Chương 50: Viên Tề và Mộ Tâm Huyền tân hồn kỹ
Nghỉ ngơi hơn nửa ngày, năm người rốt cuộc cũng chờ được tới lúc đầu 2600 năm tu vi Bối Sơn Man Ngưu kia ra ngoài.
Lý Bạch mau chóng niệm chú: "Thân thể ngươi thật thơm, thơm như Xú Thử Huân Thiên..."
Ghét bỏ nhìn lấy hắn, bốn người nhanh chóng ăn miếng thịt chuột nướng vào, chui xuống dưới đất tiềm hành đi tới vị trí đầu trâu kia.
Đối với năm vạn năm hồn thú trở xuống, có rất ít hồn thú có thể chủ động sử dụng lực lượng tinh thần, kể cả bọn chúng có thiên phú về mặt tinh thần lực đi chăng nữa, cũng chỉ là sử dụng một cách bị động.
Vì vậy, đám người Tuyết Mặc Quân thoải mái đi tới mục tiêu mà không cần lo lắng bị phát hiện.
Còn ác hơn, đám người còn trực tiếp độn thổ tiềm hành tới thẳng vách núi mà con hồn thú này ma luyện sơn thạch. Năm người chăm chú nhìn con hồn thú này đi tới, chuẩn bị dùng thân hình lao thẳng đập tới vách núi. Tuyết Mặc Quân quát lớn: "Ngay lúc này!"
Tuyết Mặc Quân, Lý Bạch, Mộ Tâm Huyền ba người dùng Thất Thải Kinh Hồng niệm thuật ngay lập tức khi con trâu này đập mình vào vách núi.
Con Bối Sơn Man Ngưu này cảm thấy cực kỳ khác lạ, cả người nó chếnh choáng, đứng còn không vững. Nó còn đang kỳ quái, là do hôm nay nó ăn ít, người yếu đi, hay là vách núi này lại cứng rắn gấp hai ba lần.
Lúc lắc hai cái sừng, nó không tin rằng mình còn yếu hơn cái vách núi này, ngưu sinh là không ngừng bỏ cuộc, à không, là không bao giờ bỏ cuộc. Bối Sơn Man Ngưu 2600 năm tu vi muốn đứng lên, nhưng lại chếnh choáng chóng mặt đổ sụp xuống.
Lúc này Mộ Tâm Huyền bên trong vách núi cũng đã ngưng tụ xong Tồi Thành Tiễn, một tiễn bắn ra xuyên thẳng vào người của Bối Sơn Man Ngưu, nhưng lúc này Bối Sơn Man Ngưu đã bị choáng, dù có đau đớn vô cùng nhưng cũng khó có thể kêu lên.
Viên Tề lúc này cũng chuẩn bị hoàn thành, Hoang Thổ chi trọng đệ tam trọng tăng tới khoảng bốn vạn cân, kèm theo là Lưu Ly Ngọc Thể chiến pháp, một gậy đập ra. Vì tránh cho Bối Sơn Man Ngưu đột tử, Viên Tề cũng không có sử dụng Hồng Đào tửu của Lý Bạch, mà một côn này chỉ đánh về phía nửa người dưới.
Gần như không làm ra bất kỳ chống cự nào, con Bối Sơn Man Ngưu này nửa thân dưới b·ị đ·ánh cho nát bét. Năm người lao nhanh chóng lao ra ngoài, bốn người trừ Ngưu Bình một tay tóm lấy Bối Sơn Man Ngưu, một tay đưa Phi Xà Thiêu Hỏa vào miệng.
"Nham Bạo - Thiên Trụy" Ngưu Bình bay lên không trung, tung ra hồn kỹ đoạn hậu. Vừa ném Nham Bạo - Thiên Trụy xuống mặt đất, Ngưu Bình vội vàng xoay người bay đuổi theo bốn người Tuyết Mặc Quân.
Năm người vội vàng chạy trốn, thậm chí còn thiêu đốt hồn lực dự trữ trong kê quan, tốc độ bay tăng lên gấp ba lần. Khi tất cả mọi người đã rời xa ngọn núi đó được 800 mét, lúc này đám Bối Sơn Man Ngưu mới phát hiện tình hình, đầu Bối Sơn Man Ngưu 6000 năm tu vi kia ngửa lên trời hống giận dữ.
Đám người Tuyết Mặc Quân nhanh chóng rời đi, trước khi đầu Bối Sơn Man Ngưu này không cầm cự nổi mà c·hết mất, bọn họ phải tìm được một đầu Đại Địa Chi Vương.
