*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: trabuoicugung
Beta: d1IIII12
---
Chương 23: Đừng nói là em thích chị đấy?
Úc Khê nghĩ vậy, miệng lưỡi không kìm được mà trở nên khô khốc, nàng căng thẳng đến mức đánh ực một cái.
Nàng nhẹ nhàng nhúc nhích ngón chân, ngón chân kề sát lưng Giang Y cọ hai lần, Giang Y không tỉnh dậy.
Úc Khê không biết tại sao Giang Y lại ngủ say đến thế, rõ ràng người vừa chạy 800m là nàng, thế nhưng bộ dáng lúc ngủ của Giang Y nhìn còn mệt hơn nàng nhiều.
Cô nghiêng người, mặt gối lên một tay, một nửa lớp trang điểm đã nhạt đi lộ ra màu da trắng bệch, nhưng phòng khám quá nóng khiến hai đóa hoa dâʍ bụt đỏ nở rộ trên mặt cô. Lông mi cô dài như thể có thể chải được cả mái tóc rối của cô.
Cô nghiêng người ngủ, cẳng chân nhỏ dài trơn bóng chẳng khác gì với da mặt, cũng trắng bệch như thế, cô uể oải nằm trên giường, chiếc giày cao gót treo trên chân, một nửa đã rời khỏi chân, lúc lên lúc xuống theo nhịp thở của cô như sắp rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Úc Khê nhìn cảnh tượng này, không hiểu tại sao lại nhớ đến một câu thơ ——
"Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung.
Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng."
(Dịch nghĩa:
Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan.
Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, hơi sương đẫm.
– Trích từ bài thơ Thanh bình điệu kỳ 1 của Lý Bạch)
Thật ra vẻ đẹp của Giang Y có chút cổ kính, một vẻ đẹp rực rỡ và sắc sảo, chỉ là cách kẻ mắt đen và cách chuốt lông mi đậm thường ngày đã khiến cô bớt đi vẻ thanh thoát và duyên dáng.
Úc Khê nhẹ tay nhẹ chân, nhẹ nhàng nghiêng người qua một bên giường.
Vốn dĩ nàng định đứng dậy, nhưng lượng andreline giúp nàng lao hết 800m đã biến mất, đầu gối chỉ chạm vào giường thôi mà tim nàng đã nhói lên, đành phải ngồi trên giường, nhẹ nhàng dịch đến bên người Giang Y rồi cúi đầu nhìn cô.
Hình như loại giường ở phòng khám này cùng một loại giường xếp với giường nhà Giang Y, có thể gấp lại, người nằm trên chỉ mới động đậy thì giường đã kêu kẽo cà kẽo kẹt.
Úc Khê sợ tiếng động này đánh thức Giang Y, bèn ngồi im một hồi lâu.
Giang Y không dậy, cô rũ lông mi ngủ mê man, hai má vì nóng nên đỏ lên như hai cánh hoa, kiều diễm, ướŧ áŧ, cả người càng trở nên thơm tho.
Úc Khê bấm ngón tay vào lòng bàn tay, tay nắm chặt thành quyền.
Nàng không thể gọi tên cảm giác của nàng đối với Giang Y, là thích sao? Nhưng cũng chẳng thể phủ nhận, đối với một người phụ nữ thần bí mà nàng chẳng biết gì ngoài tên ra, liệu đó là thích sao?
Chỉ là Giang Y rất đẹp, Giang Y duyên dáng, Giang Y hoạt sắc sinh hương, giống như một tia sáng xua tan sự xám xịt của Chúc trấn, và cũng thắp sáng thời thanh xuân của Úc Khê 17 tuổi.
Nói một cách nặng nề hơn, Giang Y là người đầu tiên gợi lên du͙ƈ vọиɠ của Úc Khê.
Còn chưa tới mười ngày, Úc Khê sẽ thành niên.
Nàng nhìn gương mặt xinh như hoa của Giang Y, đột nhiên du͙ƈ vọиɠ trỗi dậy khiến đôi môi nàng run rẩy.
Mười centimet.
