Đầu Nấm Và Công Sở
Công ty R&J thành lập năm 2016 do chủ tịch hội đồng quản trị Nguyễn Châu Tú Linh và CEO (giám đốc điều hành) Nguyễn Kiều Diễm Thư đồng sáng lập.
R&J là công ty chuyên về mỹ phẩm và thời trang, nổi bật nhất là dòng sản phẩm son môi R&J, kem dưỡng da R&J và túi xách R&J, những sản phẩm này giá cả vô cùng đắt đỏ nhưng mỗi lần xuất xưởng phiên bản mới đều cháy hàng.
Công ty R&J hiện tại có một ngàn nhân viên, mười hai phòng ban, giá trị ước tính đạt một trăm tỷ đồng, năm 2019 R&J xếp thứ ba mươi trong danh sách “một trăm công ty đại chúng lớn nhất” do Forbes Việt Nam công bố. Trụ sở R&J đặt tại Thành phố Hồ Chí Minh và có tổng cộng năm mươi chi nhánh ở cả nước và nước ngoài như Thái Lan, Trung Quốc, Hồng Kong, Hàn Quốc, Nhật Bản và Mỹ.
R&J khá đặc biệt, nhiều người gọi nó là công ty đại diện cho nữ quyền vì số lượng nhân viên nữ là sáu trăm trên một ngàn, những thành phần trụ cột đa phần là nữ ngay cả bảy giám đốc cũng có năm người là nữ, ngoài ra R&J còn được gọi là “công ty mỹ nhân” vì công ty có rất nhiều người đẹp, trong đó có nổi bật nhất là CEO Nguyễn Kiều Diễm Thư, cô xếp thứ ba mươi trong danh sách một trăm gương mặt đẹp nhất thế giới năm 2000 của chuyên trang TC Candler nổi tiếng và cô cũng là đại diện Việt Nam duy nhất ba năm liên tiếp được TC Candler đề cử.
Có thể nói công ty R&J là thiên đường của cánh đàn ông nhưng do tiêu chuẩn tuyển chọn khắt khe nên muốn vào đây không dễ dàng gì.
Trưa tan ca đi giữa rừng hoa mà lòng Bùi Nguyễn Văn Phương như nhảy múa nhưng đám con gái nếu không quan tâm hắn thì cũng nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, ngoại hình đúng là quan trọng thật. Tuy ở đây khá nhiều cô gái có nhan sắc nhưng so với đẳng cấp như Nguyễn Châu Tú Linh thì còn không bằng một cái móng tay.
Quán ăn Lộc Phát, không gian rộng rãi, phục vụ nhiệt tình và thức ăn cũng khá ngon. Trưởng phòng Marketing Nguyễn Thị Trà Giang ăn chung với cả phòng, tiếng cười đùa rôm rả, chủ yếu là mấy lời xã giao hoặc nịnh hót cô trưởng phòng.
Bùi Nguyễn Văn Phương chỉ biết cắm đầu vào ăn mà không nói gì, hắn tự biết mình không có tài ăn nói lại nóng tính, lúc nổi nóng không suy nghĩ thường nói ra những câu ngu ngốc và khó nghe nên hắn tự nhủ với bản thân phải ít nói lại, nói những gì cần nói thôi.
Kỳ lạ là càng tập luyện càng mạnh mẽ thì hắn lại càng trầm tính hơn, đối với bất kỳ chuyện gì dù có bất ngờ và hoang đường tới đâu hắn vẫn bình tĩnh tiếp nhận. Hắn có cảm giác mình như một con sâu đang từ từ xé kén chui ra, dần dần trở thành một người hoàn toàn khác.
Trưởng thành và vô cảm.
Điều này là xấu hay tốt đây?
Bùi Nguyễn Văn Phương không nói gì thì cũng chẳng ai quan tâm vì hắn như người vô hình trong đám, hắn cũng không để ý, chỉ cần họ không lôi hắn ra trêu chọc là được. Nhưng tránh trời không khỏi nắng, Bùi Nguyễn Văn Phương vừa ăn được vài muỗng cơm thì Đỗ Xuân Điệp quay sang hỏi hắn:
“Văn Phương em tốt nghiệp đại học nào vậy?”
