Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đấu La Chi Nghiên Cứu Sinh

Chương 96: Nháo quỷ?




Chương 96: Nháo quỷ?

Tuyết Mặc Quân cũng có mặt tại tràng, nhìn thấy lão già Ninh Quý Tiên kinh hãi gần c·hết vẻ mặt, hắn vô cùng thoải mái.

Bởi vì lão già kia đề phòng chuyện ngoài ý muốn, hắn bị an bài không được ra mặt, chỉ được đứng từ xa nhìn.

Tuyết Mặc Quân tin tưởng, sau chuyện ngày hôm nay, lão già kia chắc chắc ăn không ngon ngủ không yên.

Hiện tại Lãnh Cô Sơn trọng thương, hai lão giả Thất Sát Tông mất thần trí kia không dễ điều động. Vì vậy, chân thực có Hồn Đấu La chiến lực cũng chỉ có duy nhất Thất Sát Tông tông chủ, mà người này còn đang bế tử quan đột phá Phong Hào Đấu La.

Thế nên, dù Thất Bảo Lưu Ly Tông đối ngoại tuyên truyền sở hữu 4 vị Hồn Đấu La, nhưng thực chất cũng chỉ có một vị rưỡi mà thôi (lão giả đánh với Lãnh Cô Sơn hôm trước có dùng cũng không duy trì được thời gian dài) hơn nữa còn là dùng xong là khỏi dùng lại.

Lúc này bị Mặc Phong cùng Tuyết Nhã hai vị tân tấn Hồn Đấu La, lại có mười vạn năm màu đỏ hồn hoàn, Ninh Quý Tiên đúng thật phải lo trọc đầu.

Ninh Quý Tiên tâm thần bất định quay trở lại, cũng quên mất luôn Tuyết Mặc Quân. Đám đệ tử áp giải Tuyết Mặc Quân thấy tông mình đại trưởng lão cứ như vậy đi, không biết làm gì bèn lại dẫn Tuyết Mặc Quân quay trở về.

Tuyết Mặc Quân quay lại tiểu viện, cũng an tâm vào công việc nghiên cứu của mình. Hắn phải tranh thủ thời gian, càng làm rõ được Thất Sát Kiếm cùng phương pháp cấy ghép sớm ngày này, càng tốt ngày đó. Đương nhiên, nếu không được, vậy thì ghi nhớ tất cả đống tư liệu này cũng không tệ, ngày sau từ từ nghiên cứu.

Nửa ngày sau đó, Tuyết Mặc Quân hoàn toàn trầm mê vào đống tư liệu, mà Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng gần như là quên mất hắn, chỉ trừ đám đệ tử canh giữ tại bên ngoài là tạo ra cảm giác còn có người tồn tại trong căn tiểu viện này. Cũng vì thế, đến cơm tối Tuyết Mặc Quân còn chẳng có mà ăn.

Sắc trời càng ngày càng tối, trăng tròn đã treo cao trên đỉnh đầu, cả không gian chìm vào im lặng.

Những đệ tử canh giữ ở ngoài, thời khắc này cũng có chút uể oải, tinh thần không tập trung.

Tuyết Mặc Quân cũng bởi vì đọc thư tịch mệt mỏi mà đặt lưng lên giường, sau đó th·iếp đi lúc nào không biết.



...

Qua không biết bao lâu, gió càng lớn, trời càng đen, Tuyết Mặc Quân bỗng nhiên nghe được tiếng lạch cạch lạch cạch như có chuột hỏi thăm, quấy rầy giấc ngủ của hắn.

Mơ màng mở mắt ra, Tuyết Mặc Quân còn chưa tỉnh hồn đưa mắt nhìn khắp căn phòng, bốn bề bất động như bức tranh tĩnh vật. Dù vậy, hắn vẫn còn nghe được tiếng lạch cạch. Đầu óc Tuyết Mặc Quân dần dần tỉnh táo, hắn phát hiện ra, âm thanh này lại tới từ dưới giường mình.

Tuyết Mặc Quân mở Siêu Não võ hồn, dùng hồn kỹ thứ nhất Vọng Linh Đồng nhìn xuống phía dưới. Âm thầm hồi hộp hắn dùng Vọng Linh Đồng nhìn xuống, thấy dưới giường là một hình người năng lượng đoàn, nhìn kỹ hơn một chút, thân hình này có hơi quen thuộc.

