Đầu Nấm Và Công Sở
Bùi Nguyễn Văn Phương bỏ đi không phải xấu hổ vì bị thua mà là vì cảm thấy thất vọng.
Bốn tháng tập luyện điên cuồng hắn cứ ngỡ mình đã mạnh mẽ hơn nhưng không ngờ hôm nay chỉ năm tên du côn hắn đã bị đánh te tua, chỉ trả lại được một đấm.
Hắn sợ hãi, hắn sợ hãi bản thân lại như trước, dù có cố gắng đến đâu thì kết quả vẫn là thất bại, hắn sợ mình sẽ lại tuyệt vọng như trước đây rồi trở thành một kẻ vô dụng.
Ruốc cuộc thì mình còn thiếu điều gì?
Không đúng! Cú đấm của mình có thể hất văng Lưu Hoàng Long hơn nữa không lâu sau gã cũng bất tỉnh. Điều này có nghĩa là lực đấm của mình đủ mạnh.
Nhưng tại sao mình lại thua? Không thể đổ lỗi cho bên hắn đông hơn được, mục tiêu của mình là mạnh nhất thì kẻ địch có năm hay năm mươi người cũng đâu vấn đề gì?
Đúng rồi! Là kinh nghiệm! Nếu có kinh nghiệm mình đã có thể phản xạ kịp thời cũng như biết cách xử lý tình huống, nghĩ cũng đúng mình trước giờ chưa từng đánh nhau nên chân tay lóng ngóng là đúng rồi, mình chỉ luyện tập sức mạnh thôi vẫn chưa đủ!
Suy nghĩ thông suốt, trong lòng hắn lại vui vẻ trở lại, hắn ngước nhìn bầu trời thở dài:
“Từ ngày mai phải tập luyện thực chiến nữa. Nào! Bắt đầu chạy bộ! Chiều hôm nay mình vẫn chưa tập luyện!”
Tối hôm đó Nguyễn Châu Tú Linh có nhắn tin hỏi thăm Bùi Nguyễn Văn Phương chỉ trả lời ngắn gọn:
“Anh không sao!”
***
Ngày hôm sau đi làm thấy gương mặt Bùi Nguyễn Văn Phương bầm tím, Đỗ Xuân Điệp và Nguyễn Cát Tường liền hỏi:
“Phương em đánh nhau hay sao mà mặt mũi sưng vù thế kia?”
“Dạ không, hôm qua em bị té xe!”
“Đi đứng sao lại để té xe! Nếu đau quá em cứ xin nghỉ đi, không sao đâu!”
“Dạ dạ em không sao!”
Ngày hôm đó không tăng ca nên 5 giờ chiều là tan ca, Bùi Nguyễn Văn Phương theo chỉ dẫn google map tìm đến một phòng tập boxing tên là Tiger Boxing ở quận 2.
Lúc hắn đến thì trong phòng tập có khoảng mười người, bảy người đang tự tập còn hai người kia đấu đối kháng. Chủ phòng tập là một anh chàng đầu đinh cao khoảng một mét bảy mươi, thân hình lực lưỡng, anh ta tên là Huỳnh Tấn Tài, lúc sáng hắn đã gọi điện thông báo cho anh ta.
Huỳnh Tấn Tài nhìn thấy Bùi Nguyễn Văn Phương bước vào liền tươi cười chào hỏi:
“Chào em, em là Bùi Nguyễn Văn Phương hôm nay đến để đăng ký đúng không?”
“Chào anh, anh là Huỳnh Tấn Tài?” Bùi Nguyễn Văn Phương lạnh lùng đáp.
Dù thái độ Bùi Nguyễn Văn Phương không thân thiện nhưng trên môi Huỳnh Tấn Tài vẫn giữ nụ cười cầu tài trên môi, ai bảo khách hàng là thượng đế làm gì?
“Đúng rồi, chúng ta có cần thảo luận thêm về học phí cũng như chế độ luyện tập không?”
Bùi Nguyễn Văn Phương lắc đầu:
“Không cần, tôi chỉ có một yêu cầu là mỗi ngày được đấu tập với người mạnh nhất ở đây!”
