Chương 49: Xú Thử Huân Thiên, thí ngưu kế hoạch
Xem ra, Viên Tề cùng Ngưu Bình đã có mục tiêu minh xác. Tuyết Mặc Quân thấy cũng hợp lý, không có nói thêm điều gì.
Mộ Tâm Huyền cũng không phải để Tuyết Mặc Quân hỏi tới, nàng cũng tự nói: "Ta lại chưa có mục tiêu gì cụ thể, hồn kỹ cũng không có điều gì quá cần thiết. Nhưng theo hệ thống gia tộc cung cấp, sau Tồi Thành Tiễn chính là Phá Quân Tiễn. Cái trước là đơn công, cái sau là quần công. Theo thông lệ, sẽ đi săn một đầu điểu loại hồn thú có kỹ năng tiễn vũ là được, mà chiêu thức này đa phần các hồn thú loài chim đều có, nên quan trọng chỉ là niên hạn mà thôi."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy gật đầu, nếu đã là phối trí gia tộc, vậy hắn cũng không thể nói thêm được nữa. Một gia tộc có phối trí, đó chính là phù hợp nhất cho võ hồn truyền thừa của gia tộc đó, được đúc kết qua nhiều thế hệ, hắn cũng không tự đại tới mức cho là mình có thể so sánh với bao thế hệ xương máu tích lũy xuống.
Mộ Tâm Huyền xuất thân từ gia đình Hầu tước, truyền thừa từ thời lập quốc, cũng không phải là gia tộc tôm tép gì. Tuyết Mặc Quân cũng chỉ nói thêm một câu: "Tỷ cứ tùy trường hợp. Như đã nói, hồn kỹ có thể mô phỏng khắc ấn vào hồn hoàn, vậy nên cái gì phù hợp bản nguyên mới là tốt nhất."
Mộ Tâm Huyền cũng tâm lĩnh gật đầu.
Mọi người hàn huyên một hồi, rốt cuộc Lý Bạch cũng hấp thụ xong. Hắn vui mừng mở mắt ra. đứng dậy hét lớn một tiếng, hai vòng sáng một vàng sậm một tím hiện lên quanh người, Lý Bạch hắn đột phá thành công.
Cũng không cần mọi người thúc giục, Lý Bạch lẩm bẩm hồn chú: "Thân thể ngươi thật thơm, thơm như Xú Thử Huân Thiên"
Mặc dù hắn lẩm bẩm vô cùng nhỏ, bốn người Tuyết Mặc Quân cũng đều không phải người bình thường, nghe rõ rõ ràng ràng. Thần chú hồn kỹ đầu tiên thì chỉ hơi xúc phạm người mà thôi, câu này rõ ràng là chửi bới được không. Sắc mặt bốn người đều đen lại nhìn chằm chằm Lý Bạch, người sau chột dạ, vội vàng đưa bốn que xiên ra lấy lòng.
Tuyết Mặc Quân cầm lấy que thịt xiên, hắn thực không hiểu cơ chế của thức ăn võ hồn là như thế nào, lại lập tức có thể làm ra món ăn vừa hợp thẩm mĩ vừa ngon như vậy, chắc cũng là một phần nguyên do là đền bù cho phần hồn chú quá đặc thù. Nhìn phần thịt trên que xiên, hoàn toàn không nhận ra được nó là thịt chuột nữa, mùi hương thơm lừng khiến Tuyết Mặc Quân không nhịn được cắn một miếng.
Một nguồn lực lượng chảy vào người Tuyết Mặc Quân, để hắn quên mất vị đạo của thịt xiên. Tuyết Mặc Quân dậm chân một cái liền trực tiếp biến mất, cả người hắn cực kỳ dễ dàng chui xuống lòng đất, nhưng chỉ chui xuống dưới tầm khoảng 5-7 mét, Tuyết Mặc Quân liền thôi động toàn thân lực lượng thế nào, cũng không thể đi xuống sâu hơn được nữa.
Hơn nữa, Tuyết Mặc Quân dù đang ở trong lòng đất, nhưng lại gần như không phải chịu bất kỳ tác động của lực gì, hắn gần như là như ở trên mặt đất bình thường vậy.
Nhanh chóng quay trở lại mặt đất, Tuyết Mặc Quân thấy những người còn lại vẫn mải chơi chưa về, bèn ngồi xuống khôi phục hồn lực. Một lúc sau, cả đám đều đã quay lại.
Lý Bạch lúc này mặt như nở hoa, vểnh mũi khoe khoang: "Thế nào, hồn kỹ này đủ cường đại chứ?"
Mộ Tâm Huyền không nhìn được hắn vênh váo, bĩu môi chê bai: "Thôi đi, mạnh cái gì chứ. Độn thổ cũng chỉ đến 7 mét là hết cỡ, thời gian lại chỉ có 5 phút, mạnh chỗ nào?"