"Bành" một tiếng, người ở phía dưới lại v·a c·hạm mạnh một cái, đập vào giường. Lúc này Tuyết Mặc Quân mới định thần lại, hắn hiện tại mới nhận ra người này lại là ở dưới lòng đất. Khoan đã, dưới lòng đất?

Tuyết Mặc Quân chợt nhớ tới điều gì, vội vàng phát lực đẩy chiếc giường sang một bên. Lúc này, người ở dưới đó lại huých mạnh một cái, ai ngờ phía trên lại không còn gì cản trở, cả người thoát khỏi mặt đất, bay lên không trung, suýt thì đập vào nóc phòng, sau đó rơi xuống đất rầm một cái.

Tuyết Mặc Quân thấy vậy, vội vàng chạy tới đỡ hắn lên.

Đúng vậy, như Tuyết Mặc Quân đoán, đây là Lý Bạch.

Nhìn người đầy bụi đất Lý Bạch, Tuyết Mặc Quân dở khóc dở cười, hắn còn đang tưởng tại trong Thất Bảo Lưu Ly Tông còn có nháo quỷ đây.

Lý Bạch cũng nói được gì với Tuyết Mặc Quân, thở hồng hộc, miệng mở lớn từng hớp từng hớp tham lam nuốt lấy không khí.

Sau một hồi, hắn mới ổn định lại, liếc mắt thấy Tuyết Mặc Quân, mới thở dài thả lỏng người.



Tuyết Mặc Quân thấy hắn trạng thái đã ổn định, mở miệng cười nói: "Lý Bạch ca, làm sao lại sớm đến thấy ta vậy? Các ngươi vừa mới rời khỏi có nửa ngày."

Lý Bạch lườm hắn một cái, hơi oán giận nói: "Còn không phải thúc thẩm quan tâm ngươi, muốn ta lại đến xác nhận một chút. Được rồi, thấy ngươi không sao, ta về đây."

Tuyết Mặc Quân nhìn hắn còn giận cá chém thớt, vội vàng kéo hắn lại, cười cười nói: "Lý Bạch ca, từ từ đã, lại nói một chút, làm sao ngươi biết ta tại đây?"

Lý Bạch nhìn hắn, miệng lầm bầm: "Còn làm sao, mò từng nơi một chứ sao. Ngươi quan trọng như vậy, chắc chắn không phải ở ngoại môn, vậy thì dễ rồi, nội môn nhỏ ti ti, tìm lần lượt là được. Vì tìm ngươi, ta xuất phát từ canh hai, giờ canh tư rồi mới tìm thấy ngươi."

Nói đến đoạn này, hắn lại oán giận: "Ta mặc dù vừa đi vừa nghỉ, nhưng hồn lực có hạn. Cứ gần hết hiệu dụng của hồn kỹ, ta lại phải ngoi lên tìm chỗ trốn, một lúc mới dám độn địa tiếp. Ai biết được tới ngươi nơi này, ngoi lên mãi không được, mà hồn kỹ hiệu lực cũng vừa kết thúc. Ở dưới đó bí hơi, nếu ngươi chậm hơn chút nữa, năm sau ngươi quay lại đây cắm hương lên cái bãi cỏ mới mọc ở khu đất này là có tâm đấy."

Tuyết Mặc Quân cười xòa luôn miệng nói chuyện xin lỗi vì không báo trước địa điểm, để hắn tốn công tốn sức.

Đương nhiên, Lý Bạch cũng chỉ là trên miệng oán giận một chút, cũng không có ý gì. Lần này tới, cũng chỉ là tìm đường, đồng thời kiểm tra tình trạng Tuyết Mặc Quân một chút, cũng không có chuyện gì quan trọng.

Hắn ngồi một lúc, liền chuẩn bị đứng dậy trở về. Ngay khi vừa nuốt xuống một xâu Xú Thử Huân Thiên, định nhảy xuống độn địa, Lý Bạch mới nhớ ra, từ trữ vật hồn đạo khí lấy ra một chút điểm tậm, đối Tuyết Mặc Quân nói: "A Ngân gửi cho ngươi."