Này cũng là trong kế hoạch, bọn hắn đã xác định vị trí của một đầu Đại Địa Chi Vương, mặc dù nó chỉ có 400 năm nhưng chỉ dùng để mô phỏng hồn kỹ là quá đủ.
Chỉ mất hai giờ, bọn hắn là làm thịt được đầu Đại Địa Chi Vương này, Ngưu Bình xách hai đầu hồn thú, chui vào trong hang động của đầu Đại Địa Chi Vương này đào ra. Đám người Tuyết Mặc Quân thì ở phía ngoài canh gác.
"Lý Bạch, Mộ Tâm Huyền hai người cùng Viên Tề đi săn Phi Thiên Thần Viên đi. Mình ta ở đây canh giữ là đủ, chúng ta cần nhanh chóng hoàn thành thu thập hồn hoàn, ta cảm giác được hiện tại Lạc Nhật Sâm Lâm không quá an bình." Tuyết Mặc Quân có vể lo lắng nói ra, hắn muốn xử lý chuyện này thật nhanh để còn đi xử lý chuyện Sư Đà lĩnh.
Ba người gật đầu, lập tức xuất hành. Thực lực của Tuyết Mặc Quân không phải là yếu, ngược lại trước khi đột phá, hai người Ngưu Bình cùng Viên Tề còn bị hắn treo lên đánh. Nhờ vào tinh thần lực khổng lồ, tố chất thân thể mạnh mẽ cùng sự kiểm soát, thôi diễn của Siêu Não võ hồn, hai người Ngưu Bình cùng Viên Tề gần như bị hắn ăn gắt gao.
Chính vì thế ba người mới đồng ý ý kiến của Tuyết Mặc Quân, yên tâm để hắn một mình ở lại.
Tuyết Mặc Quân mắt nhìn ba người rời đi, an tĩnh ngồi xuống bắt đầu tu luyện. Hồn lực của hắn hiện tại cũng tới cấp 18 đỉnh phong, lần tu luyện này hẳn là tới cấp 19.
Tinh Thần lực vẫn đang cực kỳ có linh tính, thức hải bảy thành tinh thần lực đều đang cực kỳ sinh động, mà quả cầu trắng hình trứng cũng dao động thường xuyên và mạnh mẽ hơn. Tinh huyết sinh ra bị hắn đưa đi khắp các nơi trên thân thể, gần như toàn thân đều ẩn giấu 1-2 giọt tinh huyết.
Thời gian qua không biết bao lâu, sau lưng Tuyết Mặc Quân hồn lực bộc phát. "Oành" một tiếng, tảng đá che chắn hang động bị nổ tan, Ngưu Bình từ trong đó bước ra.
Tuyết Mặc Quân lúc này cũng đang trong trạng thái đột phá. Ngưu Bình thấy vậy liền bước tới sung làm hộ pháp. Ngay lập tức Tuyết Mặc Quân cũng đột phá 19 cấp thành công. Hắn mở mắt ra, nhìn tới Ngưu Bình đứng trước mặt, mỉm cười hỏi: "Ngưu Bình, hấp thu thuận lợi chứ?"
"Cực kỳ thuận lợi, hồn kỹ thu được cũng thập phần phù hợp cùng hoàn mỹ. Đúng rồi, mấy người Viên Tề đâu?" Ngưu BÌnh hài lòng cười lớn, nhưng sau một hồi không thấy ai cả liền nghi hoặc hỏi thăm.
Tuyết Mặc Quân nhẹ giọng trả lời: "Đi giúp Viên Tề liệp sát Phi Thiên Thần Viên. Yên tâm, Phi Thiên Thần Viên là loài hồn thú sống đơn lẻ, tính chiễm hữu rất mạnh, thường thường chỉ có duy nhất một mình nó ở một ngọn núi, trong núi cũng chỉ được phép có hồn thú yếu hơn nó mà thôi. Ba người Viên Tề hoàn toàn xử lý được, chúng ta đứng chờ bọn họ một chút."
Ngưu Bình nghe vậy liền gật đầu, cùng hắn ngồi xuống điều tức, củng cố tu vi.
Thời gian trôi qua khá lâu, lúc này Lý Bạch mới từ xa bay trở lại.
"Tuyết thiếu, Ngưu Bình, hai người đi theo ta." Nói rồi đưa cho hai người mỗi người một xiên Phi Xà Thiêu Hỏa.