Năm centimet.
Một centimet.
Đôi môi hoa hồng đang gần ngay trước mắt, gần đến nỗi nàng có thể ngửi được hơi thở của Giang Y, rõ ràng cô hút thuốc nhiều đến thế, vậy mà hương vị trong miệng lại tươi mát và có chút ngọt ngào như đang ngậm một viên kẹo.
Úc Khê ngừng trước môi Giang Y một centimet, tự hỏi việc hôn trộm Giang Y thế này có thích hợp hay không.
Chắc không sao đâu nhỉ? Chẳng phải Giang Y là em gái bida sao ? Chẳng phải những tên du côn trong trường đã nói chỉ cần đưa tiền cho những em gái bida thì làm gì cũng được sao.
Nàng đang làm thêm, nàng có thể tích cóp tiền đưa cho Giang Y.
Nhưng ý nghĩ này khiến Úc Khê muốn tự cho mình một cái tát.
Đây là cách nàng nhìn nhận Giang Y sao? Một em gái bida có thể dùng tiền mua được?
Cô ấy rõ ràng không phải vậy.
Nàng hơi thất thần, khi nhìn lại lần nữa thì phát hiện đôi mắt đen Giang Y đã mở ra từ lúc nào. Cô hơi quay người lại, nửa gối lên lòng bàn tay, nửa cười nửa không nhìn nàng.
Vì cô mới tính ngủ nên đôi mắt vẫn còn ướŧ áŧ, khiến cả người càng trở nên kiều diễm và duyên dáng.
Úc Khê giật mình, nàng vội vàng đứng thẳng dậy rồi lùi về sau, đốt sống va vào mép giường tạo nên một tiếng "cốp".
Giang Y lười biếng đong đưa cẳng chân, chiếc giày cao gót vẫn đang móc vào chân cô rốt cuộc cũng rơi xuống sàn, cũng "cốp" một tiếng.
Giang Y chẳng quan tâm, vẫn gối đầu lên bàn tay một cách biếng nhác, cô cười với Úc Khê, trong gian phòng khám nho nhỏ tràn ngập mùi hương của Giang Y, choáng ngợp cả không gian.
Úc Khê che mông lại, Giang Y hỏi nàng: "Nè bạn nhỏ, em muốn làm gì đấy?"
Úc Khê căng thẳng đến nỗi buột miệng nói ra sự thật: "Tôi muốn hôn trộm chị."
Giang Y bật cười, cô chớp chớp mắt, đôi lông mi thật dài quét qua tạo thành một cái bóng trên mắt, giọng có vẻ luời biếng: "Thế sao không hôn đi?"
Úc Khê nói: "Chị khinh thường tôi đúng không?"
Giang Y lại cười, đôi giày cao gót đã rơi ra nên cô nâng hẳn chân lên giường, cách một tấm chăn cũ kỹ, cô đá nhẹ vào cẳng chân Úc Khê: "Em đã thành niên chưa, bạn nhỏ?"
Úc Khê đáp: "Gần thành niên rồi."
Giang Y đáp: "Nhưng em cũng chẳng dám."
Úc Khê không nói lời nào.
Nàng phát hiện sau khi Giang Y nhận ra nàng chẳng dám làm gì thì cô thả lỏng hơn nhiều, ngược lại còn dám trêu đùa nàng với dáng vẻ lười biếng.
Úc Khê hơi rụt lại, nàng tựa lưng vào đầu giường.
Giang Y lại lười nhác ngáp một cái, cũng ngồi dậy khỏi giường, lưng tựa vào khung thép của giường, hai tay vòng lại ở trước ngực: "Mấy giờ rồi?"
Úc Khê nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ cũ treo trên tường, lớp sơn trên kim đồng hồ đã gần như bong ra: "Hơn ba giờ."
"Chúng ta ngủ lâu vậy sao?" Giang Y có chút bất ngờ, ánh mắt mê man nhìn ra ngoài cửa sổ.
Úc Khê nhìn theo ánh mắt của Giang Y, phát hiện có thể nhìn thấy đường quốc lộ duy nhất của thị trấn ở bên ngoài cửa sổ.
