Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đấu La Chi Nghiên Cứu Sinh

Chương 64: Lam Điện Phách Vương Long Tông đội ngũ




Chương 64: Lam Điện Phách Vương Long Tông đội ngũ

Một tuần nhanh chóng trôi qua.

Với Tuyết Mặc Quân, một tuần vừa qua hắn chẳng làm gì ngoài bồi A Ngân tỷ ra ngoài chơi đùa. Khác với một tuần trước đến đường trong Thiên Đấu Thành còn chẳng nhớ nổi, hiện tại Tuyết Mặc Quân hắn biết hết tất cả những địa điểm nào chơi vui, nhìn đẹp, ăn ngon,... từ Thiên Đấu Thành tới Thất Bảo Lưu Ly Tông.

Dù có là hủ nam hủ nữ, yêu đương vào thì cái gì cũng biết.

Ngược lại, với bốn người Viên Tề, Lý Bạch cùng đám đệ tử thì kêu trời kêu đất. Mỗi ngày Tuyết Mặc Quân đi chơi trở về mà không thấy bọn họ mệt lè lưỡi ra đều đem họ ra làm bao cát, khổ không tả nổi.

Sáng sớm, Tuyết Mặc Quân rời giường, nhớ lại đêm hôm qua hắn thông báo chấm dứt khổ luyện, lũ đệ tử ăn mừng còn điên cuồng hơn cả đêm một tuần trước. Tâm tình vui sướng, Tuyết Mặc Quân mau chóng cùng A Ngân ăn điểm tâm rồi đi Nghị Sự Đường.

Hôm nay là ngày tập kết để tiến về Hạo Thiên Tông, tham gia Thất Tông Hội Võ. Chuyến đi lần này, Tuyết Mặc Quân mang tất cả bốn người Viên Tề, Lý Bạch cùng A Ngân đi cùng, một phần là để mở mang tầm mắt, một phần cũng là để mấ người quan sát các tông môn khác, chuẩn bị cho tương lai.

Tuyết Mặc Quân vừa rời khỏi tiểu viện, tiếng chuông ngọc thanh thúy trên đỉnh ngọc tháp vang lên, chấn động cả tông môn, từ nội môn tới ngoại môn, đều nghe thấy cực kỳ rõ ràng.



Tuyết Mặc Quân cùng A Ngân đi tới Nghị Sự Đường thì tất cả cao tầng của Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng đã có mặt đầy đủ. Ninh Phú Hào nhìn thấy hắn cũng gật đầu ra hiệu cho mọi người theo sau hắn.

Một đoàn người đi tới Diễn Võ Tràng, từ trên nhìn xuống, hàng ngàn hàng vạn đệ tử của Thất Bảo Lưu Ly Tông đứng lít nha lít nhít chật kín cả Diễn Võ Tràng.

Ninh Phú Hào giơ tay làm thủ thế đè xuống, xung quanh tứ bề lập tức im lặng. Lúc này, Ninh Phú Hào mới gật đầu trầm giọng nói: "Cuối cùng thì ngày này cũng đã tới, một ngày quan trọng của tất cả các tông môn trên Đấu La Đại Lục này. Ba năm trước, Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta may mắn đưa thân vào hàng ngũ Thượng Tam Tông, từ đó tông môn phát triển không ngừng. Các vị trưởng lão, chấp sự, đệ tử trong tông môn đều có hoàn cảnh tu luyện, lợi ích tốt hơn, to lớn hơn. Mà năm nay, muốn giữ được tất cả những thứ này, tông môn ta phải giành được chiến thắng cuối cùng. Các vị đệ tử, những người có vinh hạnh được tham gia vào sự kiện lần này, hãy nói cho ta biết, các ngươi có tự tin thủ vững được vinh quang này của tông môn hay không? Các ngươi có tự tin, chiến thắng mọi đối thủ, lại đưa tông môn ta một lần nữa đoạt được vinh quang hay không?"