Nghe hắn nói thế ai cũng đều nhìn hắn đánh giá, Huỳnh Tấn Tài khựng lại một chút rồi lại tươi cười:
“Không thành vấn đề, người mạnh nhất ở đây là hai người đang đấu tập ở đằng kia!”
Hai người này đều có chiều cao trên một mét tám mươi, cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn. Huỳnh Tấn Tài chỉ vào người đầu tiên đầu đinh, gương mặt góc cạnh:
“Cậu ta tên là Hứa Á Quang, là vô địch hạng trung thành phố năm trước.”
Rồi lại chỉ vào người thứ hai tóc undercut, khá điển trai:
“Cậu ta tên là Trần Trung Nghĩa, cũng vô địch thành phố nhưng là năm nay!”
Bùi Nguyễn Văn Phương cởi ba lô xuống, hắn nói:
“Tôi muốn muốn đấu thử với họ xem họ có đáp ứng yêu cầu của tôi hay không, nếu đáp ứng được tôi sẽ đăng ký học!”
Cách nói của hắn có phần tự cao, điều này khiến các thành viên khác kể cả Huỳnh Tấn Tài cảm thấy không vui, Huỳnh Tấn Tài vẫn cười:
“Được! Á Quang, cậu đấu với cậu ta! Cậu ta là người mới nhớ nương tay đó!”
“Không cần nương tay, trong một trận đấu nương tay chính là không tôn trọng đối thủ!” Bùi Nguyễn Văn Phương bắt đầu thay đồ.
Hứa Á Quang cười khẩy: “Cung kính không bằng tuân lệnh, tôi nhất định sẽ không nương tay!”
“Tốt lắm!”
***
Trận đấu bắt đầu.
Những người khác đều dừng tập để theo dõi trận đấu.
Hứa Á Quang bắt đầu di chuyển xung quang Bùi Nguyễn Văn Phương còn hắn thì vẫn đứng yên, hai tay cũng chỉ đưa lên trước bụng chứ không cao ngang vai như người khác.
“Thấy cậu ta gáy to như vậy tôi còn tưởng dân chuyên, thì ra chỉ là tên gà mờ!”
“Nhìn là biết tay mơ rồi, ngay cả tư thế thủ cũng không biết!”
Những người khác nhận xét, Bùi Nguyễn Văn Phương vừa đến đã không coi ai vào mắt nên mọi người ở đây đều có ác cảm với hắn.
Bộp! Hứa Á Quang tung một cú đấm thẳng vào mặt, Bùi Nguyễn Văn Phương liền đưa hai tay đỡ lại. Nắm đấm của Hứa Á Quang chưa va chạm đã rút tay về, thì ra chỉ là đòn thăm dò.
“Đây mà là phản xạ sao? Rõ ràng là sợ hãi, toàn thân đều là sơ hở...”
Bốp! Lại một cú đấm thẳng nhưng lần này là đấm thật, Bùi Nguyễn Văn Phương từ đầu đã quan sát cử động của Hứa Á Quang nên liền đưa hai tay đỡ nhưng lực đấm quá mạnh mà hắn không biết giữ vững trọng tâm nên ngã ngửa ra sau.
Ngã xuống không cần trọng tài đếm Bùi Nguyễn Văn Phương đã đứng dậy ngay, hắn cũng bắt đầu di chuyển, cả hai liên tục di chuyển, hắn nhắm thời cơ áp sát rồi tung ra một cú đấm thẳng nhưng ý đồ quá rõ nên Hứa Á Quang đã tránh được.
“Di chuyển quá tệ! Đấm cũng không có lực! Nhắm thời cơ như cái đầu beep! Cậu ta thực sự muốn học boxing?”
Lần này ngay cả Trần Trung Nghĩa cũng phải nhận xét, anh ta nhận ra Bùi Nguyễn Văn Phương không có tư chất để học boxing, anh ta cũng hy vọng sau trận chiến này hắn sẽ nhận ra điều này mà chủ động rút lui.
Đáp trả cú đấm yếu ớt của Bùi Nguyễn Văn Phương là một cú đấm như trời giáng của Hứa Á Quang, hắn tối mặt tối mũi lại thì một chuỗi cú đấm như sấm sét lại táp vào mặt. Hắn bị đánh văng ra sau, muốn đứng dậy ngay cũng khó khăn.