Hắn định nói cho qua là hắn từng học đại học Sài Gòn, tránh đi việc bị đuổi học nhưng có Nguyễn Thị Trà Giang ở đây, cô ta chắc nắm được thông tin của hắn hơn nữa sớm muộn bọn họ cũng sẽ biết thôi. Hắn bèn nói:
“Em không tốt nghiệp đại học...”
Nguyễn Cát Tường chen vào:
“Em nó từng học đại học Sài Gòn nhưng bị đuổi học, nói chung là tốt nghiệp THPT!”
Bùi Nguyễn Văn Phương phì cười, đúng là bà tám chỉ mới một ngày đã nắm được sơ yếu lý lịch của hắn rồi. Nguyễn Thiên Bình nói:
“Tốt nghiệp 12 mà cũng được nhận? Xem ra là nhờ test mù của công ty chúng ta nhỉ? Nghĩ lại vẫn thấy tội cho mấy người có bằng cấp chứng quy!”
Bùi Nguyễn Văn Phương ậm ừ, ý của cô ta rõ ràng đang châm chọc hắn. Dương Trọng cười hề hề:
“Mọi người thôi nào, công ty chúng ta trả lương theo năng lực mà phải không? Bằng cấp đâu quan trọng? Phương này chú có bạn gái chưa?”
Bùi Nguyễn Văn Phương chậm rãi trả lời:
“Em chưa có!”
Đỗ Xuân Điệp cười:
“Người như nó chắc chẳng bao giờ có bạn gái nổi đúng không? Ai vớ phải nó đúng là phước ba đời rồi!”
Anh ta nói xong cười to, vài người gần đó cũng cười theo kể cả Nguyễn Cát Tường hay Dương Trọng Duy.
Bùi Nguyễn Văn Phương chỉ biết cười trừ, thực ra năm ba cao đẳng hắn từng có một cô bạn gái nhưng chuyện này cũng không cần thiết phải nói ra hay phản bác gì cả.
Nếu bạn không bằng người khác ở bất kỳ phương diện nào dù là ngoại hình, tài năng hay hoàn cảnh gia đình bạn sẽ bị những người hơn bạn, bằng bạn thậm chí dưới bạn khinh thường và cười chê.
Muốn không bị khinh thường thì chỉ có cách phải trở nên giỏi giang hơn tất cả những kẻ khinh thường bạn, tuy nhiên Bùi Nguyễn Văn Phương muốn lúc này không phải tài năng mà là sức mạnh.
Đây là mục tiêu lớn nhất của hắn lúc này.
Những lời này hắn đơn giản là bỏ ngoài tai, chó cứ sủa và đoàn người cứ đi, bạn sẽ chậm lại khi vừa đi vừa ném đá con chó.
Hắn đã bỏ qua quá nhiều thứ trong quá khứ, hắn không còn thời gian để lãng phí nữa.
***
Buổi chiều công việc cũng không khác mấy, do vụ chơi khăm của anh trai Nguyễn Châu Tú Linh mà giờ công việc chất đống lên.
Kết quả tối mọi người phải tăng ca đến tận 9 giờ tối, nếu ngày nào cũng như thế này trâu bò nào chịu nổi?
Tan ca, Bùi Nguyễn Văn Phương nhận được tin nhắn của Nguyễn Châu Tú Linh:
“Mình gặp nhau đi, ngay bây giờ ở trước quán cà phê đối diện công ty!”
Đây là tin nhắn đầu tiên trong vòng hai tuần nay, thực ra Bùi Nguyễn Văn Phương cũng không muốn gặp mặt cô, không thấy thì không đau mà.
Nửa muốn gặp, nửa lại thôi.
Mười lăm phút sau Bùi Nguyễn Văn Phương có mặt ở chỗ hẹn, ở đó đã đậu một chiếc Mercedes S65 màu đen, cửa kính hạ xuống, người đang ngồi trong là Nguyễn Châu Tú Linh. Cô nói ngắn gọn:
“Anh lên xe đi!”
Bùi Nguyễn Văn Phương nhìn mặt cô có vẻ không vui nên chỉ “Ừm” một tiếng rồi mở cửa ngồi cạnh cô.
