Chương 15: Thiên Đấu Thành
Qua hơn bốn ngày đường, rốt cuộc thúc cháu bốn người cũng đã đến Thiên Đấu Thành. Thiên Đấu thành cực kỳ rộng lớn, phân chia thành rất nhiều khu vực.
Ninh Phú Quý nhìn thấy ba đứa nhỏ dáng vẻ không chút nào mệt mỏi, hắn cực kỳ ngạc nhiên. Từng ấy ngày đường không nghỉ, vậy mà mấy đứa nhóc vừa mới thức tỉnh võ hồn lại có thể chịu đựng được, tố chất thân thể cực kỳ tốt.
Dường như nhận ra Ninh Phú Quý nghi hoặc, Tuyết Mặc Quân mỉm cười thần bí: "Ninh thúc, này cũng là một trong những nghiên cứu của ta, mấy ngày nữa thúc sẽ biết thôi."
Ninh Phú Quý liếc mắt nhìn tên nhóc này, mấy ngày qua hắn cũng đã nhận được tin của Mặc lão đại, cũng bị những nghiên cứu đó phá phòng qua.
Có thể nói, đây là vụ làm ăn lớn nhất trong đời hắn từ khi vào nghề tới giờ, chính hắn cũng cực kỳ hồi hộp.
Ninh Phú Quý đưa bọn trẻ tới khách sạn lớn nhất Thiên Đấu Thành, Thiên Vũ khách sạn. Bước tới quầy tiếp khách, Ninh Phú Quý cực kỳ quen thuộc bắt chuyện với nữ hầu.
"Quý cô xinh đẹp, khách sạn hiện tại còn tiểu viện nào trống không, ta muốn thuê một căn. Thời hạn là bảy ngày, ta có thể trả tiền trước nhưng cần ngày ba bữa đầy đủ và chiều tối có thể sử dụng phòng tắm nóng độc lập. Mong quý cô xinh đẹp có thể dàn xếp."
Ninh Phú Quý tướng mạo phải nói cực kỳ xuất chúng, hơn nữa tài ăn nói vô cùng tốt. Nữ hầu tại quầy tiếp khách bị hắn nhẹ nhàng ca ngợi, có chút thẹn thùng lại vui mừng, nhẹ gật đầu.
"Tiên sinh, Thiên Vũ khách sạn luôn luôn còn chỗ, những yêu cầu của tiên sinh chúng tôi hoàn toàn có thể đáp ứng được, mong tiên sinh không cần lo lắng. Mời ngài theo ta."
Sau khi kiểm tra một hồi, nữ hầu mới ngẩng đầu lên, đỏ mặt ra hiệu cho bốn người đi theo nàng. Đi xuyên qua mấy chục cái sân nhỏ, rốt cuộc bốn người cũng đã đến một tiểu viện nhỏ, trong viện có một sân nhỏ ở phía trước.
"Tiên sinh, đây là tiểu viện của ngài, đồ ăn sẽ đưa đến đúng giờ, còn phòng tắm nóng, tiểu viện này của ngài sẽ có thời gian là giờ Hợi. Mong ngài hài lòng với phục vụ của khách sạn. Ta xin phép cáo từ."
Nữ hầu sau khi bàn giao cũng tất bật rời đi. Nhưng Tuyết Mặc Quân mặc kệ mấy việc này, thời gian dài đi đường, dù thân thể hắn không mỏi mệt nhưng tinh thần cũng đã cực kỳ uể oải.
Tuyết Mặc Quân vội vàng lôi kéo A Ngân đi nghỉ ngơi. Ninh Phú Quý sau khi sắp xếp xong cho mấy đứa nhỏ, hắn liền đi liên hệ với Thất Bảo Lưu Ly Tông.
Lý Bạch thì tinh lực tràn đầy, quay trở lại Thiên Đấu đệ nhất thành, tất cả phồn hoa đối với hắn đều là phù du, tửu quán mới là bất diệt.
"Tuyết thiếu, ngài cứ việc đi nghỉ ngơi, ta đi dò la tin tức." Nói xong, Lý Bạch ba chân bốn cảng chạy đi, thoắt cái đã không thấy thân ảnh.
Mỗi người mỗi việc, tới tối mới thấy Ninh Phú Quý cùng Lý Bạch lần lượt trở về. Trong bữa ăn, Ninh Phú Quý nhìn về phía Tuyết Mặc Quân, cất lời:
"Hai ngày nữa là ngày Thất Bảo Lưu Ly Tông mở tông hội, tông hội là cách tuyển nhận đệ tử của Thất Bảo Lưu Ly Tông, và không có ngoại lệ. Dựa vào mặt mũi của ta, hiện tại Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ Ninh Phú Hào đồng ý gặp ngươi và trao đổi vào sáng mai, nhưng nếu không đạt được mong muốn, mà vẫn muốn được sự trợ giúp của Thất Bảo Lưu Ly Tông, vậy ngươi sẽ phải tham gia tông hội và làm đệ tử của Thất Bảo Lưu Ly Tông."