"Đây còn chưa phải là cực hạn của nó đâu. Ta dùng tinh thần lực mô phỏng quỹ tích năng lực của Thiết Bối Thử Vương, mặc dù hiện tại chỉ có thể độn thổ sâu nhất 7m trong 5 phút, nhưng thân thể của người độn thổ hoàn toàn không chịu bất kỳ lực tác động nào. Hỏi người khác xem ai độn thổ lại có thể thảnh thơi như vậy."
"Hơn nữa, giống Thiết Bối Thử Vương, một một đại cảnh giới ta đều có thể luyện hóa một khối kỳ kim khoáng thạch, theo chất lượng của kỳ kim khoáng thạch liền có thể đề thăng lượng gánh chịu thay cho thân thể, có thể khiến mọi người ở dưới đất sâu hơn, thời gian cũng dài hơn. Đủ lợi hại rồi chứ?"
Ngưu Bình nghe vậy liền nghệch mặt ra. Hồn kỹ này phi lý như vậy, còn có thể vô hạn trưởng thành rồi.
Tuyết Mặc Quân càng cảm khái, này còn biến thái hơn cả hồn kỹ trước đó. Xem ra mô phỏng khắc ấn loại này, phụ trợ hệ hồn sư cùng thức ăn hệ hồn sư là được lợi nhiều nhất.
"Thôi thôi, Lý Bạch ca, dừng lại được rồi. Ngươi cũng thu hoạch được một cái hồn hoàn, cái còn lại để sau đi đã. Hiện tại nghỉ ngơi một đêm, mai chúng ta đi giúp Ngưu Bình cùng Viên Tề thu hoạch. Trên đường nếu gặp được phù hợp Lý Bạch ca cùng Mộ tỷ thì thuận tiện thu hoạch là được."
Kế hoạch cứ an bài như vậy, tất cả mọi người đều đi nghỉ ngơi sau một trận ác chiến.
Sáng sớm hôm sau, nhóm năm người lại trèo đèo lội suối về phía nam của Lạc Nhật Sâm Lâm. Bối Sơn Man Ngưu sống theo bầy đàn, một tộc quần khoảng tầm 10-20 con. Loài hồn thú này sinh sống tại vùng núi cao, đèo dốc, vì vậy nơi ở của chúng cực kỳ gần với Sư Đà lĩnh.
Tuyết Mặc Quân cũng chú ý tới điểm này, vì vậy vô cùng cẩn thận.
Năm người lúc này tới một ngọn núi nhỏ, quanh núi lúc này là từng đầu Bối Sơn Man Ngưu hồn thú sinh hoạt. Con thì đang ăn uống, con thì lại đang dùng hòn đá trên lưng mình liên tục va đập vào vách núi.
Đúng vậy, đây là cách mà Bối Sơn Man Ngưu loại hồn thú này rèn luyện bản thân. Phương thức công kích của bọn chúng khác với ngưu loại hồn thú bình thường khác dùng hai sừng, mà là dùng hòn đá tảng to lớn trên lưng chúng để va đập, ngược lại cặp sừng đó chỉ để đánh lừa khi chúng lao tới mà thôi.
Bối Sơn Man Ngưu còn có phương thức công kích khá giống hồn kỹ Nham Bạo của Ngưu Bình, khi hòn đá trên lưng chúng được ma luyện đủ rắn chắc, đủ to lớn, bọn chúng có thể lấy nó làm phương thức đánh nổ hòn giả sơn đó thành nhiều mảnh đá nhỏ và bắn về mục tiêu gây sát thương to lớn.
Bối Sơn Man Ngưu chủng tộc vô cùng cảnh giác, toàn bộ đàn này tầm 23 con, tính là lớn hơn so với bình thường. Hơn nữa, theo Tuyết Mặc Quân, Mộ Tâm Huyền, Lý Bạch thay phiên tỉ mỉ dò xét, đàn Bối Sơn Man Ngưu này có tới 20 đầu hồn thú ngàn năm, chỉ có ba đầu là khoảng 800 năm, mà đầu tu vi cao nhất lại là tới khoảng 6 ngàn năm. Điều này cực kỳ khó khăn cho đám người Tuyết Mặc Quân, vì nếu săn g·iết một đầu mà khiến những con còn lại phát hiện, bọn hắn phải địch lại với tận 19 đầu ngàn năm hồn thú cùng 3 đầu sắp đạt tới ngàn năm hồn thú.
Khó khăn này ngăn chặn đám người Tuyết Mặc Quân dừng lại mất ba ngày để theo dõi và nghiên cứu tập tính cùng thói quen của chúng, thiết tạo kế hoạch có lợi nhất.
