Chương 23: Khoái lạc, xuân thủy xuất, mê nhân Hồng Đào
Sáng hôm sau, Tuyết Mặc Quân thức dậy ra khỏi lều. Hắn nhìn thấy Lý Bạch ca hôm nay còn không uống rượu, chỉ thấy ngồi đơ người cười ngây ngô bên đống tàn lửa, chắc hẳn vẫn còn chưa hết hưng phấn sau việc ngày hôm qua. Tuyết Mặc Quân lắc lắc đầu, tiến tới bên cạnh, lấy một bát canh rắn ăn sáng.
Ninh Quý Tiên lúc này cũng tới ngồi bên cạnh hắn, cất giọng thán phục nói: "Tiểu tử, ngươi lại lập một kỷ lục. Theo tri thức mà lục đại thế lực sở hữu, đệ nhất hồn hoàn niên hạn cao nhất hấp thu được cũng chỉ là 423 năm, mà ngày hôm qua, ngươi để tên nhóc kia có thể hấp thụ được tới 784 năm, hơn nữa còn khai phát một phương pháp hấp thu mới hiệu quả hơn, nhiều ưu điểm hơn, còn không có tai họa ngầm. Tên biến thái nhà ngươi thân thể, tinh thần lực cả hai phương diện đều so với hắn cường hơn không biết bao nhiêu lần, liền có thể có cơ hội hồn hoàn thứ nhất là ngàn năm hồn hoàn sao?"
Tuyết Mặc Quân nghe vậy lắc đầu trả lời: "Kỳ thực hồn hoàn niên hạn là ta có thể sử dụng bản nguyên tăng cường, muốn niên hạn làm gì, chỉ là nhất thời cường đại mà thôi. Chủ yếu là cần phù hợp với bản nguyên của bản thân là được. Đương nhiên việc dẫn trước trong giai đoạn đầu cũng có ưu thế lớn trong chiến đấu, nhưng ngài xem, ta không có một chút hứng thú nào với việc đánh đánh g·iết g·iết cả. Ta cũng có lựa chọn của mình, hồn kỹ của ta chỉ cần phục vụ cho nghiên cứu của ta là đủ. Ta không cần quá mạnh, người bên cạnh mạnh là được, mà ta sẽ là người khiến họ mạnh lên."
Thấy Tuyết Mặc Quân ý chí kiên định, Ninh Quý Tiên cũng lắc lắc đầu không nói gì nữa.
Tuyết Mặc Quân lúc này thấy A Ngân từ lều đi ra, bèn đem một bát canh cho nàng. Hắn tiến tới cạnh A Ngân, nhỏ giọng hỏi: "A Ngân tỷ, tỷ lấy đầu phi xà linh hồn kia làm gì?"
Thắc mắc này cứ quấn quít trong đầu hắn cả đêm hôm qua, nên vừa thấy A Ngân, Tuyết Mặc Quân đã vội vàng xum xoe tới hỏi thăm.
A Ngân nhìn hắn cười ôn nhu: "Cùng là hồn thú, mặc dù giữa các hồn thú với nhau cũng có đánh đánh g·iết g·iết, nhưng khi nhìn thấy một đầu hồn thú khác c·hết tại hồn sư chi thủ, lại bị phân thành các tài nguyên sử dụng không còn, ta cũng có cảm giác thỏ tử hồ bi. Giữ lại đầu linh hồn này, phong ấn vào trong một đoạn Lam Ngân Thảo, chờ ta đến cấp 70, sở hữu lĩnh vực, liền đem nó hòa vào lĩnh vực của ta, cũng là cho nó một cuộc sống, khởi đầu mới."
Nghe vậy, Tuyết Mặc Quân nhẹ gật đầu, tán thành cách làm của A Ngân, cách xử lý này rất tốt, dù gì hắn cũng chẳng có cách nào tốt hơn. Tuyết Mặc Quân cũng âm thầm nhắc nhở mình, dù A Ngân đã hóa hình, nhưng nàng vẫn là hồn thú, những việc như ngày hôm qua, để nàng bớt tiếp xúc sẽ tốt hơn nhiều.
Ba vị Ninh trưởng lão cùng Lý Bạch sau khi dọn dẹp sạch sẽ, xử lý tất cả các vết tích nghỉ ngơi, liền đi tới tìm Tuyết Mặc Quân. Tuyết Mặc Quân cũng nói ra mục tiêu tiếp theo, đó là tìm hồn hoàn cho võ hồn còn lại của Lý Bạch, cùng tìm ra ba loại hồn thú đặc biệt kia để tiến hành chăn nuôi. Mặc dù mọi người đều thắc mắc tại sao hắn lại không đi thu hoạch hồn hoàn cho bản thân mình, nhưng cũng không tiện nói cái gì, dù gì hắn cũng là lĩnh đội của lần này.