Thấy Lý Bạch vội vã như vậy, Tuyết Mặc Quân cùng Ngưu Bình cũng vội vàng bày theo hắn. Trên đường, Ngưu Bình vội vàng thắc mắc: "Lý Bạch, có chuyện gì vậy? Hai người họ gặp nguy hiểm gì sao?"
Lý Bạch lắc đầu: "Cũng không có nguy hiểm gì. Chỉ là Viên Tề sau khi xử lý xong Phi Thiên Thần Viên, trong hanh động của nó tìm thấy một đầu Bạo Liệt Hỏa Nha tu vi 700 năm bị nó đánh trọng thương đem về sung làm thức ăn. Tâm Huyền cực kỳ hợp ý đầu hồn thú này, bèn g·iết nó thu hồn hoàn, dù niên đại có hơi kém nhưng về sau có thể dùng bản nguyên bù đắp lên là được. Hai người bọn họ đều đang hấp thụ hồn hoàn, mà thời gian quá lâu sợ hai ngươi lo lắng, ta liền bay về gọi các người qua đó rồi nhanh chóng trở lại hộ pháp mà thôi."
"Này là chuyện tốt mà. Nhưng Lý Bạch ca, ngài chủ yếu trở lại là hộ pháp cho Mộ tỷ, xách hai người chúng ta tới hộ pháp cho Viên Tề để ngài toàn tâm toàn ý với Mộ tỷ chứ gì?" Tuyết Mặc Quân vui mừng cười, tâm tình cực tốt, liền mở miệng trêu chọc vị đại ca này.
"Phi, nói linh tinh, cái gì mà toàn tâm toàn ý, có mà tiểu tử ngươi với A Ngân tỷ thì có." Lý Bạch xấu hổ đỏ mặt, gân giọng lên cãi lại.
Ngưu Bình nghe vậy cũng hùa theo: "Đúng thế, đúng thế. Lý Bạch ngươi chi bằng đi hộ pháp cho Viên Tề đi, dù sao hắn cũng ủng hộ rượu của ngươi lâu như vậy, để hai người chúng ta đi hộ pháp cho Mộ tỷ."
Lý Bạch lúc này việc tốt không nhường ai, hằm hằm nhìn Ngưu Bình: "Con trâu nhà ngươi làm xuân thu đại mộng. Biến!"
Vậy là Ngưu Bình cùng Tuyết Mặc Quân cười lên ha hả.
Nói vậy thì cứ nói, chứ Mộ Tâm Huyền là một người yêu thích chiến đấu cùng háo chuyện, nhộn nhịp. Lý Bạch lchỉ là một cái phụ trợ hệ hồn sư khó mà theo đuổi được nàng, gánh nặng đường xa a. Tuyết Mặc Quân âm thầm lắc đầu, nhưng dù vậy hắn vẫn giơ nắm đấm lên cổ vũ Lý Bạch. Cố lên a, huynh đệ.
Ba người rất nhanh tìm được nơi hai người Mộ Tâm Huyền cùng Viên Tề hấp thụ hồn hoàn, tụ tập lại đó hộ pháp. Chẳng bao lâu sau hai người tỉnh lại, hấp thụ hoàn thành.
Viên Tề cũng không có gì quá là vui mừng, gật đầu chào hỏi: "Như ý của ta, hồn kỹ này có thể khiến Như Ý Côn nhẹ đi rất nhiều, thậm chí còn gần như trở thành không trọng lượng. Bù lại tốc độ ta tăng lên cực lớn, đáng tiếc còn không có hồn kỹ phối hợp để khuếch đại, xem ra phải làm tự nghĩ hồn kỹ hoặc chiến pháp rồi."
Tuyết Mặc Quân gật đầu, hắn làm ra những thứ này chính là nhờ mục đích như vậy, bù đắp nơi khuyết thiếu của bản thân. Nếu hồn lực không đủ để sử dụng hồn kỹ thì dùng chiến pháp, hiệu quả như nhau, lại giảm bớt gánh nặng cho hồn lực của bản thân.
"Mộ tỷ, tỷ thì sao? Có hài lòng với hồn kỹ không, kỳ thực ngươi quyết định quá nhanh, ta cũng chưa kịp tư vấn thêm gì." Tuyết Mặc Quân áy náy nói.
Mộ Tâm Huyền lúc này lại hài lòng gật đầu, lại lắc đầu trả lời: "Không có vấn đề gì, ta rất hài lòng với hồn kỹ này. Nó tương đương với Nham Bạo - Tinh Vũ của Ngưu Bình, có thể lập tức bắn ra vô số mũi tên, khi v·a c·hạm hoặc tới mục tiêu đều p·hát n·ổ uy lực cực lớn."