Nguyễn Châu Tú Linh tăng ga phóng đi, chạy được một đoạn Bùi Nguyễn Văn Phương mới mở miệng hỏi:
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Bar!” Cô trả lời ngắn gọn, một lúc lâu cô mới nói tiếp: “Dạo này công việc quá nhiều, em bị stress, đầu cứ muốn nổ tung ra. Em cần được thư giãn, rượu và nhạc ở quán bar là thích hợp nhất!”
Bùi Nguyễn Văn Phương “À” một tiếng rồi nói: “Em uống ít thôi, bị stress thì nên nghỉ ngơi nhiều hơn!”
“Em làm gì có thời gian nghỉ ngơi!”
Cả hai im lặng, không khí trong xe như đông đặc lại. Bùi Nguyễn Văn Phương cảm giác được hai người ngồi cạnh nhau nhưng khoảng cách lại như xa một ngàn tám vạn dặm.
Bọn họ lúc trước là bạn bè còn bây giờ là sếp và nhân viên nhưng đây cũng không phải lí do bọn họ xa cách.
Thực ra hắn đã nhận ra từ lâu lúc trước ở Phú Quý hai người khá thân thiết nhưng đó là do mẹ và em gái hắn đã kéo gần khoảnh cách bọn họ còn khi chỉ có hai người thì cứ như người lạ vậy. Thực ra thì cũng tốt, càng thân thiết chỉ càng làm hắn đau lòng thêm thôi.
Bùi Nguyễn Văn Phương muốn quên Nguyễn Châu Tú Linh đi nên đã tập trung tất cả cho việc luyện tập, tiếc là khi gặp cô thì sự tập trung đó đã bị xao lãng.
Mười lăm phút lái xe đã đến nơi, quán bar Canalis.
Quán bar Canalis là một trong những quán bar nổi tiếng nhất nhì Sài Gòn, đây là nơi mà giới thượng lưu và người nổi tiếng trong showbiz Việt thường xuyên lui tới.
Nguyễn Châu Tú Linh là con gái tỷ phú Nguyen Group hơn nữa còn là chủ tịch R&J nên đám vệ sĩ ở cổng đều cúi đầu chào cô, thái độ cũng rất nhiệt tình.
Một gã bảo vệ cao to đưa tay chặn Bùi Nguyễn Văn Phương lại, hắn lần đầu tiên đến nên bị chặn lại cũng không có gì lạ, giọng Nguyễn Châu Tú Linh lạnh tanh vang lên: “Anh ta đi cùng tôi!” Lúc này hắn mới được cho vào.
Bên trong vô cùng nhộn nhịp, ánh đèn tiếng nhạc cùng những con người điên cuồng, thực sự thì Bùi Nguyễn Văn Phương không quen lắm với không khí này, nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên hắn đi bar.
Nguyễn Châu Tú Linh và Bùi Nguyễn Văn Phương ngồi xuống quầy thức uống, anh chàng bartender trẻ tuổi có vẻ quen biết cô, anh ta hỏi:
“Lâu rồi mới thấy Nguyễn tiểu thư, cô vẫn uống như cũ?”
Nguyễn Châu Tú Linh gật đầu rồi quay sang hỏi Bùi Nguyễn Văn Phương:
“Anh uống gì?”
Hắn cũng biết một ít về pha chế nhưng tên các loại thức uống thì chịu chết nên đành nói:
“Anh uống giống em!”
Nguyễn Châu Tú Linh nói với bartender:
“Vậy thì phiền anh làm cho tôi hai ly Cocktail Margarita!”
Margarita tiếng Latin có nghĩa là “ngọc trai” nên loại cocktail này có viền muối trên thành ly. Cocktail Margarita là loại cocktail “nặng” đô, gồm rượu Tequila (1), Triplesec (2) và nước chanh tươi.
Lúc này Bùi Nguyễn Văn Phương mới nhìn kỹ Nguyễn Châu Tú Linh, cô trang điểm đơn giản nhưng nhan sắc vẫn rực rỡ ở bất kỳ nơi đâu, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hôm nay cô mặc bộ váy đỏ bó sát cơ thể bốc lửa của mình khiến hắn chưa uống đã say, nghĩ lại hắn thật may mắn khi quen biết được một đại mỹ nhân như cô.
Đáng tiếc cô không thuộc về hắn.
