Đầu Nấm Và Công Sở

Chương 11: Baby Shark Doo Doo Doo!




Bùi Nguyễn Văn Phương đi làm đã được một tháng nhưng chưa ngày nào hắn ta lành lặn đến công ty.

Chính vì vậy cũng có nhiều lời bàn ra tán vào nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, hắn đang mạnh lên từng ngày, đây mới là điều hắn quan tâm.

Từ ngày đấu với gấu xám Bắc Mỹ hắn vẫn tập luyện bình thường, vì điều kiện kinh tế có hạn nên hắn không thể thường xuyên đấu với gấu xám Bắc Mỹ được.

Hiện tại đã trải qua một tháng, cũng tức là hắn đã tập luyện sáu tháng, lúc này hắn cực kỳ tự tin bản thân có thể dễ dàng hạ gục gấu xám Bắc Mỹ tuy nhiên mục tiêu đột phá giới hạn bản thân vẫn còn một khoảng cách khá xa.

Chế độ hiện tại:

Hít đất/ xà đơn/ gập bụng: một ngàn lần.

Chạy bộ/bơi: một trăm ki lô mét.

Lặn sâu: năm trăm mét, thời gian dưới nước: một tiếng đồng hồ.

Hôm nay là thứ sáu, hắn ta lại nhờ vả cô bạn thân giàu có để lần nữa đặt chân đến Alaska xa xôi và lạnh giá.

Cũng ngọn núi đó, cũng khu rừng đó, cũng con gấu xám đó, mọi thứ cũng không thay đổi là mấy.

Gấu xám đáng thương đã bình phục từ trận chiến tháng trước, nó gặp lại hắn vô cùng tức giận liền xông lên tấn công.

“Lại đây nào bé gấu!”

Bùi Nguyễn Văn Phương hưng phấn cười to, hai chân làm trụ, dồn sức mạnh cả cơ thể vào nấm đấm rồi đấm thẳng ra.

Bốp!

Một đấm.

Gấu xám văng ra xa, tông gãy hai ba thân cây lớn mới dừng lại được.

Gấu xám bất tỉnh nhân sự.

Sau sáu tháng tập luyện quên mình cuối cùng hắn cũng có thể hạ gục gấu xám chỉ bằng một đấm.

“Game là dễ, mình đã quẩy với thú trên cạn rồi sao ngày mai mình không chơi với dưới nước nhỉ?”

“Cá mập là lựa chọn tuyệt vời nhất!”

***

Thứ hai.

Bùi Nguyễn Văn Phương tranh thủ lúc rảnh rỗi lên mạng tìm kiếm thông tin cá mập trắng.

Cá mập trắng được mệnh danh “sát thủ đại dương” có kích cỡ trung bình dài khoảng sáu mét bốn mươi và có cân nặng trung bình khoảng sáu trăm tám mươi đến một ngàn một trăm ki lô gam, tốc độ năm mươi sáu ki lô mét trên giờ.

Chúng sinh sống chủ yếu ở Đại Tây Dương, Nam Phi, Nhật Bản, Châu Đại Dương, Chile và khu vực Địa Trung Hải.

Cá mập trắng có lực cắn hai trăm tám mươi mốt ki lô gam trên cen ti mét vuông, điều đáng sợ là cá mập trắng có hai hàm răng sắc nhọn nên chỉ với lực cắn yếu chúng cũng dễ dàng xé xác con mồi.

Vấn đề ở đây là sức cản của nước sẽ làm giảm tốc độ và sức mạnh của Văn Phương nên chiến đấu dưới nước sẽ khó khăn hơn nhiều trên cạn.

Bùi Nguyễn Văn Phương quyết định tối nay sẽ bắt đầu.

***

7 giờ tối.

Bùi Nguyễn Văn Phương xuất phát từ Vũng Tàu bơi ra Biển Đông, không biết bơi bao lâu hắn từ từ lặn xuống.

Cá mập trắng có thể nhận biết được lượng máu một phần trong 10 tỷ phần nước, tương đương với một giọt máu trong một hồ bơi cỡ thế vận hội. Vì vậy để thu hút cá mập hắn còn tự cắt ngón tay.