"Ba ngày theo dõi, chúng ta nghiên cứu kỹ càng được thói quen của bọn chúng. Vì Ngưu Bình tối đa có thể hấp thụ hiện tại chỉ là dưới ba ngàn năm tu vi, vì thế chỉ có 3 cá thể phù hợp. Trong đó, một đầu cái hiện tại vừa mới sinh ấu thể, không thể ra ngoài, độ khó quá lớn, hơn nữa nếu chọn nó làm mục tiêu, thì bọn chúng sẽ điên lên bất chấp tất cả sống c·hết với chúng ta, không phù hợp với lợi ích."
"Một đầu nữa hình như vừa mới tìm được bạn đời, bạn đời của nó là con cái có khoảng 4600 tu vi. Tên này rõ ràng vừa mới ôm được chân của phú bà, cả hai như hình với bóng, một phút không rời." Tuyết Mặc Quân bực dọc nhổ nước bọt. "Con này cũng không được, có đầu cái kia tại, chúng ta không thể giải quyết nó nhanh chóng, sẽ bị cả đàn để mắt tới."
"Duy nhất một đầu cuối cùng là phù hợp nhất, tu vi khoảng 2600 năm, còn là độc thân, hơn nữa tên này trừ mỗi buổi trưa đi tới vách núi rèn luyện sơn thạch trên lưng, liền là cả chiều ung dung ăn cỏ cùng tắm nước. Chỉ nguy hiểm nhất là khu vực nó rèn luyện sơn thạch trên lưng lại cực kỳ gần khu vực con 6000 năm tu vi kia hoạt động."
Tuyết Mặc Quân cực kỳ phiền não, buồn buồn nói ra: "Chúng ta chỉ có duy nhất một cách, âm thầm tiếp cận nó mà không để ai biết, sau đó xuất thủ thật nhanh và chạy trốn trước khi đầu 6000 năm tu vi kia đuổi tới."
Tuyết Mặc Quân nghĩ mãi mà không tìm nổi cách tiếp cận nó, muốn đi tới vách núi đó, phải trải qua hồ nước tại chân núi nơi lúc nào cũng có 4-8 đầu hồn thú ngâm tắm, rồi tới chỗ hốc đá nhỏ nơi có một đầu trâu mẹ cùng ba đầu trâu con cùng gần chục con Bối Sơn Man Ngưu thay phiên túc trực bảo hộ, rồi mới tới vách núi đó.
Ngay tại lúc này, Lý Bạch một câu điểm tỉnh người trong mộng: "Tuyết thiếu, ngươi quên hồn kỹ mới của chúng ta sao, độn thổ. Chúng ta hoàn toàn có thể độn thổ tới trước mặt nó kia mà."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy tỉnh ngộ ra, lấy tay vỗ vỗ trán: "C·hết tiệt, Lý Bạch ca, ta hoàn toàn quên mất cái hồn kỹ đó của ngươi."
Bên cạnh Mộ Tâm Huyền cũng tiếp lời: "Độn thổ tới trước mặt nó, trước khi t·ấn c·ông liền dùng Thất Thải Kinh Hồng niệm thuật đập choáng nó. Sau đó liền để ta phá giáp, Viên Tề lại thực hiện tuyệt sát nhất kích. Ngưu Bình lập tức dùng Nham Bạo-Thiên Trụy chia tách địa hình, chúng ta sau đó phục dụng Phi Xà Thiêu Hỏa bay đi là xong rồi không phải sao?"
Không hổ là con nhà binh, Mộ Tâm Huyền định ra chiến thuật hiệu quả, mà lại nhanh chóng hơn Tuyết Mặc Quân rất nhiều. Nhìn lại tự thân, Tuyết Mặc Quân cảm khái. Hắn đích thực không phải là cái chiến đấu vật liệu, hoàn toàn không có tí tẹo thiên phú nào.
Tuyết Mặc Quân tán thành với chiến lược của Mộ Tâm Huyền.
"Mộ tỷ, về sau ngài trực tiếp chế định chiến thuật cùng chỉ huy chúng ta chiến đấu. Ta thấy được khứu giác chiến đấu của ngài cực kỳ linh mẫn, nói chung là tốt hơn ta mù chỉ đạo rất nhiều."
Nhưng Mộ Tâm Huyền chỉ lắc đầu, trực tiếp từ chối: "Tuyết Mặc tiểu đệ, ta không quá thích chỉ huy. Chiến thuật ta có thể lập ra cho ngươi, nhưng chỉ huy thì thôi đi. So với phải phân thần ra để quan sát cùng chỉ huy, ta càng thích dốc toàn bộ tinh thần vào chiến đấu hơn."
Vậy cũng được, còn hơn để hắn suy nghĩ mấy cái vấn đề đau đầu này. Từ nãy tới giờ sao hắn ngu vậy không biết, cứ ôm việc vào đầu mình. Tuyết Mặc Quân thở dài ngao ngán.