Chương 77: Đền bù
Đi theo tên đệ tử Mẫn chi nhất tộc vào một lều vải to lớn gần khu vực chữa thương, Tuyết Mặc Quân thấy được hai lão giả đang đứng chờ hắn trong đó.
"Đệ tử phụng mệnh đưa Tuyết cung phụng tới." Mẫn chi nhất tộc đệ tử dõng dạc nói to.
Nghe thấy vậy, vị lão giả phía bên phải khẽ phất phất tay. Nhận được chỉ thị, tên đệ tử này khom người lùi ra khỏi lều vải.
Vẫn là vị lão giả đó đưa tay ra hiệu, mời Tuyết Mặc Quân ngồi xuống. Tuyết Mặc Quân vô cùng thoải mái, ngồi phía đối diện hai người.
Tới khi Tuyết Mặc Quân an vị, vị lão giả này mới mở miệng nhẹ giọng nói: "Tuyết cung phụng, thật vinh hạnh cho ta khi làm quen với cung phụng trẻ tuổi nhất của Thất Bảo Lưu Ly Tông. Tại hạ Mẫn chi nhất tộc trưởng lão, Bạch Minh, còn vị bên cạnh đây là Hạo Thiên Tông trưởng lão, Đường La."
Tuyết Mặc Quân hơi cau mày, ngắt lời Bạch Minh.
"Bạch trưởng lão, chúng ta đi thẳng vào vấn đề được chứ. Ta không muốn quanh co lòng vòng. Hai vị thiếu chủ của Hạo Thiên Tông đã làm gì các ngươi đều hiểu. Ta muốn một lời giải thích, cũng như phương pháp xử lý của phía các ngươi, không chỉ sự việc trưa nay, mà còn cả ngày hôm qua nữa."
Bạch Minh hơi ngẩn người, sau đó tỏ vẻ nghi hoặc: "Sự việc hôm qua? Là sự việc gì?"
"Có vẻ như hai vị không biết nhỉ? Hôm qua, cũng là hai huynh đệ này, thấy tỷ tỷ cùng vị hôn thê của ta ở một quán trà, liền đeo bám không dứt. Thậm chí tới khi tỷ tỷ ta đã nói rõ ràng, họ là nữ quyến của Thất Bảo Lưu Ly Tông, nhưng hai huynh đệ họ vẫn không coi ra gì, cực kỳ bá đạo muốn hai người bồi họ đi chơi một hồi." Tuyết Mặc Quân giọng lạnh như băng từ từ nói.
"Sau đó, vì không thể được tỷ tỷ cùng hôn thê của ta đồng ý, bèn động võ cưỡng ép họ. Nếu không phải ta xuất hiện kịp lúc, hai người bọn họ liền có thể thành công. Ta chỉ muốn hỏi một câu rằng, hẳn là Hạo Thiên Tông coi nữ quyến của Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta là loại không biết liêm sỉ, gặp dịp thì chơi?"
Nghe lời của Tuyết Mặc Quân, lão giả tên Bạch Minh cũng cứng mất họng lại. Hắn cũng không ngờ tới, hai vị thiếu chủ nhà hắn lại biết cách kiếm chuyện như vậy.
Vụ ngày hôm nay hạ độc thủ trên Đấu Hồn Đài, người người đều thấy, muốn xử lý đã vô cùng khó khăn rồi, lại sinh ra thêm một vụ còn khó hơn nữa. Bạch Minh cảm thấy hắn mệt mỏi quá. Không những thế, lại còn là cùng một người, không đúng...
Bạch Minh cũng đã phát giác ra được điều gì đó.
Thấy thần sắc của Bạch Minh, Tuyết Mặc Quân cũng biết hắn đã nghĩ được gì đó, tiếp tục nói: "Hẳn các người hiện tại cũng đã hiểu được, tại sao lại có vụ việc hôm nay rồi đúng chứ. Không chỉ hống hách bá đạo, khi nam phách nữ, còn có trừng mắt tất báo, ngoan độc hạ tử thủ. Hai vị thiếu chủ các người, làm ra nhiều chuyện tốt quá cơ."
Nghe tới đây, vị lão giả gọi Đường La còn lại cũng không nhịn được nữa, gằn giọng giận dữ: "Đủ rồi!"