Độ sâu ba trăm mét.

bốn bề tối om nhưng không hiểu sao mắt hắn vẫn nhìn thấy trong vòng bán kính năm mét, đột nhiên đầu hắn loé lên tín hiệu cảnh báo, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một vật thể to lớn nửa xám nửa trắng.

Là cá mập trắng!

Tốc độ cá mập trắng quá nhanh, chỉ trong nháy mắt cái miệng lởm chởm răng nhọn đã táp lấy đầu hắn.

Phập!

Bùi Nguyễn Văn Phương chỉ có thể dùng tay phải đỡ lấy cú táp, cú táp 4000 pis của cá mập trắng cũng không thể cắn đứt tay của hắn. Trải qua sáu tháng luyện tập không chỉ sức mạnh mà cơ thể của hắn cũng trở nên cứng rắn hơn nhiều. Tuy không cắn đứt nhưng răng nanh của nó có thể đâm xuyên qua da thịt của hắn.

Cơn đau chưa kịp truyền tới não thì Văn Phương đã phản ứng cực nhanh, hắn ghì tay phải xuống kéo theo hàm dưới cá mập trắng còn tay trái thì nâng hàm trên của cá mập trắng lên, hắn ta dùng sức nên dù cá mập trắng cố gắng khép hàm lại vẫn bị banh rộng ra, hắn nén đau rút tay phải ra khỏi hàm dưới, chỗ bị cắn liền túa máu ra.

Mùi máu càng làm cho cá mập trắng đói khát, nó quẫy đuôi vòng ra sau chuẩn bị tấn công lần nữa, Bùi Nguyễn Văn Phương lúc này lại nảy ra một ý tưởng kỳ lạ.

Nước là chất lỏng nên con người trong môi trường này không thể di chuyển như trên cạn, tất nhiên là kể cả việc lấy đà để nhảy. Nhưng nếu hắn làm được thì sao?

Nghĩ là làm, hắn của bây giờ đã quyết đoán hơn xưa rất nhiều, có lẽ là do hắn tự tin mình có thể làm được. Hắn cúi thấp người, dưới hai chân tựa như có một mặt sàn vô hình, hắn lấy đà rồi phóng tới, một đấm cực mạnh đấm trúng bụng dưới của cá mập trắng, nó bị đánh văng lên trên cả mấy mét.

“Baby shank đu đu đu đu đu đu đu!”

Dưới nước nhưng Bùi Nguyễn Văn Phương vẫn có thể gào lên, hắn lại lấy đà rồi phóng người lên trên như một mũi tên, hai tay hắn chộp lấy đuôi cá mập trắng rồi dùng sức quay tròn con cá khổng lồ như một cái chong chóng.

Trải qua mười mấy vòng, thấy cá mập trắng dường như đã ngất ngư hắn ném mạnh nó vào một tảng đá gần đó. Hắn đạp vào nước đuổi theo, tốc độ lần này cực kỳ nhanh, cá mập trắng vừa va vào đá thì hắn cũng đã ở ngay trước mặt nó.

Siết chặt nắm đấm, dồn sức mạnh vào nắm đấm, cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh nổi chằng chịt như rễ cây, cánh tay phải của hắn bỗng chốc phình lớn gấp đôi, hắn đã ra đòn dứt điểm.

Ầm!

Cả một góc biển rung chuyển, mặt biển nổi từng con sóng dữ.

Một đấm từ trên giáng xuống đầu cá mập trắng, cá mập trắng ré lên, nắm đấm lõm vào đầu cá mập, lực đấm mạnh mẽ đánh văng nó xuống dưới đáy biển, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.

Bùi Nguyễn Văn Phương không dùng hết sức nên cá mập trắng sẽ không chết, hắn vui mừng phóng lên trên, chỉ tốn mười mấy phút là hắn có thể lên tới mặt nước.

Bây giờ hắn cực kỳ tự tin vào bản thân, cảm giác cứ như mình là sinh vật mạnh mẽ nhất hành tinh. Hắn hét toáng lên:

“Bố mày là Bùi Nguyễn Văn Phương!”

Tối đó hắn vui đến nỗi không ngủ được kết quả ngày mai dậy trễ và lại bị trừ lương.