Nhưng Chúc trấn quá nhỏ và quá nghèo, cái đường quốc lộ ấy chỉ có một chiếc xe duy nhất vào 7 giờ sáng, lúc này đường vắng, cái gì cũng không có.
Giang Y đang nhìn gì vậy?
Úc Khê cũng muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, bèn động đậy, lúc này hai người một người dựa vào đầu giường, một người dựa vào đuôi giường, mặt đối mặt, Úc Khê vừa động đậy thì ngón chân liền nhẹ nhàng cọ qua ngón chân Giang Y.
Rõ ràng nhìn nó giống vỏ sò, vậy mà khi chạm vào thì lại mềm đến thế, cả người Giang Y đều thơm, đến cả mũi chân cũng nhiễm mùi hương ấy.
Mũi chân Giang Y rụt lại.
Úc Khê ngủ khá lâu nên khàn giọng gọi: "Chị ơi."
Nàng nói: "Sáu ngày nữa là tôi thành niên rồi."
Chân Giang Y không nhúc nhích.
Cô phát hiện đứa nhỏ Úc Khê thật ranh ma, ngày thường thì lì lợm gọi cô là "Giang Y", thế mà nhiều lúc lại gọi "Chị ơi" vô cùng tự nhiên.
Dường như nàng rất biết làm nũng.
Ban nãy cô ngồi ôm chân và nhìn đường quốc lộ, trong đầu nghĩ, xe của Diệp Hành Chu hẳn là đã chạy đến sân bay gần nhất và lên máy bay về Bội thành.
Cô nghĩ đến Diệp Hành Chu, vì buồn bực nên ngây người ra, cho đến khi Úc Khê gọi "Chị ơi" thì mới sực tỉnh, cô dời tầm mắt, nhìn ngón chân hai người đang chạm vào nhau.
Trắng như nhau, trơn bóng như nhau, và cũng đầy sức sống như nhau.
Thật ra đó là một động tác rất ái muội, mà Úc Khê còn chèn thêm câu: "Sáu ngày nữa là tôi thành niên rồi."
Vốn dĩ Giang Y muốn rút chân lại, thế nhưng cô nhìn ngón chân Úc Khê, nàng từng bước từng bước điểm qua những nhón chân mượt mà, sau đó gãi gãi vào lòng bàn chân của cô.
Giang Y ôm tay, mắt nhắm lại, đó là cảm giác mà ba mươi năm cuộc đời của cô chưa từng trải qua.
Trái tim cô như bị một cọng lông chim cọ vào, cũng ngứa ngáy như cảm giác ở gan bàn chân, khiến từng lỗ chân lông trên tay cô mở ra và hô hấp.
Giữa không khí nóng rực của mùa hè, cả người cô nóng ran.
Cô cảm thấy mặt mình đã đỏ ửng, có lẽ vành tai giấu trong mái tóc xoăn dài cũng đỏ lên.
Bàn chân Úc Khê nhẹ nhàng dán vào chân cô, trơn trượt, mềm mại, dần dần không để lại một khe hở nào.
Giang Y cảm thấy lẽ ra cô phải mở to mắt, thế nhưng cô vẫn không mở.
Hơi thở của Úc Khê bao trùm lấy cô, cô cảm thấy hơi thở của Diệp Hành Chu ngày càng cách xa thật xa.
Úc Khê lẩm bẩm gọi một tiếng: "Chị ơi."
Giang Y lặng lẽ mở khe mắt ra, quan sát Úc Khê qua lớp lông mi dài. Cô không ngờ Úc Khê cũng nhắm mắt, bàn chân vuốt ve chân cô, tiếng lẩm bẩm "Chị ơi" nho nhỏ kia như phát ra do bản năng.
Khi trái tim trong lồng ngực Giang Y đang muốn nhảy ra ngoài, y tá đột nhiên tiến vào: "Truyền dịch xong rồi sao?"
Giang Y đột nhiên rút chân lại, trợn mắt nhìn Úc Khê, mặt Úc Khê cũng đỏ bừng.
