Chương 39: Sáng Thế Thần Hoàng ký ức, mở Tinh Vân, ngưng Huyết Văn, thất bại!
Tuyết Mặc Quân trực tiếp kéo A Ngân vào phòng.
"A Ngân tỷ, tỷ nắm vững về hồn văn, hiện nay ta tạo ra thần văn, tỷ liền nghiên cứu một chút. Tỷ giúp ta tạo ra hồn kỹ cùng hồn trận tương ứng cho Tinh Thần Niệm Sư đi." Tuyết Mặc Quân cầm tay nàng năn nỉ.
A Ngân lúc này ôn nhu nở nụ cười: "Tốt, những hồn văn kia ta cũng chơi chán các loại võ hồn dung hợp kỹ rồi, hồn trận cũng đã làm ra cho ngươi. Hiện tại ta chỉ hứng thú với thiên nhiên hồn trận kia mà thôi, hồn hoàn dung hợp cũng đang tiến triển tốt nhưng khá chậm chạp. Giúp ngươi làm ra hồn kỹ cũng được, không, liền gọi nó là niệm thuật đi. Bù lại, ngươi phải cùng ta đi mua sắm."
Tuyết Mặc Quân trầm mặc. Từ lúc nào A Ngân tỷ biết mặc cả cùng ra giá vậy, không phải từ trước đến nay hắn muốn gì nàng đều đáp ứng sao. Mặc dù đi mua sắm là một công việc gian khổ, nhưng hiện tại hắn còn việc quan trọng hơn, lập tức cắn răng đáp ứng.
"Được, A Ngân tỷ, ta đồng ý, nhưng sắp tới thì không được. Ta phải làm ra không gian lưu trữ tinh huyết xong đã."
"Lúc nào cũng được, miễn ngươi bồi ta là được." A Ngân quyến rũ cười, quay người rời đi.
Tuyết Mặc Quân lúc này thở dài, sau đó quay về trên giường, tiến vào trạng thái nội thị. Hắn lúc này đã thấy diện mạo hoàn toàn mới của thức hải cùng đan điền. Khẽ thôi động hồn lực cùng tinh thần lực, Tuyết Mặc Quân cảm thấy cả hai loại lực lượng cũng đã ngưng thực rất nhiều, mạnh mẽ hơn, bền chắc hơn và an toàn cho người sử dụng hơn.
Kiểm tra một hồi, Tuyết Mặc Quân mới an tâm nhìn về ba mảnh ký ức kia. Lần trước tiếp xúc với mảnh ký ức, hắn đã biết thân phận của long hồn này, là Sáng Thế Thần Hoàng, kẻ tạo ra vô số thế giới của vũ trụ này, cũng là người tạo ra thần giới, chỉ không biết tại sao lại trở thành nông nỗi này mà thôi. Bên cạnh đó còn chứng kiến cảnh nó tạo ra thế giới này, từ đó hắn mới hiểu và sử dụng được ngôn ngữ tại đây.
Hiện tại, Tuyết Mặc Quân nín thở, chạm vào mảnh vỡ ký ức. Tuyết Mặc Quân như bị kéo vào một mảnh thời không khác, khi hắn định thần nhìn lại chỉ thấy một đầu kim sắc lân phiến long giương đôi cánh tràn đầy ngân sắc vũ dực sừng sững trong tinh không, trước mặt nó là một tinh cầu mới hình thành.
Sau đó, đầu thần long này tự phân bản thân mình thành hai, một ngân một kim.
Đầu ngân sắc long chứa đựng lực lượng tinh thần mạnh mẽ, có khả năng điều khiển mọi loại nguyên tố trong vũ trụ, trong đầu của nó từng tia từng tia tinh thần lực bện thành một vùng không gian, tương tự như thức hải của Tuyết Mặc Quân chứa đựng tinh thần lực. Xung quanh nó, tất cả mọi thứ như ngừng lại, tất cả phục tùng tuyệt đối với mệnh lệnh của nó, chịu sự điều khiển của đầu ngân sắc long này.
Mà kim sắc long lại chứa đựng tất cả huyết mạch cùng thể phách mạnh mẽ của Sáng Thế Thần Hoàng, từng tia máu lưu chuyển trong cơ thể, tu tập lại tại trái tim. Tinh huyết trong trái tim ngưng tụ lại, tạo thành một vòng xoáy, khi vòng xoáy xoay chuyển tới cực hạn, "phụp" một tiếng, vòng xoáy biến mất mà thay vào đó là một vùng không gian rộng lớn, tinh huyết tràn vào bên trong đó.
