Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 410: Ngoại truyện (2)




Cổ Thiên Đình....

Có một kẻ giết người vô số, có một kẻ vô địch thiên hạ.

Hắn giết người nhiều đến mức còn không nhớ có bao nhiêu người chết trong tay hắn, cũng chẳng biết từ khi nào hắn được dành tặng danh xưng Chiến Thần.

Chiến Thần không phải là danh hiệu người thường nám giữ bởi Thần là Thần.

Thần là vô địch, người được mang danh Thần liền là vô địch.

Bản thân Chiến Thần cũng nghĩ như vậy, hắn là vô địch.

Niềm tin của Chiến Thần chưa một lần bị dao động chỉ là lần này hắn dao động thực rồi.

Tu chân là một con đường dài đằng đẵng, tu chân chia làm bốn bước.

Bước thứ nhất được gọi là Long Môn Cấm.

Long Môn Cấm được ví như các vượt long môn, chỉ cần bước qua long môn thì bất không cần biết là tộc nào, không cần biết xuất thân ra sao đều có khả năng hóa phàm làm điệp, vũ hóa phi thăng.

Long Môn Cấm chia làm luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hóa thần, địa biến, thiên biến, độ kiếp, trảm đạo.

Chín cảnh giới này đại diện cho con đường cá chép hóa rồng.

Bước thứ hai được gọi là Ngịch Đạo, người tu luyện đến bước thứ hai liền gọi là tiên nhân.

Nhân tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Thánh Nhân.

Từ xưa đến nay tu chân vốn là đi ngược đường, tu chân chính là làm trái ý thiên đạo.

Chỉ cần có dũng khí bước ra bước thứ nhất tức là không còn được gọi là con người nữa, không còn là mặt âm của thế gian mà chuyển hóa thành mặt dương, chỉ cần có dũng khí bước thêm một bước trên con đường tu chân thì cả đời không thể vào luân hồi.

Phàm nhân chết tiến vào luân hồi có thể sống lại một thể.

Tiên nhân chết là chết hẳn, nguyên thần nát tan hình thân cầu diệt.

Người có thể vượt qua bước thứ nhất tiến vào bước thứ hai không nhiều.

Người có thể vượt qua bước thứ hai tiến vào bước thứ ba lại càng không nhiều.

Bước thứ ba được gọi là Nghịch Thiên.

Đạo là do Thiên mà ra, muốn có tư cách Nghịch Thiên thì phải có gan Nghịch Đạo.

Bước thứ ba rất ngắn thậm chí bước thứ ba còn không có cảnh giới rõ ràng, bước thứ ba mạnh yếu chính là khoảng cách chân chính từ vị trí ngươi đứng lên đến Thiên.

Bước thứ ba được chia thành Trùng Thiên.

Từ nhất trùng thiên đến cửu trùng thiên đều được gọi chung là Thánh Hoàng.

Thập trùng thiên đến thập tam trùng thiên được gọi là Bán Đế.

Thập tứ trùng thiên đến thập thất trùng thiên được gọi là Chuẩn Đế.

Thập thất trùng thiên đến nhị thập trùng thiên được gọi là Á Đế.

Bước ra được thêm một bước liền tiến vào tu chân bước thứ tư.

Thiên hạ này Á Đế không nhiều nhưng cũng không ít chỉ có chân chính Đại Đế, chân chính cường giả bước thứ tư thì tuyệt đối không nhiều.

Vũ trụ hồng hoang, vô số năm tháng trôi qua toàn bộ thiên hạ cũng chỉ có ba vị đại đế.

…..........

Lại nói đến Chiến Thần, ngày hôm nay hắn rất muốn cười, hắn rất muốn ôm bụng cười to chỉ là hắn lại không cười được.

Hắn tu chân qua vô số năm, đánh hàng vạn cuộc chiến, uy danh của hắn vang vọng cửu thiên thập địa vang vọng cả thiên hạ, hắn dẫm chân một cái cả thiên hạ run sợ, thiên cũng vì hắn mà rung động ba lần.

Hắn là cường giả Á Đế cảnh, hắn thậm chí là Á Đế đỉnh phong chỉ còn kém một bước có thể được danh xưng Đại Đế.