Y tá nhìn hai người, chỉ nói: "Hai người không nóng hả?"
Người ngoài vô tâm, chỉ có hai người các nàng có quỷ trong lòng.
Bình truyền dịch của Úc Khê đã gần hết, y tá đứng đợi hai phút, cô rút kim châm rồi đem bình truyền đi.
Giang Y ôm tay, đứng cạnh xem y tá rút kim, giống như người giám hộ của Úc Khê vậy, cô nhìn kim tiêm bị rút ra, sau đó y tá lấy tăm bông nhấn mạnh một cái, cô tự rên một tiếng: "Ui cha, có đau không?"
Úc Khê ấn tăm bông, vẻ mặt không có tí cảm xúc nào, đáp: "Đau chết mất."
Giang Y cười, mắt trừng nàng một cái.
Úc Khê xuống giường rồi mặc giày, Giang Y hỏi nàng: "Buổi chiều em có tiết ở trường không?"
Úc Khê lắc đầu.
"Vậy đi thôi." Giang Y nói: "Chị mời em đi ăn."
Úc Khê hỏi: "Sao lại mời tôi đi ăn?"
Giang Y cười: "Không phải em đạt điểm tuyệt đối sao? Chị nói sẽ thưởng em mà."
******
Toàn bộ Chúc trấn chỉ có một quán ăn.
Thật ra hương vị thì chẳng ra gì, giá cả đối với người ở Chúc trấn thì đắt muốn chết nên khách hàng không nhiều lắm, chẳng qua vào những ngày lễ như Tết thì ăn ở tiệm này vẫn có vẻ đảm bảo nghi thức nhất.
Lúc này là bốn giờ chiều, lại không phải là giờ ăn cơm, Giang Y mang theo Úc Khê, ngồi trên băng ghế của chiếc bàn dính đầy dấu mỡ ở cửa quán ăn, hai người không nói gì mà chỉ cùng nhau nhìn trời.
Trên mái quán ăn có một tấm bạt kéo ra ngoài, dùng để che ba cái bàn ở ngoài trời, cửa cuốn loang lổ rỉ sét nặng mùi rỉ sắt, có người ngồi xổm bên ngoài rửa chén đũa trên một cái thau nhựa to màu đỏ, một con mèo ốm nhom đang nằm ngáp bên cạnh.
Giang Y nhìn bầu rời âm u bên ngoài: "Trời sắp mưa rồi."
Úc Khê: "Ừm."
Lúc này, tiếng sấm sét vang lên nơi đường chân trời, cơn mưa ào ào trút xuống sau nhiều ngày nắng. Con mèo giật mình bởi tiếng sấm, bèn chạy những bước nhỏ vào phòng bếp.
Mưa rơi trên tấm bạt, đánh trống ầm ầm vào màng nhĩ của hai người.
Hai bên trái phải của đầu gối Úc Khê đều dán băng gạc, lúc này chân không thể cong, bèn duỗi thẳng ra, chiếc giày chơi bóng màu trắng đã lấm bẩn của nàng duỗi ra thật xa, cọ vào chiếc giày cao gót màu đỏ hơi chói mắt của Giang Y.
"Giang Y." Giọng của Úc Khê bị tiếng mưa rơi át mất một nửa, lại bị tiếng sấm đột ngột vang lên át hẳn.
Giang Y nhìn Úc Khê mấp máy môi giữa tiếng sấm, một chữ cũng chẳng lọt vào tai: "Gì cơ?"
Cho đến khi tiếng sấm qua đi, Úc Khê lại lần nữa lặp lại câu hỏi của nàng: "Chị đã từng thích ai chưa?"
Giang Y nhìn Úc Khê, giữa tiếng mưa rơi ào ào, lại có một tiếng sấm xẹt qua.
******
Lúc này, chủ quán bưng đồ ăn lên, bởi vì quán ăn không có khách nào khác nên những món mà hai người gọi được bưng lên một lần.