Không gian này liền với tim mà lại không phải một phần của tim, rất kỳ lạ. Sau đó, tinh huyết từ vùng không gian này tràn ra tứ chi, ngũ tạng, đi tới nơi nào nơi đó được cải tạo, biến đổi tới đó. Cho tới khi hoàn thành, chỉ thấy kim sắc long chỉ cần nhẹ nhàng vỗ cánh, hay nhẹ vẫy đuôi, đung đưa long trảo, tất cả đều tạo thành không gian hắc động, đánh vỡ không gian.
Tới hình ảnh này, Tuyết Mặc Quân thấy hai mắt đen thui, khi hắn có thể nhìn lại được liền thấy mình đã trở lại chính hắn thức hải, mà trước mặt hắn chỉ còn lại hai mảnh ký ức tàn phiến. Tiếp tục chạm vào mảnh thứ hai, Tuyết Mặc Quân lập tức rơi vào hoàn cảnh khác. Lần này lại là cảnh kim ngân sắc long thần kia từ một quầng sáng màu đen đỏ c·ướp tới một hồn phách, sau đó long thủ đánh ra vài loại thủ pháp, đầu hồn phách kia liền bị phong ấn rơi vào Đấu La tinh cầu.
Tuyết Mặc Quân nhìn kỹ, hồn phách kia có khuôn mặt anh tuấn, thông minh nhưng hơi có chút âm lệ, đa nghi. Nhìn kỹ hơn, Tuyết Mặc Quân khá là chắc chắn này rất có thể là hồn phách của vị Đường Thần Vương kia.
Nhìn tình cảnh này, Tuyết Mặc Quân có chút suy đoán. Xem ra hắn cùng vị Đường Thần Vương kia bị triệu hồi tới thế giới này từ hai phương thế lực đối lập nhau. Nhưng có vẻ bên triệu hồi hắn, vị Sáng Thế Thần Hoàng này, cờ cao hơn một bậc, có thể đoạt tới và phong ấn vị Đường Thần Vương kia.
Xem ra, tương lai hắn cùng vị Đường Thần Vương kia có thể cũng sẽ không vui vẻ gì mấy. Mặc dù Sáng Thế Thần Hoàng long hồn bị hắn diệt sát, nhưng hắn cũng b·ị đ·ánh dấu mang mác của Sáng Thế Thần Hoàng trận doanh. Sáng Thế Thần Hoàng dùng tinh thần lực cùng huyết mạch tạo ra hai đầu long kia chắc hẳn đều nhận biết được hắn. Mà Sáng Thế Thần Hoàng bị hắn diệt sát, thái độ hai vị kia đối với hắn còn chưa biết.
Tuyết Mặc Quân ầm thầm ảo não, mấy vấn đề này hắn thực sự không biết cách xử lý. Hắn cũng không phải chính khách, không biết minh tranh ám đấu, thật phiền lòng.
Ôm lấy tâm trạng ủ rũ, Tuyết Mặc Quân chạm vào mảnh ký ức cuối cùng. Lần này, hắn nhìn thấy một vũ trụ mênh mông một màu tím, trong vũ trụ ấy sinh ra ba đầu sinh mệnh, một đầu kim ngân sắc long, một đầu xích hắc sắc long, cùng một đầu long rất kỳ quái, chỉ thấy đầu rồng, không thấy đuôi rồng.
Xích hắc sắc long nhìn kim ngân sắc long cực kỳ không vừa mắt, kim ngân sắc long tạo ra bất kỳ thế giới nào, xích hắc sắc long đuổi theo cố gắng hủy diệt thế giới đó. Đầu kỳ quái long kia lại dường như không quan tâm tới những thứ này, luôn chìm vào trong giấc ngủ, dần dần tan biến trong vũ trụ dường như nó không tồn tại.
Tuyết Mặc Quân mở mắt ra thở hồng hộc, chỉ mới liếc qua hình ảnh đó một cái thôi, tinh thần lực của hắn đã cạn kiệt. Vội vã tĩnh tâm, Tuyết Mặc Quân thôi động thất phách ngưng tụ tinh thần lực. Mãi tới khi thức hải đầy, Tuyết Mặc Quân mới mệt mỏi nằm bệt xuống giường.
Xem ra đối địch với Sáng Thế Thần Hoàng hẳn là vị Xích Hắc sắc Long Thần kia, mà khi c·ướp linh hồn Đường Thần Vương cũng là từ tay đen đỏ quầng sáng, hẳn là thế lực vị Xích Hắc sắc Long Thần kia.
Những chuyện này quá phức tạp, cũng quá xa xôi, Tuyết Mặc Quân lắc lắc đầu. Thôi thì tới đâu hay tới đó, hắn cũng chẳng buồn nghĩ nữa. Chuyện quan trọng nhất hiện tại là tạo ra một thứ tương tự đan điền và thức hải để chứa đựng tinh huyết, sau đó dùng tinh huyết liên kết với thiên địa quy tắc lực để tạo thành huyết văn mới được.