Ninh Phú Quý thở dài, hắn cả hai bên đều không muốn mất lòng, đây đã là tình huống tốt nhất mà hắn có thể tranh thủ được.
Tuyết Mặc Quân nghe vậy gật gù, âm thầm cười lạnh. "Ninh tông chủ đánh bàn tính thật hay. Nếu hắn bị trở thành Thất Bảo Lưu Ly tông đệ tử, vậy tất cả nghiên cứu của hắn, theo lý theo tình, đều phải giao phần lớn cho tông môn. Thất Bảo Lưu Ly tông có thể danh chính ngôn thuận c·ướp đoạt tất cả của hắn."
Tuyết Mặc Quân đương nhiên sẽ không để bản thân rơi vào cảnh ta là thịt cá người là dao thớt, quyền chủ động phải nằm trên tay hắn. Tuyết Mặc Quân tự có con bài tẩy để Thất Bảo Lưu Ly tông phải ngoan ngoãn hợp tác với hắn.
Chẳng nghĩ ngợi nhiều, hắn ăn vội bữa cơm rồi kéo lấy A Ngân về phòng mình, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc trao đổi ngày mai.
"A Ngân tỷ, tỷ sắp xếp lại các báo cáo về những đề tài nghiên cứu: bản chất của võ hồn, bản chất của hồn hoàn, sự ảnh hưởng của thân thể và tinh thần tới giác tỉnh võ hồn, nghiên cứu về ba loại hồn thú đặc biệt bị khuyết thiếu bản nguyên từ tiên thiên. Đúng, chỉ cần bốn loại này. À đúng rồi, về nghiên cứu ảnh hưởng của huyết mạch thân thể và tinh thần tới giác tỉnh võ hồn, tỷ bỏ hết các phần về biến dị võ hồn hay tiên thiên võ hồn đi, chỉ để lại phần tăng cường bản nguyên võ hồn là đủ."
A Ngân gật đầu rồi vùi đầu vào đống tài liệu. Tuyết Mặc Quân cũng không lười biếng, hắn đem cách rèn luyện thân thể hệ thống cẩn thận lại một lần nữa.
Sau khi hoàn tất, hắn kiểm tra lại đề tài nghiên cứu mới nhất của hắn, cách bù đắp bản nguyên cho 3 loại hồn thú tiên thiên khuyết thiếu. Đây chính là cơ sở để hắn có thể lừa dối, à không, thuyết phục Thất Bảo Lưu Ly Tông ngoan ngoãn hợp tác với hắn.
Bởi vì dựa vào nghiên cứu có chưa hoàn thiện này, hắn có thể có cơ sở để chữa trị tiên thiên thiếu hụt của Thất Bảo Lưu Ly tháp võ hồn. Đây là miếng mồi thơm ngon mà Tuyết Mặc Quân biết Thất Bảo Lưu Ly Tông sẽ không thể cưỡng lại được.
A Ngân hoàn thành xong phần công tác nặng nề, quay sang vẫn thấy hắn còn bận rộn, bèn nhẹ nhàng rời đi trước. Từ lúc rời khỏi Tuyết Mặc Quân phụ mẫu, quan hệ của nàng và Tuyết Mặc Quân cũng bình thường trở lại, không còn ngượng ngùng như trước. Điều này làm nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại hơi có chút mất mát, khiến nàng cực kỳ không thoải mái.
Tuyết Mặc Quân lúc hoàn thành công việc ngẩng đầu lên cũng đã không thấy A Ngân đâu, hắn ngẩng đầu nhìn chiếc chuông trong góc phòng, cũng đã thấy gần hết giờ Hợi, bèn vội vàng lấy quần áo đi tắm.
Tuyết Mặc Quân cực kỳ hiên ngang bước vào nhà tắm. Hắn nghĩ rằng đã muộn như vậy rồi, ba người còn lại trong viện chắc hẳn đều đã nghỉ ngơi, nên cực kỳ vô tư bước vào.
Thế nhưng, đập vào mắt hắn là một nửa người trắng muốt với làn tóc xanh lam ướt đẫm, tự do phiêu du trên mặt nước. Tuyết Mặc Quân cứ sững sờ nhìn lấy mỹ cảnh đang hiện ra trước mắt hắn.
A Ngân nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng sợ hãi quay đầu lại, thấy là Tuyết Mặc Quân, nàng chỉ vội "A" một tiếng rồi lặn xuống dưới mặt nước.
"A Ngân tỷ thực sự quá tuyệt vời, nàng bị như vậy mà chỉ a nhẹ một tiếng. Gặp phải người khác, đã không rút dao ra cho hắn máu tươi năm bước đã là may mắn lắm rồi."