Một bát mao huyết vượng với ruột già, một chén hạt đậu nành lông xào dưa cải chua, một chén thịt xào ớt.
[ Mao huyết vượng là tiết canh hỗn hợp, một loại tiết canh kiểu Trung ]
Vốn dĩ quán ăn này cũng chẳng có bao nhiêu món, thực đơn chỉ là một tấm giấy mỏng với những dòng chữ viết tay cẩu thả và được ép một lớp màng nhựa thô ráp bên ngoài. Đồ ăn trong quán được bưng cũng giống tờ thực đơn kia vậy, béo ngậy và không ngon miệng.
Trong không khí toàn là mùi dầu mỡ và đồ ăn, thế nhưng mùi hoa sơn chi yếu ớt trên người Giang Y như được khuếch đại trong ngày mưa, nhẹ nhàng luồn vào mũi Úc Khê.
Úc Khê nhìn Giang Y, vừa nãy bị chủ quán cắt ngang nên nét mặt hơi sững sờ của Giang Y đã mất hút.
Cô tự châm cho mình một điếu thuốc, trong không khí ẩm ướt lại có thêm mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Bởi vì trời mưa to nên trời tối hơn nhiều, Giang Y và Úc Khê như ngồi giữa một mảnh trời chiều, chỉ có tàn thuốc giữa môi Giang Y vẫn còn sáng, thắp sáng khuôn mặt tuyệt mỹ của Giang Y.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Giang Y tô son hồng lên môi. Chất lượng son quá kém, lúc này còn chưa dùng bữa mà chỉ uống hai ngụm nước trong chiếc ly nhựa dùng một lần mà son đã loang lổ.
Giang Y ngậm điếu thuốc, cô đang định nói gì đó thì chủ quán lại đến và mang theo một cái thau inox to cũng dầu mỡ không kém để lên bàn, bên trong đầy ắp cơm.
Giang Y đột nhiên bật cười, cô lấy điếu thuốc ra khỏi môi rồi kẹp giữa hai tay, một tay uể oải gác lên bàn, nhả một làn khói mỏng giữa làn mưa bụi.
Đôi khi, Úc Khê cảm thấy liệu Giang Y có phải là một cây liễu thành tinh hay không, trông cô giống như không có xương và mỗi động tác đều lộ ra vẻ mềm mại quyến rũ.
Úc Khê không dám nhìn mặt Giang Y, bèn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt lên bàn của Giang Y, ma xui quỷ khiến mà buột miệng: "Cho tôi hút một hơi đi."
Đuôi thuốc màu vàng nhạt ngoài miệng vẫn còn màu đỏ loang lổ của son.
Giang Y lười biếng đáp: "Còn nhỏ thì hút thuốc gì chứ?"
Úc Khê lặp lại lời trong phòng khám: "Sáu ngày nữa là tôi thành niên rồi."
Giang Y cười, cô liếc Úc Khê một cái: "Thì chẳng phải là vẫn chưa thành niên sao?"
Cô duỗi ngón tay mảnh khảnh gõ hai lần vào điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống đất, đó là loại thong dong thư thái mà chỉ người trưởng thành mới có.
Không giống với Úc Khê, nàng chẳng thể thả lỏng nổi, bàn tay dấu dưới bàn nắm chặt ngón tay. Nàng không dằng co vấn đề hút thuốc nữa, lại hỏi: "Chị đã từng thích ai chưa?"
Giang Y tủm tỉm cười: "Một đứa nhóc như em thì biết cái gì gọi là thích hay không thích chứ?"
Ánh mắt cô hơi dao động, sau đó lại chọc nhẹ hai cái trên trán Úc Khê: "Em đừng thích chị là được."
Giang Y vẫn luôn cười, những lời này thật ra cũng nửa giỡn nửa thật, nhưng sau khi trải qua chuyện cọ xát ngón chân ở phòng bệnh, Úc Khê lại cảm thấy những lời này có nghĩa sâu xa hơn.
Nàng nhìn Giang Y.
