua Úc Khê, bỗng nhiên Úc Khê chẳng còn run nữa.