Gọi Bạch Minh lão giả cũng hơi cúi cúi đầu, mặc dù sống từng ấy năm, da mặt có dày thế nào, chỉ cần là người biết lý lẽ, đều sẽ xấu hổ vì những việc làm vừa rồi.
Đường La lão giả ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tuyết Mặc Quân, đè nén phẫn nộ hỏi: "Tiểu tử ngươi hiện tại muốn như thế nào?"
Tuyết Mặc Quân lắc lắc đầu: "Không phải ta muốn thế nào, mà là các vị định cho ta, cho Thất Bảo Lưu Ly Tông câu trả lời như thế nào?"
Đường La lão giả bá đạo đã quen, làm sao lại để một đứa oắt con vắt mũi chưa sạch đè ép mình.
Theo hắn, mặc dù Hạo Thiên Tông người có làm sai, cũng không tới lượt người khác khoa chân múa tay. Hạo Thiên Tông là thiên hạ tối cường tông, nắm đấm lớn là đạo lý, bọn hắn sẽ không bao giờ sai.
Hiện tại, mặc dù chuyện có hơi to một chút, theo hắn cũng chỉ là nói một câu xin lỗi, bố thí cho một chút đồ, vậy là xong. Làm sao lại để cho người khác đè đầu cưỡi cổ mình như thế này.
Bạch Minh lão giả biết tính tình của người bên cạnh, vội vàng kéo hắn lại, khẽ nhỏ giọng nói: "Đường La trưởng lão, ngài bình tĩnh lại một chút. Ngài biết sự tình hiện tại không phải những việc lông gà vỏ tỏi kia có thể so sánh được. Nếu xử lý không ổn thỏa, việc xấu này bung bét ra, thì cho dù chúng ta có là đệ nhất thiên hạ đi chăng nữa, cũng không chịu nổi b·ê b·ối này."
Tuyết Mặc Quân mặc kệ hai người thủ thỉ, thầm thì một hồi, sắc mặt vẫn âm trầm nhỏ nước, ánh mắt lạnh như băng nhìn lấy hai người.
Sau một hồi, hai người mới lại quay sang nhìn Tuyết Mặc Quân, Bạch Minh lão giả hiền hòa nói: "Tuyết cung phụng, ta cũng rất lấy làm tiếc cùng xin lỗi vì tình trạng của hai vị đệ tử của ngài. Chúng ta sẽ đưa ra hai loại tiên dược để làm bồi thường cho việc này, cùng việc ngày hôm qua cũng là một vị tiên dược nữa, tổng là ba vị tiên dược, ngài thấy thế nào?"
Tuyết Mặc Quân nghe vậy trầm mặt xuống.
"Vậy thì h·ình p·hạt đối với hai huynh đệ kia là gì?"
Đường La lão giả nghe thấy vậy lại như một đầu cuồng nộ hùng sư, trực tiếp chồm tới trước mặt Tuyết Mặc Quân, đập mạnh xuống bàn, gần như là gầm lên nói: "Tiểu tử, đừng có được một bước lấn một thước. Việc gì cũng phải có giới hạn của nó mà thôi."
Tuyết Mặc Quân im lặng nhìn một màn này, hắn hiểu được, thứ mà Hạo Thiên Tông đưa ra chính là phí bịt miệng. Nếu như hắn biết điều, nhận lấy phần phí bịt miệng này thì còn dễ nói chuyện, nếu không muốn cũng đừng trách bọn họ trở mặt.
Tuyết Mặc Quân ở thế giới trước cũng đã từng nghe qua, thậm chí thấy qua một vài tình huống như thế này, nhưng không ngờ được có một ngày nó sẽ xảy ra tới trên người mình.
Mặc dù hắn cực kỳ muốn hai tên kia phải chịu trừng phạt, dù chỉ là hình thức cũng được, nhưng đáng tiếc thế không bằng người.
Bạch Minh lão giả bên cạnh cũng biết tâm tư của hắn, nhẹ giọng khuyên bảo: "Đương nhiên, hai vị kia hành xử như vậy, trong tộc cũng sẽ đối với hai người có h·ình p·hạt phù hợp."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy cũng không nói gì, hắn biết đây chỉ là Bạch Minh lão giả đưa cho hắn một bậc thang hạ xuống mà thôi, làm gì có chuyện Hạo Thiên Tông sẽ xử phạt thiếu tông chủ của chính mình.