Á Đế được gọi là Nghịch Thiên Đại Đế nhưng Nghịch Thiên chỉ có thể coi là cùng thiên ngang sức ngang tài.

Đại Đế được gọi là Đạp Thiên Đại Đế, đạp lên thiên mà đứng.

Chiến Thần chỉ còn một bước nữa là có thể tiến vào bước thứ tư chỉ là hắn biết đời này hắn không thể, cho dù khoảng cách đến bước thứ tư ngắn vô cùng nhưng hắn không bước ra nổi, cho dù như thế cuộc đời của hắn có lẽ cũng viên mãn rồi.

Chiến Thần không có tự tin có thể quét ngang thiên hạ này, nhưng nếu có người nói hôm nay là ngày hắn thua trận thì hắn lập tức liền không tin.

Lý do ư?, hôm nay đứng trước mặt hắn là một phàm nhân.

Nắm chặt cây kích của mình trong tay, ánh mắt Chiến Thần nhìn phàm nhân kia mà cả người liên tục run lên “Ngươi rốt cuộc là dạng quái thai gì?”.

Phàm nhân ngửa cổ lên nhìn Thần, ánh mắt bình đạm không vui không buồn, trong tay hắn cầm một thanh kiếm đỏ rực, một thanh kiếm bị nhuộm bởi máu.

Trên người của hắn cũng phủ một lớp máu tanh nồng, máu trên người hắn nhiều đến mức không còn ai rõ màu tóc của hắn là màu gì, bộ quần áo hắn đang mặc là màu gì, vũ khí của hắn là màu gì bởi tất cả đều thuần sắc đỏ.

Hôm nay kẻ phàm nhân này đang đứng ở Cổ Thiên Đình.

Hôm nay kẻ phàm nhân này đã giết trăm vạn tiên nhân.

Một cánh quân của Cổ Thiên Đình bị một phàm nhân giết sạch sẽ, giết thật đẹp, máu nhuộm cả một vùng trời.

“Vân Vũ Vô Song, hân hạnh gặp mặt đệ nhất Thần Tướng”.

Một câu nói mang theo kinh thiên huyết khí, một câu nói mang theo kinh người tự tin.

Hắn là Vân Vũ Vô Song, họ Vân Vũ tên Vô Song.

Hắn là một phàm nhân.

Chiến Thần cuối cùng cũng không nhịn được cười nữa, hắn bật cười, tiếng cười rung động cả vòm trời.

“Cổ Thiên Đình, đệ nhất Thần Tướng – Hình Thiên Chiến Thần “.

Hai người không nói gì nữa mà lao thẳng vào nhau, cuộc chiến giữa một phàm nhân cùng một Á Đế Đỉnh Phong.

Nếu Á Đế đỉnh phong được gọi là Nghịch Thiên Đại Đế thì phàm nhân kia được gọi là gì?.

…...........

Cổ Thiên Đình rộng lớn vô cùng, Cổ Thiên Đình mênh mông bát ngát.

Tại sao được gọi là Cổ Thiên Đình?, năm đó truyền thuyết kể rằng có một ngàn thiên đình cùng nhau tranh đấu chiến loạn liên miên.

Năm đó nghe nói Chiến Thần còn là một tiểu tử đầy cuồng ngạo, năm đó Hình Thiên Chiến Thần chỉ là tiểu binh, năm đó hắn chính là đi theo Thần Đế.

Chiến Thần uy danh lớn lên trong chiến tranh, Chiến Thần phát triển trong chiến tranh, danh hiệu Chiến Thần của hắn chính là được đổi bằng 999 Thiên Đình kia.

Cổ Thiên Đình có tổng cộng thập đại Thần Tướng, địa vị của Cổ Thiên Đình chính là do bọn họ mang lại, giang sơn của Cổ Thiên Đình chính là do bọn họ đánh ra.

Rất nhiều rất nhiều nhân vật của Thiên Đình lúc này ánh mắt không thể nào tin nhìn vào cuộc chiến dưới kia.

7 ngày đi qua, một trận chiến kéo dài suốt 7 ngày.

Chiến Thần mất đi một cánh tay, đương nhiên với hắn cánh tay này có thể mọc lại được, có thể tái tạo được, hắn không quan tâm.