Tuyết Mặc Quân tĩnh tâm, điều chỉnh trạng thái tới tốt nhất. Hắn đã dùng Siêu Não võ hồn ghi nhớ lại từng cảnh tượng mà kim sắc long ngưng tụ thần thể hắn nhìn thấy. Tuyết Mặc Quân kích hoạt võ hồn, dưới trạng thái này, hắn có thể điều chỉnh ký ức của bản thân, như chiếu lại cặn kẽ từng chi tiết.
Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, Tuyết Mặc Quân mới điều động tinh huyết trong cơ thể. Bảy giọt tinh huyết, cực hạn mới của thân thể sau khi tu luyện Thất Thương Quyền tới viên mãn, dưới sự điều động của Tuyết Mặc Quân tất cả tu tập hết tại trong bên phải của trái tim.
Bảy giọt tinh huyết đến gần nhau nối đuôi xoay tròn, cuối cùng va vào nhau, phụp một tiếng, Tuyết Mặc Quân thất bại.
Đúng vậy, hắn đã thất bại. Tuyết Mặc Quân ngây ngốc nhìn vào khu vực trống rỗng đó, không chỉ thất bại, hắn còn phải chịu trọng thương tâm mạch. Hiện mồm hắn đang phun máu phè phè, nhưng dù vậy hắn cũng không để ý tới.
Tuyết Mặc Quân vô cùng nghi hoặc cùng không cam tâm. Hắn đã làm y hệt những gì thấy được trong ký ức của long hồn, sao lại có thể thất bại được.
Mang theo ý niệm không cam lòng, Tuyết Mặc Quân nằm vật xuống giường, miệng vẫn phun máu ngất đi.
Tới khi Tuyết Mặc Quân tỉnh lại đã là hơn một ngày sau. Tuyết Mặc Quân mở mắt ra, chờ tới khi hắn ổn định lại, tầm mắt đạt được rõ ràng, hắn mới cố gắng cử động. Ngay khi Tuyết Mặc Quân vừa chạm chân xuống tới sàn, A Ngân phát hiện hắn tỉnh lại, vội vã chạy tới.
Sáng hôm qua, nàng phát hiện Tuyết Mặc Quân ngất đi trong vũng máu trên giường dọa nàng s·ợ c·hết kh·iếp. Hiện tại nàng với hắn là một bước không rời.
"Quân đệ, ngươi khỏe chưa? Thân thể ngươi máu huyết hao hụt trầm trọng. Ngươi phải nằm nghỉ ngơi ở trên giường trước đã."
A Ngân vội vàng đè hắn nằm lại xuống giường.
Tuyết Mặc Quân yếu ớt nói: " A Ngân tỷ, ta khai mở thất bại, tinh huyết hao hụt nên mới có hiện tượng này. Chỉ cần luyện quyền, ngưng tụ lại tinh huyết là được thôi, không cần thiết phải lo lắng."
A Ngân nghe vậy vô cùng tức giận. Lấy tính cách ôn nhu hiền dịu cảu nàng mà còn phải đỏ mặt vì tức giận, quát lên: "Quân đệ đệ, chúng ta đã nói rõ, phải chờ ta đem kinh nghiệm lúc hóa hình cho ngươi, rồi mới có thể bắt tay vào khai mở. Sao ngươi có thể tự ý làm một mình mà chưa có bất kỳ kinh nghiệm nào? Ngươi muốn chơi c·hết bản thân mới cam tâm đúng không?"
Nhìn thấy A Ngân tức giận, Tuyết Mặc Quân giữ im lặng. Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói tràn ngập kiên quyết: "A Ngân tỷ, chúng ta đang đi trên một con đường hoàn toàn mới. Trên con đường này, chúng ta là những người đầu tiên, và cũng là duy nhất. Không một ai có thể chia sẻ vinh quang này, cũng như gánh nặng này. Đây mới là mục đích cao cả và ý nghĩa của người làm nghiên cứu chúng ta."
Nhìn thấy Tuyết Mặc Quân nghiêm túc trả lời lại mình, ngữ khí còn mang theo vẻ thành kính, A Ngân trầm mặc. Cuối cùng nàng quyết định thỏa hiệp.
"Được, ta không ngăn cấm được đệ, nhưng ta chỉ cầu một việc. Lần sau khi làm những chuyện như thế này, ngươi có thể mang lên ta được chứ? Ta có khả năng thao túng Sinh Mệnh chi lực, dù ngươi chỉ còn sót lại một hơi, ta cũng có thể kéo ngươi trở về."