Tuyết Mặc Quân mặt đầy không cam lòng, cúi đầu thốt ra một câu: "Ta đồng ý!"
Bạch Minh lão giả nghe vậy nở nụ cười vui mừng. Hắn cũng muốn sự việc này xử lý xong càng sớm càng tốt một chút, cả người hắn đều nhẹ nhõm. Đây không chỉ là mâu thuẫn giữa Thất Bảo Lưu Ly Tông cùng Hạo Thiên tông, mà còn là thanh danh của Hạo Thiên Tông nữa.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn quan hệ của hai trong Thượng Tam Tông xấu đi chỉ vì việc nhỏ nhặt này, lại không có lợi ích gì.
Về phần bồi thường, mặc dù ba vị tiên thảo có làm hắn hơi đau lòng một chút, nhưng để xử lý việc này, vẫn là trong giới hạn chịu đựng được.
Đường La lão giả kia thấy Tuyết Mặc Quân đáp ứng, không nói không rằng phất tay áo rời đi.
Bạch Minh lão giả đành ở lại tiễn Tuyết Mặc Quân. Tại ngoài cửa lều vải, Bạch Minh lão giả hiền hòa nói: "Ba vị tiên thảo nội trong ngày mai sẽ được đưa tới tận tay ngài. Hiện tại, ta xin phép cáo từ trước, còn nhiều việc phải làm."
Tuyết Mặc Quân dù không cam lòng, nhưng việc đã đành, cũng đành ôm quyền cáo từ, trở lại lều mà hai người Viên Tề cùng Ngưu Bình chữa thương.
Ngồi xuống cạnh hai người, Tuyết Mặc Quân nắm đấm nắm chặt.
"Viên Tề, Ngưu Bình, thật xin lỗi, không thể ngay lập tức đem về công đạo cho hai người."
Viên Tề cùng Ngưu Bình nghe vậy, đều cất lời an ủi Tuyết Mặc Quân.
Từ khi hai người biết được thân phận của đôi huynh đệ kia về sau, hai người liền biết thù này không thể báo.
Đúng lúc này, Mộ Tâm Huyền, A Ngân, Lý Bạch ba người đi từ ngoài vào, trên tay còn xách theo mấy hộp cơm.
"Tuyết Mặc Quân đệ đệ, chuyện thế nào rồi?" Mộ Tâm Huyền sốt ruột hỏi.
Tuyết Mặc Quân lắc đầu, kể cặn kẽ từng chi tiết sự việc xảy ra. Nghe xong, Mộ Tâm Huyền phẫn nộ đấm vào cột dựng lều.
"Khốn nạn, bao che cho nhau, đều là một lũ khốn nạn."
A Ngân bên cạnh mặt đầy áy náy. Nàng nghĩ sự việc này xảy ra, tất cả nguyên nhân đều là do nàng mà ra. Là nàng liên lụy tới mọi người.
Tuyết Mặc Quân chỉ liếc qua thôi, liền biết nàng đang nghĩ gì, vội vàng ôm lấy nàng an ủi.
"A Ngân tỷ, việc này không phải lỗi của tỷ. Này là do thói hống hách bá đạo, mục từ trên mục xuống của cả Hạo Thiên Tông. Rồi sẽ có một ngày, bọn họ sẽ phải tự ăn quả đắng do chính họ tạo ra mà thôi."
Những người bên cạnh cũng mồm năm miệng mười an ủi nàng, để nàng không phải nghĩ linh tinh. Tính cách A Ngân như thế nào mọi người đều biết, đều ôm lỗi lầm về phía mình, vì vậy, ai cũng không muốn nàng có quá nhiều áy náy.
Tuyết Mặc Quân cũng quay sang Ngưu Bình cùng Viên Tề, trầm giọng căn dặn: "Các ngươi an tâm chữa thương, nội thương của các ngươi cũng không phải là chữa không khỏi. Chỉ cần tìm được Bất Tử Tông, dù là các ngươi chỉ còn một hơi, người ta cũng có thể cứu trở về. Ngày mai, Lý Bạch sẽ nghe ngóng Bất Tử Tông truyền nhân tung tích, ta sẽ đích thân bái phỏng."
Hai người Ngưu Bình, Viên Tề nghe thấy vậy, hai mắt đều sáng lên. Tuyết công tử nói không sai, chỉ cần tìm được Bất Tử Tông người, hai người bọn họ liền có thể cứu.