Chiến Thần mất đi thêm một đôi chân, hắn cũng không quan tâm lắm.

Chỉ là trong 7 ngày này số lần bị chặt tay chặt chân của hắn lên đến hàng trăm lần...

Vân Vũ Vô Song thì sao?, hắn chỉ còn lại một cái đầu, một cái đầu phàm nhân nhìn thẳng vào Chiến Thần, nhìn thẳng vào vô số đại nhân vật của Cổ Thiên Đình.

Lúc đó cuối cùng bầu trời cũng tách ra làm đôi, một bàn tay màu vàng mang theo thứ ánh sáng nhu hòa thuần khiến nhất thiên hạ, mang thứ ánh sáng có thể che phủ đi toàn bộ tội ác, gột rửa từng góc tối trong tâm hồn con người.

Chủ nhân của thứ ánh sáng này chính là Thần Đế.

Thần Đế hiện thân nhưng ở đây không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, không ai có thể nhìn rõ thân hình hắn nhưng ai ai cũng nhận ra hắn bởi đơn giản hắn là Đế Thích Thiên, là Thần Đế của Cổ Thiên Đình.

Đế Thích Thiên mỉm cười, giọng nói của hắn mang theo sự ấm áp không thể kháng cự, khiến bất cứ ai cũng vì kính nể mà quỳ xuống chân hắn, khiến người ta nguyện chết vì hắn, đây là thiên hạ tam đại cự đầu.

“Vân Vũ Vô Song đúng không, bản đế thiếu một thiếp thân hộ vệ không biết ngươi có muốn ở bên cạnh bảo vệ bản đế, bản đế có thể vì ngươi đáp ứng một nguyện vọng, một nguyện vọng bất kỳ”

Chỉ là Thần Đế còn chưa kịp đưa tay ra liền thu tay lại, ánh mắt có chút nheo lại bởi trước mặt ông ta không rõ từ khi nào đã có một đứa trẻ hiện thân.

Mái tóc màu đen kéo dài đến chấm lưng, khuôn mặt non nớt chỉ khoảng 16-17 tuổi, chiều cao cũng chỉ khoảng 1m7 thân hình này đặt ở Cổ Thiên Đình là phi thường thấp bé chỉ là khi kẻ này xuất hiện đến Thần Đế cũng không dám khinh thường.

Chủ nhân của Luyện Ngục, chủ nhân của Ma Giới – Ma Đế rốt cuộc hiện thân.

Ma Đế mỉm cười nhìn Thần Đế sau đó một tay ôm lấy đầu của tên phàm nhân.

“Hì hì, tiểu tử này xếp vào bách tộc, xếp vào nhân loại. Hắn vẫn là phàm nhân chết thì được đi vào luân hồi, kẻ này hình như do ta quản chứ không phải ngươi hơn nữa kẻ này còn chưa chết nhỉ?”.

Giọng nói cảu Ma Đế không có chút uy nghiêm nào của cường giả, giọng nói của hắn giống hệt giọng trẻ con nhưng không ai dám cười cũng chẳng ai dám khinh thường chỉ đơn giản người này là Ma Đế.

“Đế Thích Thiên ông đến chậm một bước rồi bởi vì tiểu tử này dã quyết định đầu nhập Ma Tộc, hắn là đệ nhất chiến tướng của Ma Tộc chứ không phải là thiếp thân thị vệ của ông”.

Đế Thích Thiên lúc này trên khuôn mặt không rõ có biểu cảm gì, hắn ung dung chắp hai tay sau lưng “Ma Đế ngươi chẳng nhẽ muốn Cổ Thiên Đình cùng Luyện Ngục khai chiến, nếu tiểu tử này là nhân loại bình thường tấn công Cổ Thiên Đình đương nhiên không sao nhưng hắn là người của Luyện Ngục vậy tốt nhất nên cho bản đế một câu trả lời”.

Ma Đế đưa thẳng ngón giữa lên trước mặt Thần Đế rồi bật cười “Câu trả lời?, có giỏi xuống Ma Giới ta lúc nào cũng tiếp ngươi”.