Tuyết Mặc Quân có chút cảm động nhận lấy, gật đầu, đối Lý Bạch nhắn nhủ: "Lý Bạch ca, không cần thiết thường xuyên lui tới, dễ dàng bại lộ. Hai ba ngày, thậm chí lâu hơn cũng được, ngươi hẵng tới một lần. Mặt khác, Viên Tề cùng Ngưu Bình sự tình nhờ ngươi."

Lý Bạch gật đầu, lộn nhào một cái liền biến mất.

Tuyết Mặc Quân vội vàng đẩy giường trở lại chỗ cũ, sau đó vui vẻ thưởng thức chút điểm tâm mà A Ngân làm. Từ trưa tới giờ, hắn còn chưa ăn gì đâu, đích thực là có chút đói bụng.

Xong xuôi, hắn lại tiếp tục giấc ngủ.

Mà mọi sự bên trong, bên ngoài càng là không có bất kỳ phát giác. Đám đệ tử canh giữ còn đang ngủ gà ngủ gật.



Một đêm nhanh chóng trôi qua.

Sáng hôm sau, Tuyết Mặc Quân như thường lệ dậy từ rất sớm. Vốn theo thói quen tu luyện hồn lực trước, sau đó tu luyện tinh thần lực, cuối cùng là đốt năng lượng bằng Thái Sơ Hô Hấp Pháp cùng Thất Thú Quyền hắn, đột nhiên nhận ra thói quen b·ị đ·ánh vỡ.

Hiện tại, hắn chỉ có thể tu luyện khí huyết chi lực.

Tuyết Mặc Quân thở dài, bèn bắt đầu tu luyện Thái Sơ Hô Hấp Pháp trước. Đối với Tuyết Mặc Quân, nói là tu luyện Thái Sơ Hô Hấp Pháp, chẳng bằng nói là ngồi hít thở sâu. Hắn đã quá quên thuộc với công pháp này, đã là tự nhiên vận dụng, ăn vào thói quen, ngay cả đứng ngồi đi lại, đều có sử dụng tới Thái Sơ Hô Hấp Pháp, chẳng qua là độ tập trung không sâu, hiệu quả không lớn mà thôi.

Hiện tại tu luyện Thái Sơ Hô Hấp Pháp, lượng tinh huyết thiếu hụt trong huyết mạch của Tuyết Mặc Quân nhanh chóng được phục hồi. Theo như Tuyết Mặc Quân dự đoán, phải mất hơn một tuần, hắn huyết mạch mới có thể tích lũy tràn đầy tinh huyết như trước.

Sau khi tu luyện một hồi, Tuyết Mặc Quân lại đứng dậy tu luyện Thất Thú Quyền. Thất Thú Quyền vốn chỉ là một môn dưỡng sinh võ học, có thể cường thân kiện thể, gia tốc huyết khí lưu động mà thôi, nay dưới tay hắn đánh ra, lại có uy lực không tầm thường.

Tuyết Mặc Quân trong sân dũng động khí huyết, quyền đánh tự hổ sinh phong, khí thế bất phàm.

Nhìn lấy chính mình đánh một bộ dưỡng sinh quyền lại có uy lực như vậy, Tuyết Mặc Quân không khỏi có ý nghĩ tự sáng tạo một môn phù hợp bản thân quyền pháp, có thể gia tăng hắn chiến lực.

Quyền đầu ngừng lại, Tuyết Mặc Quân thu thế, đi ra cửa tiểu viện đập cửa. Một tên đệ tử nghe tiếng bước vào, ngẩng cao đầu hỏi: "Có chuyện gì?"

Tuyết Mặc Quân a a cười, nói với hắn: "Gọi Quý Tiên lão tiện cốt đầu tới, ta có chuyện cần bàn."

Tên đệ tử kia nghe vậy nhíu mày, phẫn nộ quát lớn: "Hỗn xược, ngươi chỉ là một tên tù binh, sao dám lớn lối."

Tên đệ tử kia lao tới, một quyền ném về phía Tuyết Mặc Quân. Tuyết Mặc Quân trở tay một chưởng nắm lấy nắm đấm của hắn, kéo hắn lại gần, kề tai hắn nói từng chữ: "Làm theo lời ta nói, nếu không hậu quả ngươi chịu không nổi."

Tên đệ tử kia nắm đấm bị hắn nắm đâu, chân mềm nhũn quỳ xuống, không ngừng gật đầu. Tuyết Mặc Quân hài lòng thả tay hắn ra, mặc kệ hắn rời đi.