Lời của Ninh Phú Hào tràn đầy nhiệt huyết, thúc dục, khơi dậy trong lòng mỗi đệ tử ngọn lửa ham muốn chiến thắng cùng dục vọng.

"Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!" Tất cả đệ tử như đánh tiết gà, đỏ mặt gào thét.

Ninh Phú Hào thấy không khí hâm nóng không sai biệt lắm liền ra hiệu xuất chinh. Ninh Quý Thần cùng Lãnh Cô Sơn lúc này đứng ra, hai người lần lượt lĩnh đội. Tuyết Cô Sơn thì cùng ba vị trưởng lão Hồn Đế cùng năm vị đệ tử Hồn Tông xuất phát. Ninh Quý Thần thì chờ lấy nhóm người Tuyết Mặc Quân cùng thiếu tông chủ Ninh Hoa Trí, sau đó dẫn thêm 50 vị đệ tử Đại Hồn Sư rời khỏi Diễn Võ Tràng.

Khi đoàn người Tuyết Mặc Quân ra tới ngoại môn, chỉ thấy trước cửa Thất Bảo Lưu Ly Tông đã chờ sẵn một đoàn 10 chiếc xe ngựa. Ba vị trưởng lão Hồn Đế cùng Lãnh Cô Sơn một xe, năm đệ tử Hồn Tông một xe, Ninh Quý Thần cùng Ninh Hoa Trí, Tuyết Mặc Quân đám người một xe, còn lại bảy xe phân cho năm mươi vị đệ tử.



Tới khi tất cả đã an vị, đoàn xe mới bắt đầu lăn bánh.

Lúc này, trong xe của Tuyết Mặc Quân, đám người Tuyết Mặc Quân thì tận 6 người, chỉ còn lại có Ninh Hoa Trí cùng Ninh Quý Thần là không ăn nhập vào. Nhìn thấy đám người cười cười nói nói, Ninh Hoa Trí mới hừ lạnh, cố ý nói to: "Có người cực kỳ vô duyên cùng không biết liêm sỉ, đi nhờ xe công mà cũng lôi thân bằng gia quyến, không chấp nhận được."

Viên Tề nghe vậy cũng liền đâm chọc lại: "Ai u! Bại tướng dưới tay cay cú à. Trước kia gáy to tưởng thế nào, hóa ra còn chưa tới 15 phút đã bại. Thua không nổi cũng đừng chơi."

Ninh Hoa Trí như mèo giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên chuẩn bị gây sự thì bị Ninh Quý Phật đè xuống.

"Thiếu tông chủ, đừng có gây phiền phức. Lần này ngài đi với tư cách chỉ là người quan sát, không được can thiệp vào bất kỳ sự vụ nào, vậy nên tốt nhất là ngài chỉ nhìn và im lặng là được."

Ninh Hoa Trí cực kỳ không cam lòng. Với một người tham muốn quyền lực mạnh như hắn, vậy mà để hắn chỉ có thể nhìn mà không được làm gì, làm sao hắn có thể chịu được. Nhưng bởi vì thua cuộc trong trận tỉ thí, Ninh Hoa Trí đành phải cúi đầu.

Hai nắm tay hắn nắm chặt, đầu cúi xuống, đôi mắt đỏ sung như ngập máu. Nhưng rất nhanh Ninh Hoa Trí đã điều chỉnh tự thân, mặc dù không thể hoàn toàn về trạng thái bình thường, nhưng cũng kìm nén lại được rất nhiều.



Ninh Quý Thần âm thầm gật đầu. Lần này xuất hành, ngoài nhiệm vụ chính là dẫn đội tham gia Thất Tông Hội Võ, hắn còn một nhiệm vụ nữa được đại trưởng lão giao cho, đó là quan sát Ninh Hoa Trí. Quan sát xem Ninh Hoa Trí đối mặt cùng vượt qua lần thất bại này như thế nào, từ đó trưởng lão hội có thể đánh giá được năng lực cùng cân nhắc về vị trí thiếu tông chủ cũng như là vị trí tông chủ tương lai.