Việc tìm kiếm lần này mất thời gian hơn lần trước rất nhiều, hơn ba ngày rồi mà vẫn chưa tìm thấy đối tượng phù hợp. Muốn tìm một loài thực vật, lại phải mang tính thủy tương đối lớn, rất là khó. Đủ hai điều kiện trên, đa phần là các loại cây sinh quả thực mà loại thực vật này, trở thành hồn thú còn khó khăn chứ đừng nói có tu vi trăm năm. Mà ba loại hồn thú kia cũng không thấy bóng dáng.
Ngày thứ tư, đoàn người quyết định đi vào khu vực sâu trong Lạc Nhật sâm lâm. Thêm hai ngày nữa, lúc mọi người đang chán nản, Lý Bạch liền phát hiện một đầu Phá Linh Kê đang đậu trên một cành cây của một cây ăn quả, mà đầu cây ăn quả này, lại là một hồn thú thực vật 337 năm.
Ngay khi mọi người tiếp cận, đầu Phá Linh Kê kia liền phát hiện chạy mất. Tuyết Mặc Quân cực kỳ nhanh chóng đưa ra quyết định: " Ninh Quý Thần cùng Ninh Quý Phật trưởng lão, hai ngài sử dụng hồn kỹ cùng Phi Xà Thiêu Hỏa của Lý Bạch ca, mau chóng bắt lại đầu Phá Linh Kê kia, chúng ta cùng Quý Tiên trưởng lão ở lại đây hỗ trợ Lý Bạch ca thu hoạch hồn hoàn."
Hai vị trưởng lão liếc nhau gật đầu, mà Lý Bạch cũng nhanh chóng hai tiếng "Cơ thể ngươi thật thơm..." tạo ra hai xiên thịt rắn nướng đưa cho hai vị trưởng lão. Hai người mặc dù vẫn còn dị ứng với thần chú kia, nhưng sống từng ấy năm, tự biết điều gì là quan trọng, lập tức ăn vào, người này cho người kia một cái "nhị viết tốc" rồi vỗ cánh khởi hành.
Tuyết Mặc Quân cùng Ninh Quý Tiên, A Ngân, Lý Bạch đi tới cạnh cây ăn quả. Từ trên đó hái xuống trái cây nhìn như quả đào, nhưng lại đỏ au như táo, ngay khi mấy người ăn vào cảm giác cơ thể có một tia nhẹ nhõm, nắm tay cũng có thêm chút lực lượng. Tuyết Mặc Quân kéo A Ngân đi sang một bên, ra hiệu cho Ninh Quý Tiên làm tương tự như hôm qua. Nhìn thấy cử chỉ của Tuyết Mặc Quân, A Ngân hạnh phúc cúi đầu mỉm cười, Quân đệ vẫn thực quan tâm tới mình.
Nhưng lần này xử lý hồn thú lại không thuận lợi như hôm trước, cây đào cảm nhận được từ Ninh Quý Tiền truyền tới ác ý cùng sát ý, cành cây cùng tán cây liên tục vụt tới Ninh Quý Tiên, các quả đào từ trên cành là rơi như mưa xuống đất vỡ nát. Rễ cây từ mặt đất chồi lên hấp thụ lực lượng từ quả thực phát ra, lực đạo càng mạnh.
Ninh Quý Tiên dù là Hồn Thánh, nhưng lại không giỏi chiến đấu, may mà hắn tu thành Thất Thú Quyền của Tuyết Mặc Quân, tố chất thân thể tăng cường mảng lớn, lại chịu đa trọng buff của bản thân hắn mới thoát khỏi thế công của đào thụ. Sau đó Ninh Quý Tiên tụ tập lượng lớn hồn lực, giải phóng ra khỏi cơ thể, như đạn pháo phóng tới đào thụ, nổ nó tan thành nhiều mảnh. Đây là một trong số không nhiều tự nghĩ hồn kỹ mà Thất Bảo Lưu Ly Tông sở hữu, mà theo Tuyết Mặc Quân, đây chỉ là cách vận dụng đơn giản hồn lực, chứ chả phải hồn kỹ gì.
Một màu vàng hồn hoàn từ rễ cây bay lên, so với hôm trước, hồn hoàn này màu vàng sắc nhạt và sáng hơn không ít, nguyên nhân hẳn là do niên hạn thấp hơn. Lý Bạch ngựa quen đường cũ, à không, xe nhẹ đường quen hấp thu hồn hoàn này. Lần hấp thu này, Lý Bạch có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, và cũng nhanh chóng hơn rất nhiều.