Bartender đang trổ tài pha chế thì bên cạnh Nguyễn Châu Tú Linh xuất hiện một gã khoảng ba mươi tuổi, đôi ria mép như yêu râu xanh, ăn mặc bóng bẩy nhìn là biết một tay chơi không tốt đẹp gì. Hắn ta nhìn hau háu vào đôi gò bồng của Nguyễn Châu Tú Linh rồi giở giọng ve vãn:
“Người đẹp, em ngồi ở đây một mình à? Có muốn đi chơi với anh không?”
Nguyễn Châu Tú Linh không thèm nhìn gã ta một cái, cô lạnh lùng:
“Không muốn chết thì mau cút đi!”
Lúc này có thêm ba bốn tên khác xuất hiện sau lưng gã kia, trong đó có một tên cao gần một mét chín mươi, toàn thân xăm trổ, nhìn cũng biết là võ sĩ có tên tuổi. Gã kia vẫn tươi cười:
“Xem ra em không biết thái tử Sài Gòn Lưu Hoàng Long này là ai rồi? Không sao, tối nay anh sẽ cho em biết thế nào là lễ hội...”
Tay gã đang định đặt vào eo Nguyễn Châu Tú Linh thì “cạch” một tiếng, cô bất ngờ trượt sang trái mấy phân, không phải cô di chuyển mà là ghế cô bị Bùi Nguyễn Văn Phương kéo về phía hắn. Lúc này Bùi Nguyễn Văn Phương đã đứng dậy còn cô thì ngã vào lòng hắn, gã tự xưng là thái tử Sài Gòn nhăn mặt, gân xanh nổi đầy trán.
Bùi Nguyễn Văn Phương đỡ Nguyễn Châu Tú Linh ngồi dậy rồi đứng chắn trước mặt cô, hắn thản nhiên nói:
“Xin lỗi cô ấy đi cùng tôi, mời các anh đi chỗ khác!”
Bùi Nguyễn Văn Phương từng hứa sẽ bảo vệ Nguyễn Châu Tú Linh, đây là lúc để hắn thực hiện lời hứa đó.
Lưu Hoàng Long liếc sang trái thì thấy bốn tên bảo vệ cao lớn đang đi đến chỗ gã, chủ quán bar Canalis là một nhân vật cực kỳ có máu mặt, quen biết không chỉ giới chính trị mà còn cả xã hội đen nên những kẻ nào dám quậy phá đều được giải quyết vô cùng nhanh chóng, gã tự xưng là thái tử Sài Gòn cũng không dám động thổ trên đầu thái tuế. Lưu Hoàng Long cười gượng:
“Tao không muốn ồn ào, mày có dám ra ngoài nói chuyện không thằng nhãi đầu khấc?”
“Được!” Bùi Nguyễn Văn Phương liền đồng ý.
Năm người đám Lưu Hoàng Long và Bùi Nguyễn Văn Phương nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài cửa. Một cánh tay trắng ngần giữ Bùi Nguyễn Văn Phương lại, Nguyễn Châu Tú Linh nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Bùi Nguyễn Văn Phương mỉm cười rồi gỡ tay cô ra, hắn nói:
“Em đừng lo, anh rất mạnh mà!”
Đám Lưu Hoàng Long và Bùi Nguyễn Văn Phương bị đám bảo vệ chặn lại, một gã bảo vệ hỏi:
“Không có chuyện gì chứ quý khách?”
Lưu Hoàng Long và Bùi Nguyễn Văn Phương đều lắc đầu sau đó họ bước ra cửa vào.
Đứng trước mặt bốn gã bảo vệ lúc này là Nguyễn Châu Tú Linh.
***
Đám Lưu Hoàng Long dẫn Bùi Nguyễn Văn Phương vào một con hẻm vắng vẻ gần đó.
Keng! Keng!
Bốn tên kia liền đem ra ống sắt với gậy bóng chày ra, chỉ có gã Lưu Hoàng Long là tay không.
“Tao đoán là tụi mày không muốn nói chuyện đàng hoàng rồi...”
Bốp!!!
Bùi Nguyễn Văn Phương chưa nói hết câu đã ăn một đấm ngay mặt, đánh nhau ngoài đời thật không như trong phim mặc dù hắn đã đề phòng nhưng không ngờ lại bị đánh lén, nói đúng hơn là đánh bất ngờ và hắn tránh không kịp.