Cho tới hiện tại, Ninh Quý Thần vẫn khá là hài lòng với Ninh Hoa Trí. Mặc dù hơi tranh cường háo thắng, tham muốn quyền lực, thế nhưng khả năng tự khống chế cùng điều chỉnh bản thân khá tốt, hơn nữa cũng thông minh nhanh nhẹn. Hai nhược điểm kia có thể bỏ qua, người trẻ tuổi, qua một vài năm tự khắc sẽ có cảm ngộ khác, không cần cưỡng cầu.

Ninh Quý Thần thấy vậy cũng không để ý nữa, nhắm mắt tĩnh tâm dưỡng thần. Từ Thất Bảo Lưu Ly Tông tới Hạo Thiên Tông cũng phải mất gần hai tuần lễ, thay vì lục đục với nhau, giữ sức vẫn là hơn.

Thế nhưng cũng chẳng để Ninh Quý Thần giữ sức được bao lâu, sau ba ngày đi đường bình lặng, đoàn xe đột ngột dừng lại. Phía trước đoàn xe còn vọng lại tiếng cãi nhau ầm ĩ, khiến Ninh Quý Thần nhíu mày đứng dậy đi ra ngoài xem xét.

Tuyết Mặc Quân đám người thấy vậy cũng mặc kệ, tiếp tục ngồi trong xe tu luyện. Lần này lĩnh đội là Ninh Quý Phật trưởng lão, vậy thì mọi sự vụ đều do trưởng lão xử lý, bọn hắn cũng không cần nhọc lòng.

Nhưng mãi vẫn không thấy Ninh Quý Phật quay lại, thậm chí tiếng động còn ngày một lớn. Tuyết Mặc Quân tò mò, dẫn theo A Ngân cùng bốn người Viên Tề nhảy xuống xe đi xem có chuyện gì. Ninh Hoa Trí thấy vậy, cũng hừ lạnh theo xuống.

Khi mấy người Tuyết Mặc Quân mò đến đầu đoàn xe, chỉ thấy đối diện cũng là một đoàn xe lớn khác. Mộ Tâm Huyền lúc này đối với mấy người nhỏ giọng nói: "Là đoàn xe của Lam Điện Phách Vương Long Tông. Tuyết Mặc đệ, đệ nhìn xem, cờ xí màu xanh có đầu rông đuôi sét kia là biểu tượng của Lam Điện Phách Vương Long Tông."

Tuyết Mặc Quân cũng nhìn thấy được, thậm chí còn nghe được cả tiếng cãi nhau hỗn loạn. Phía trước cực kỳ đông đúc, Tuyết Mặc Quân cũng không để cho mọi người phải chen vào làm gì. Dù gì hắn cũng tai thính mắt tinh, đứng tận đây vẫn nghe được rõ, không phải lao lực chen vào ăn dưa.

Lắng tai nghe một hồi, Tuyết Mặc Quân mới hiểu ra. Thì ra phía Lam Điện Phách Vương Long Tông cố tình gây sự, chắn đường của Thất Bảo Lưu Ly Tông. Tuyết Mặc Quân cũng cười nhạt một tiếng. Lấy mâu thuẫn nhỏ để tạo ra ma sát, thăm dò thực lực của Thất Bảo Lưu Ly Tông, Lam Điện Phách Vương Long cũng quá trẻ con đi.

Tuyết Mặc Quân quay sang Viên Tề, phân phó hắn đi bảo các đệ tử, có giao thủ cũng phải giữ lại, không được bạo lộ chiến trận ra ngoài, còn các thứ khác, bại lộ một chút cho kẻ địch e ngại một chút cũng không vấn đề. Sau đó lại kéo A Ngân về xe, hắn cũng không có hứng thú với mấy thứ náo nhiệt này.