Tuyết Mặc Quân may mắn vui sướng thầm nghĩ. Hắn vội vàng cất lời xin lỗi.
"A Ngân tỷ, thật có lỗi. Ta cứ nghĩ giờ này hẳn tỷ đã nghỉ ngơi rồi nên mới đường đột. A Ngân tỷ, tỷ không sao chứ, ta đi ra ngay đây."
Nói rồi hắn vội vã vơ lấy quần áo chạy ra ngoài cửa rồi đứng canh cực kỳ nghiêm túc.
A Ngân thấy không còn động tĩnh gì, mới ngoi đầu lên mặt nước. Nghĩ lại cảnh vừa rồi, khuôn mặt nàng đỏ lên. Nàng cũng kỳ quái về sự dung túng của nàng dành cho hắn. A Ngân vội vàng vệ sinh nốt thân thể rồi ra khỏi phòng tắm.
Tuyết Mặc Quân thấy nàng ra ngoài, vội vàng gọi: "A Ngân tỷ, ta..."
Nhưng chưa kịp nói thêm gì đã thấy nàng vội vàng chạy mất, bèn lẳng lặng bước vào phòng tắm.
Ngâm mình trong nước, Tuyết Mặc Quân vẫn chưa thể bình phục nỗi lòng. Vào giây phút nhìn thấy mỹ cảnh đó, hắn cảm giác mình gần như không khống chế được bản thân. Âm thầm chửi mình là đồ rác rưởi, Tuyết Mặc Quân nhanh chóng tẩy rửa rồi đi ngủ để chuẩn bị cho một ngày mai vất vả.
Sáng hôm sau, Tuyết Mặc Quân tới sảnh khách sạn để ăn sáng, liền thấy Lý Bạch cùng A Ngân đang dùng bữa sáng liền tươi cười bước tới.
"Lý Bạch, A Ngân tỷ, hai người dậy sớm vậy, không gọi ta mà đi ăn mảnh thế này à?"
Nghe thấy tiếng của Tuyết Mặc Quân, A Ngân giật nảy người, nhanh chóng ăn nốt bữa sáng rồi đi như chạy trốn về phòng.
Lý Bạch thấy vậy là lạ, nhìn sang người đang bước tới.
"Tuyết thiếu, ngươi làm gì A Ngân tỷ, để tỷ ấy giận vậy? Tuyết thiếu, ngài phải biết một nữ hài như A Ngân tỷ là quý hiếm lắm đấy, bao nhiêu người mong ước mà không được, ngài lại để tỷ ấy giận dỗi. Mau mau đi dỗ tỷ ấy đi thôi."
Tuyết Mặc Quân nhớ tới chuyện mập mờ hôm qua, hắn cũng đỏ mặt, vội vàng quay đi, cũng chẳng quan tâm đến việc ăn sáng, chỉ bỏ lửng lại một câu. "Lý Bạch, ngươi hiểu lầm, hai chúng ta không phải quan hệ như vậy."
Lý Bạch nhìn theo thân ảnh chạy trối c·hết đi tìm A Ngân tỷ kia, vừa làm hớp rượu vừa lầm bầm.
"Hiểu lầm con khỉ, hơn ba năm qua ta ăn cẩu lương chất lượng tốt như vậy, làm sao còn không phân biệt được chất lượng."
Vừa ăn uống vừa khinh bỉ nhìn nơi hai người kia thân ảnh biến mất.
Ninh Phú Quý từ ngoài khách sạn đi vào, liếc thấy Lý Bạch trong nhà ăn, cất tiếng hỏi: "Tuyết Mặc Quân cùng A Ngân đâu?"
Lý Bạch nhồm nhoàm: "Đi làm thức ăn."
"Thức ăn? Ăn sáng tại sảnh cơ mà?" Ninh Phú Quý khuôn mặt không hiểu.
"Thức ăn cho chó."
Ninh Phú Quý khuôn mặt im lặng, xoay người đi về phía tiểu viện.
"Tiểu Quân, A Ngân, đến giờ rồi. Phải đi mau không muộn." Ninh Phú Quý gọi hai người từ trong phòng ra, kéo lên xe ngựa rồi đánh xe ngựa ra khỏi thành.
Hôm trước đến, vì mỏi mệt, Tuyết Mặc Quân còn không để ý đến sự phồn hoa của Thiên Đấu thành. Ngày hôm nay trên đường ra khỏi thành, Tuyết Mặc Quân hết nhìn đông lại nhìn tây, thấy rất nhiều cửa hàng, quán ăn san sát, thậm chí thấy cả phòng đấu giá Hoàng Gia cùng đấu hồn tràng lớn nhất đế quốc, người đi kẻ lại tấp nập.
Tuyết Mặc Quân cảm thán, sự phồn hoa này, còn hơn rất nhiều so với thành thị của thế giới kia.