Mặt trúng đòn trong khoảng khắc đó Bùi Nguyễn Văn Phương còn chưa kịp mở mắt thì bọn kia đã xông lên, ống sắt, gậy bóng chày và đấm đá quất túi bụi lên người Bùi Nguyễn Văn Phương, đầu, lưng, ngực, tay chân hắn đều bị đánh.
Đau đớn hắn ngã gục xuống đất, hắn theo phản xạ dùng hai tay che mặt còn cơ thể thì co lại như một con tôm, nhìn thảm thương vô cùng.
Bọn Lưu Hoàng Long vẫn không chịu dừng tay, Bùi Nguyễn Văn Phương mất đi thời cơ chỉ có thể nằm im chịu trận.
“Con mẹ nó! Mình tập luyện suốt bốn tháng để rồi bị đánh như một con chó? Rõ ràng mình đã mạnh hơn trước rất nhiều mà? Không được! Có chết cũng phải đấm thằng khốn Hoàng Long một cú!”
Nghĩ vậy hắn nén đau hé mắt ra nhìn, sau khi xác định được vì trí của Lưu Hoàng Long hắn liền bất chấp tất cả đứng vụt dậy, dồn hết sức mạnh cũng như tức giận nhắm mặt Lưu Hoàng Long đấm thẳng một cú.
Lưu Hoàng Long và mấy kẻ khác đều bất ngờ vì nghĩ rằng Bùi Nguyễn Văn Phương bị đánh không còn khả năng phản kháng, Lưu Hoàng Long không phòng bị nên kết quả là ăn trọn một đấm.
Cơ thể một mét sáu mươi chín của Lưu Hoàng Long bị hất tung lên rồi văng ra sau, gã chưa bất tỉnh nhưng vẫn còn choáng váng nên chưa thể đứng dậy được, gã gào lên:
“Tụi mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh chết mẹ nó cho tao!”
Bốn gã kia thấy cảnh Lưu Hoàng Long bị đánh nên ngây ra, nghe gã gào lên liền sực tỉnh định ra tay thì tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
“Chết tiệt! Công an tới rồi mau rút!” Một gã cánh tay xăm hai con rồng nói, bọn gã quay sang thì thấy Lưu Hoàng Long đã bất tỉnh liền vội vã cõng gã thái tử Sài Gòn tự phong chạy đi, bỏ lại một mình Bùi Nguyễn Văn Phương ở con hẻm nhỏ.
Cơn đau lại ùa tới khiến Bùi Nguyễn Văn Phương ngã khuỵ xuống, hắn lết đến ngồi dựa vào tường. Thì ra không có công an nào đến cả, tất cả là mưu kế đơn giản do Nguyễn Châu Tú Linh và mấy gã bảo vệ bày ra để đuổi đám Lưu Hoàng Long đi. Nguyễn Châu Tú Linh bước đến cạnh hắn nhẹ nhàng hỏi:
“Anh có sao không? Để em đưa anh về!”
Bùi Nguyễn Văn Phương quay lưng lại với cô rồi gắng gượng đứng dậy.
“Không sao, anh muốn về một mình!” Nói xong liền lê bước đi.
Bóng lưng của hắn trong hẻm nhỏ thật cô độc và buồn bã làm sao.
Anh thực sự ngu ngốc,
Bảo vệ người ấy cũng không xong.
***
Lưu Hoàng Long đưa được vào bệnh viện Chợ Rẫy.
Kết quả chụp X-quang khiến bốn gã còn lại đều đều bất ngờ, vỡ xương mũi và xương hàm, xương sọ may mắn chỉ bị rạn nứt, nếu Văn Phương nặng tay hơn một chút thì xương sọ cũng bị vỡ luôn rồi.
Tức là Bùi Nguyễn Văn Phương muốn giết một người cũng không quá khó khăn.
Chú thích:
(1) Tequila là thứ rượu chưng cất với độ cồn cao truyền thống của Mexico. Tên gọi của thứ rượu này nguyên là tên gọi của địa phương chủ yếu sản xuất ra nó – vùng Tequila, bang Jalisco trên cao nguyên phía tây của Mexico.
(2) Triple Sec là loại rượu trong suốt có hương vị cam ngọt ngào. Xuất xứ nguồn gốc Triple Sec là từ cây Curacao tại một hòn đảo thuộc Caribbean.