Cô không trốn tránh, ngược lại còn nhích lại gần, hai nàng ngồi mặt đối mặt bên hai mép của chiếc bàn tròn, Giang Y cúi người, Úc Khê hơi sợ mái tóc dài của cô sẽ rơi vào đồ ăn.
Cũng may là không, Giang Y vươn tay ra, vén mài tóc xoăn dài ra phía sau.
Cô tủm tỉm cười, mắt nhìn thẳng vào Úc Khê: "Đừng nói là em thích chị đấy?"
Úc Khê nghĩ, có lẽ Giang Y đã phát hiện ra bí mật của nàng. Mỗi khi Giang Y căng thẳng thì lá gan nàng sẽ lớn hơn một chút, khi Giang Y sấn tới thì nàng lại căng thẳng lui về sau.
Bối rối thật.
Ví dụ như lúc này, nàng hơi chột dạ dưới cái nhìn chăm chú của Giang Y.
Nói thích, khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất xa, cũng chưa đến mức đó. Nói không thích, nàng ý thức rõ rằng Giang Y là người đầu tiên gợi lên du͙ƈ vọиɠ trong con người nàng.
Cuối cùng, vẫn là sự kiêu ngạo của tuổi thiếu niên chiếm thế thượng phong, nàng nhìn cái lỗ nhỏ trên nền bùn ở chỗ rửa bát, ban nãy con mèo gầy gò nằm đó nên có một dấu chân hình hoa mai ở đấy: "Sao tôi có thể thích chị được chứ?"
Giang Y lùi lại, cô hút một hơi thuốc, cười nói: "Vậy là tốt rồi."
"Nè bạn nhỏ, chị nói cho em biết, đừng có nghĩ bảy tưởng tám." Giang Y nói: "Cứ thi đại học cho tốt, thi xong thì rời khỏi ngọn núi lớn này, dùng chính bàn tay em để tạo dựng mọi thứ, đến lúc đó, em muốn cái gì thì sẽ có cái đấy thôi."
Úc Khê ma xui quỷ khiến buột miệng: "Vậy còn chị?"
"Chị ư?" Giang Y hút thuốc, cười đáp: "Chị đi đến đâu thì tính đến đó thôi."
Đầu thuốc giữa môi cô hơi sáng lên, khi thì thắp sáng khuôn mặt cô, khi thì khiến gương mặt ấy trở nên ảm đạm.
Hệt như một bông hoa sắp lụi tàn.
******
Dường như mưa dần dần nhỏ lại.
Giang Y hút xong điếu thuốc, bèn cầm đũa lên: "Ăn nhanh đi, không thì lát nữa nguội bây giờ." Cô chớp chớp mắt với Úc Khê: "Đây là phần thưởng chị dành cho em."
Ngày đó, cô đã nói, chờ Úc Khê thi đại học môn thể dục xong thì sẽ khen thưởng nàng.
Dường như Giang Y đang đói bụng, cô lùa một đống cơm trắng và ruột già vào miệng, quai hàm phồng lên, đôi môi đỏ mọng dính một ít dầu mỡ.
Úc Khê nhìn cô, sau đó lại nhìn tiếp, nàng muốn vươn tay lau giúp cô nhưng lại không dám, bèn yên lặng ăn cơm trắng trong chén.
"Bạn nhỏ à, sao em không ăn thức ăn vậy?" Giang Y nhìn nàng, sau đó gắp một miếng ruột già to vào bát của nàng, lại múc cho nàng một muỗng đậu nành lông xào dưa cải chua.
Còn tận tình chỉ bảo nàng: "Phải ăn cùng với cơm như thế này mới ngon."
Úc Khê yên lặng nghe Giang Y nói, sau đó trộn đồ ăn với cơm rồi lùa vào miệng.
Nàng vẫn luôn cúi đầu và nghe được tiếng Giang Y nhai nuốt thức ăn, giống một chú sóc vui vẻ vậy.
Đến khi hai người ăn xong, Giang Y lại châm một điếu thuốc rồi thở phào: "Đã quá!"
Người phụ nữ này chính là vậy, dù là ăn cơm hay uống bia thì đều rất hưởng thụ, luôn hoạt sắc sinh hương như thế.