“Được rồi! Tạm dừng!” Ngay cả Huỳnh Tấn Tài cũng cảm thấy hả hê khi Bùi Nguyễn Văn Phương bị đánh te tua, ai bảo gáy to làm gì?
“Thế nào? Bọn họ có đủ tiêu chuẩn của cậu không?” Huỳnh Tấn Tài châm biếm, Bùi Nguyễn Văn Phương thở hắt ra, dù sao mà nói thì mục đích ban đầu của hắn đã đạt được. Hắn cố tình khiêu khích để Hứa Á Quang tức giận và tung hết sức, có như vậy hắn mới nhanh chóng có kinh nghiệm thực chiến.
“Cũng tạm được! Huấn luyện viên, bây giờ ra đóng học phí nào! Tối mai tôi sẽ lại đến!”
“Ngày mai tôi sẽ là đối thủ của cậu!” Trần Trung Nghĩa lên tiếng, ngày mai anh ta nhất định khiến Bùi Nguyễn Văn Phương phải tự nghỉ học.
“Được!”
Bùi Nguyễn Văn Phương đúng là không có tư chất học boxing nhưng hắn cũng không muốn học boxing, thứ hắn cần là cách sử dụng lực và đối thủ thực chiến.
Học phí Tiger Boxing một triệu một tháng.
***
Ngày hôm sau nhìn thấy Bùi Nguyễn Văn Phương càng sưng húp lên cả phòng lại càng nghi ngờ hắn đánh nhau.
Thậm chí mấy ngày sau còn có phòng Marketing rộ lên tin đồn hắn là du côn chuyên đòi nợ thuê, bị con nợ đánh cho sưng húp mặt. Hắn đương nhiên biết người tung tin không ai khác chính là bà tám Nguyễn Cát Tường.
Không muốn phiền phức nên hắn đành phải giải thích là dạo gần đây hắn có tập luyện boxing sau đó còn quảng cáo miễn phí cho phòng tập Tiger Boxing.
Tin đồn cũng nhanh chóng lắng xuống.
***
Nguyễn Châu Tú Linh cùng thư ký trở về sau cuộc gặp mặt với đối tác.
Cô lướt qua phòng Marketing thì vô tình bắt gặp khuôn mặt sưng vù của Bùi Nguyễn Văn Phương liền khựng lại, thư ký thấy kỳ lạ nên hỏi:
“Chủ tịch, có chuyện gì vậy ạ?”
“Không có gì, chúng ta đi thôi!”
“Vâng!”
***
Bùi Nguyễn Văn Phương đang điên đầu vì mấy bản báo cáo thì điện thoại rung lên, khi làm việc thì hắn chỉ để chế độ rung để tránh ồn ào không cần thiết.
Vừa cầm điện thoại lên thì suýt nữa quẳng đi luôn, người gọi là Nguyễn Châu Tú Linh. Hắn vội vàng chạy ra ngoài nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:
“Nói đi!”
“Hả? Em gọi cho anh rồi bảo anh nói đi là sao? Em gọi cho anh có chuyện gì?” Thực ra hắn cũng đoán được tại sao cô gọi cho hắn trong giờ làm việc thế này.
“Anh mau nói tại sao mặt anh lại sưng chù vù lên như thế? Anh lại đi đánh nhau?”
“Không phải, anh tập boxing khi đấu tập có va chạm một chút xíu!”
“Anh đấu tập hay đánh nhau sống chết? Đưa em cái địa chỉ lát nữa em đến xem! Hơn nữa anh tập boxing làm gì? Anh vẫn cay cú vì trận thua lần trước?”
“Anh đã nói là muốn trở nên mạnh mẽ mà? Chuyện này em đừng nói với mẹ anh đấy!”
“Em không biết! Lần sau còn để em thấy khuôn mặt sưng vù đó thì đích thân em sẽ đập anh luôn đấy! Liệu hồn! Em cúp máy đây!”
Bùi Nguyễn Văn Phương thở phào: “Thật là, tiểu thư con nhà danh giá sao có thể ở miệng ra là chửi mắng với hăm doạ thế không biết? Ngôn từ thì chợ búa kém sang, mình đúng là điên rồi mới thích cô ta!”