Lý Bạch nhanh chóng thoát khỏi trạng thái tu luyện, miệng niệm thần chú: "Khoái lạc dục thủy xuất, mê nhân Hồng Đào Tửu!"
Mẹ nó, câu thần chú này còn biến thái hơn gấp mấy lần câu kia. A Ngân nghe xong, mặt đỏ rần rần, nàng biết Lý Bạch tiểu tử này mặc dù cà lơ phất phơ, nhưng chỉ là ham ăn ham uống, sao mấy thần chú của hắn t·ục t·ĩu vậy.
Tuyết Mặc Quân thì như là đã miễn dịch, không biến thái không làm nổi thức ăn phải không, thế giới kia có cái hoạt hình siêu đầu bếp gì đó cứ ăn đồ ngon là quần áo lại bung lụa. Hắn hiểu!
Bước tới giành lấy hồ lô rượu Lý Bạch vừa ngưng tụ ra, ngửa cổ một dốc, Tuyết Mặc Quân ho sặc sụa. Thế giới kia lẫn thế giới này, Tuyết Mặc Quân hắn không quá thích uống rượu, nhưng loại rượu tạo buff này, hắn vẫn nên uống.
Mùi đào thơm nhẹ từ miệng hồ lô bay ra, vị ngọt lại hơi chua chua từ rượu, lại thêm cảm giác nóng cháy vốn có, khiến cho Tuyết Mặc Quân cũng thoải mái phần nào. Với người sành rượu, tửu này là hảo tửu.
Tuyết Mặc Quân thấy thân thể tràn trề sức lực, lực lượng của hắn được tăng cường, theo Siêu Não báo về, hẳn là khoảng hai thành.
Lý Bạch vui sướng khoe mẽ: "Hồn kỹ này chỉ có tác dụng tăng cường lực lượng của hồn sư, duy trì cho tới khi hơi rượu kết thúc, này là rượu hoa quả, tửu lượng hơi nhẹ chắc được khoảng một khắc là hương đào tan mất. Vậy nên hồn kỹ này tăng cường hai thành rưỡi lực lượng (25%) trong vòng một khắc (15 phút). Hiệu quả về sau thay đổi tùy theo ta mạnh lên."
Ninh Quý Tiên thấy vậy nhẹ gật đầu, hồn kỹ khả năng phụ trợ cũng ổn đấy, nhưng cũng không bằng võ hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp bọn hắn được. Thất Bảo Lưu Ly Tháp có thể tăng cường 3 thành lực lượng trong một nén nhang, tương đương thời gian gấp hai lần. Nhưng nghĩ tới hồn kỹ còn lại Lý Bạch thu được hôm trước, Ninh Quý Tiên cảm thấy hơi đau răng. May mắn này là song sinh võ hồn, không phải ai cũng thức tỉnh dạng này được. Tông môn bọn hắn, vẫn là đệ nhất phụ trợ võ hồn tông môn.
Tuyết Mặc Quân vội bảo Lý Bạch làm cho mỗi người một cái Phi Xà Thiêu Hỏa. Bốn người theo đánh dấu mà Thần, Phật hai vị trưởng lão lưu lại, vội vàng đuổi theo.
Một lúc lâu sau, bốn người mới phát hiện hai vị kia đang ôm một con gà trốn sau tảng đá. Ninh Quý Tiên thấy vậy cũng buồn cười, đi tới phía sau hai người, nhẹ nhàng vỗ một cái. "Hai lão già các ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?"
Bị vỗ từ phía sau, hai vị trưởng lão thân thể giật bắn lên một cái. Sau khi phát hiện là do lão tiểu tử này làm, hai người mới bịt miệng Ninh Quý Tiên dìm hắn xuống, ra hiệu cho Tuyết Mặc Quân ba người giữ im lặng. Nhẹ nhàng tiến lại gần, hai vị mới nhỏ giọng thì thầm.
"Theo đuôi con gà này, chúng ta phát hiện ra rất nhiều Phá Linh Kê, Cương Man Trư cùng Phù Linh Ngư trong khu vực này. Chỉ sợ đây là nơi dự trữ thức ăn của một hồn thú cường đại sành ăn nào đó. Khi con gà này chạy về đây kêu to một tiếng, một khí tức cường đại xuất hiện, chúng ta chỉ kịp bịt mỏ nó rồi trốn kỹ tại đây. Khí tức đó dò xét một lúc liền biến mất, không biết rời đi hay chưa, chúng ta cũng không dám vội vàng rút lui."