Cô hút thuốc, cười hỏi Úc Khê: "Ngon không?"
Úc Khê ăn ngay nói thật: "Bình thường."
Giang Y cười một tiếng, cô đứng dậy, sờ sờ bụng qua chiếc váy: "Dạ dày của chị muốn trồi ra luôn rồi."
Úc Khê liếc nhìn, thật ra từ góc nhìn của nàng thì eo cô vẫn thon như thường.
Giang Y nói: "Đi thôi, chị đưa em đến quán bida."
Úc Khê hơi bất ngờ: "Thế chị không về quán sao?"
Giang Y nở một nụ cười lười biếng: "Chị đây không được nghỉ phép sao?"
Khi hai người ra khỏi quán ăn thì mưa cũng vừa tạnh, con đường lát đá cũ không bằng phẳng có mấy vũng nước mưa nho nhỏ, hai người im lặng đi đường, để tránh "dẫm lôi" nên ai cũng không nói gì.
Đến cửa quán bida, Giang Y cười với Úc Khê: "Em vào đi."
"Bạn nhỏ, cố gắng học tập đi, đừng để bị rớt dây xích đấy."
[ Rớt dây xích: một câu thành ngữ ở Đông Bắc, ý chỉ là vào thời khắc quan trọng thì mình làm không tốt hoặc thất bại. ]
Cô xoay người rời đi.
******
Giang Y về nhà rồi tắm rửa qua, chẳng biết tại sao cô cứ cảm thấy trên người mình có mùi đàn hương của Diệp Hành Chu.
Rõ ràng Diệp Hành Chu còn chưa chạm vào cô.
Giang Y dùng khăn lông cuốn mái tóc ướt dầm dề lại, sau đó gác chân ngồi bên mép giường, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô phát hiện tắm rửa cũng vô dụng, bởi ban nãy Diệp Hành Chu đã vào nhà, thế nên trong nhà cũng có mùi đàn hương trên người Diệp Hành Chu.
Ban nãy khi Diệp Hành Chu nói muốn vào nhà cô ngồi, vốn dĩ cô định nói chân của Diệp Hành Chu không tiện, định từ chối, nhưng lời còn chưa nói ra thì Diệp Hành Chu đã gõ cây gậy bạc trên tay lên mặt đất.
Diệp Hành Chu không muốn thay đổi ý định.
Giang Y đành phải nói: "Vào đi."
Diệp Hành Chu để tài xế và trợ lý chờ dưới lầu, chỉ có một mình cô đi theo Giang Y lên. Giang Y đoán cả đời Diệp Hành Chu chưa bao giờ đến một nơi thế này, âm u, chật chột và cũ rích, cầu thang hẹp xoay tròn bảy tám vòng, ở chỗ rẽ của cầu thang có một chiếc xe đạp sắt cũ đã rỉ sét, còn có mùi phân gà chẳng biết từ đâu ra.
Giang Y đi trước dẫn đường, đi hai bước lại phải quay đầu lại chờ Diệp Hành Chu.
Diệp Hành Chu chống gậy nên đi rất chậm, vậy mà miệng lại quật cường: "Chị cứ đi đi, em không sao."
Hai người rốt cuộc cũng đi đến cuối hành lang – cửa phòng nhỏ của Giang Y. Giang Y lấy chìa khóa ra mở cửa, Diệp Hành Chu đi vào, ánh mắt đánh giá một vòng: "Một nơi như thế này, chị sống có quen không đấy?"
Giang Y đáp: "Cũng được."
Trong phòng không có chỗ ngồi, Giang Y nói: "Không thì em ngồi trên giường đi."
Diệp Hành Chu lắc đầu: "Không cần ngồi, em đến thăm chị chút thôi." Cô hỏi Giang Y: "Mấy ngày nữa chị về Bội thành? Theo kế hoạch của chị ấy?"
Giang Y nói: "Một tháng."
Diệp Hành Chu nói: "Ừm, cũng không lâu lắm." Cô chống gậy rồi xoay người: "Em đi đây."
Giang Y đứng phía sau cô, nói: "Rốt cuộc hôm nay em tới......"
"Em nói rồi, tới thăm chị một chút." Cô hạ giọng: "Nhiễm Ca, em rất nhớ chị."
Trong nháy mắt, tất cả lỗ chân lông trên người Giang Y thít chặt lại, cô kìm nén sự run rẩy trong giọng nói của mình, cố gắng bình tĩnh đáp: "Ừm."
Diệp Hành Chu đã rời đi.
******
Khi Giang Y về nhà tắm rửa thì Úc Khê đang làm đề ở quán bida.
Nàng ngồi trên chiếc bàn ở quầy thu ngân, chỉ một lát sau, có một chị gái mang áo dài với hoạt tiết da báo đi đến, nói: "Em gái chị Y ơi, cho chị lấy cái đồ nào."
Úc Khê nhích ra khỏi bàn, chị gái kia kéo ngăn bàn ra để tìm phấn lơ dự phòng, Úc Khê đứng sau, tay chống lên tường, giống như vô tình hỏi: "Chị Y đến quán bida từ khi nào vậy?"
"Tầm hơn một tháng đó."
Úc Khê hơi chững lại: "Chị ấy đến từ đâu vậy?"
"Không biết." Chị gái mang áo dài da báo đã tìm được phấn lơ, cô lấy ra nhìn: "Chị Y đến từ đâu, đến đây làm bao lâu, lương bao nhiêu, mấy cái này chẳng biết được, chị ấy nói với chủ quán thôi."
"Mọi người không hỏi hả?"
"Hỏi làm gì?" Chị gái mang áo dài da báo cười, giống như Úc Khê vừa hỏi một câu hỏi rất ngớ ngẩn vậy.
Úc Khê cười cười.
Những em gái bida đều như thế, lăn lộn từ quán bida này đến quán bida khác, chỗ nào nổi tiếng hơn, lương cao hơn thì đến đó làm, cứ nay đây mai đó vậy.
Đến và rời đi đúng lúc, và đương nhiên cũng chẳng hỏi nhau những câu thế này.
Chờ các cô già đi rồi thì sao? Úc Khê cũng không biết.
Tìm đại một người đàn ông nào đó rồi gả cho họ?
Sau khi chị gái mang áo dài da báo rời đi, Úc Khê nhét hết sách bài tập và đề thi vào trong balo rồi rời đi.
******
Mấy ngày tiếp theo, nhịp sống chẳng thay đổi chì so với trước, Giang Y chiếm cái bàn trong góc và chơi bóng với người ta, Úc Khê thì ngồi làm đề trên chiếc bàn ở quầy thu ngân.
Khi trận bida kết thúc, Giang Y cầm cây gậy rồi hút thuốc, cô cứ cảm thấy có người đang nhìn mình.
Cô hơi buồn cười, bèn nhìn Úc Khê: "Bạn nhỏ à, chị không ngày mốt là sinh nhật em đâu."
Úc Khê nắm chặt bút, mặt đỏ bừng.
Giang Y nghĩ mà thấy buồn cười, đôi khi đứa nhỏ này trông rất dữ dằn, lại có lúc thẹn thùng vô cùng. Vừa lúc khách hàng tính tiền và rời đi, cô xách gậy bida đến cái bàn bên quầy thu ngân, cô cúi người, cười hỏi Úc Khê: "Chị hỏi em nè, em muốn quà sinh nhật gì?"
Úc Khê cảm thấy, hẳn là Giang Y chỉ chủ ý đến mái tóc xoăn đang rũ trên mặt bàn chứ chẳng để ý trước ngực cô đang phập phồng và đổi hình dạng khi áp sát mặt bàn.
"Tôi không cần quà gì hết." Mặt Úc Khê càng đỏ hơn: "Nhưng mà vào ngày sinh nhật của tôi ấy, chị có rảnh không?"
---
Mao huyết vượng
Đậu nành lông xào dưa cải chua
Thịt xào ớt