Nói xong Ma Đế bóp nát đầu Vân Vũ Vô Song, Ma Đế liền vì tên phàm nhân này mà đưa hắn vòa Luân Hồi, đưa hắn sống lại một thế.

….........

Cuộc chiến hôm đó Ma Giới cùng Thần Giới không hề thông báo ra ngoài thiên hạ, cuộc chiến này không một ai biết, trừ những người trực tiếp nhìn thấy cuộc chiến chỉ sợ cái tên Vân Vũ Vô Song không một ai nhớ tới.

Chí Phàm có thể chém Tiên.

Chí Âm có thể diệt Dương.

Điều này cuối cùng cũng được chứng minh trên thân một phàm nhân.

…........

Vân Vũ Vô Song ghét nhất là tiên nhân, cuộc đời hắn hắn giết không ít tiên nhân, trong mắt hắn cái gì là hòa phàm làm điệp?, cái gì là tiên nhân?, cái gì là thần nhân?, tất cả hắn đều khinh thường, hắn không biết đạo lý là cái gì, hắn chẳng biết ngộ đạo là cái gì, hắn không thích cùng người khác giảng đạo, hắn không thích vì người nói lý, hắn giết người không bao giờ chớp mắt, hắn hận nhất tiên nhân và cũng thích nhất là giết tiên nhân.

Vân Vũ Vô Song trước khi bước vào luân hồi hắn đã biết có lẽ hắn cũng không có tư cách khinh thường tiên nhân nữa rồi, tiến vào luân hồi, bán linh hồn cho Ma Tộc, hắn liền là lợi khí của Ma Đế nhưng hắn không còn là hắn, hắn từ đó không còn là phàm nhân nữa, thân thể này có lẽ cũng được thay đổi, hắn sẽ đạp lên con đường tu chân trở thành tiên nhân nhưng hắn không hối hận.

Có những việc hắn vốn không được phép quên nhưng rốt cuộc cũng đến lúc hắn phải quên, có những hình ảnh vương vấn trong lòng nhưng cuối cùng cũng nên bỏ xuống.

Người nữ nhân đó có lẽ hắn và nàng không có cách nào để đến với nhau.

Nhiều lần hắn đã cố quên nhưng hắn không làm được, trái tim của hắn quá mềm yếu chăng?.

Trước khi chết Vân Vũ Vô Song nhếch miệng, có lẽ trở thành lợi khí của Ma Đế cũng không tệ, có lẽ thứ nước chán ghét nhất trên thế giới này – Mạnh Bà Thang uống một lần cũng không tệ, có lẽ đến lúc nghỉ được rồi.

Cả đời này không quỳ thiên không quỳ địa, không tin thần chũng chẳng tin phật, hắn coi thường tất cả.

Kiếm cứng quá thì dễ gãy nhưng gãy thì sao?.

Đá có thể vỡ nhưng sự cứng rắn không được mất.

Máu có thể khô cạn nhưng màu đỏ không được phai.

Kiếm có thể gãy nhưng phong mang vẫn phải còn.

Nhiều người nói hắn bị điên, nhiều kẻ chửi hắn ngu si, nhiều kẻ coi hắn là ma đầu chỉ là cho dù thế nào hắn vẫn là con người.

Đã là người thì có ân tất phải trả, có thù tất phải báo.

Năm đó Kiếm Tổ tặng hắn một hồi tạo hóa, năm đó Kiếm Tổ dạy hắn đứng lên như thế nào, năm đó Kiếm Tổ giúp hắn mở mắt, hắn liền vì kiếm tổ quỳ một lần thì có sao.

Hắn nguyện quỳ dưới chân Ma Đế, hắn nguyện bán linh hồn cho Ma tộc chỉ cầu đổi lại Ma Đế một lần ra tay, chỉ cầu Ma Đế mở cho toàn bộ Tây Thiên Kiếm Vực một con đường sống, cầu Ma Đế giữ cho Kiếm Tổ một mạng.

“Sư phụ, con nợ người một mạng, con dùng một mạng trả cho người”.

Khi tiến vào luân hồi, tình hình ảnh từng hình ảnh cuối cùng trong đời hắn lại hiện về như một thước phim quay chậm, hình bóng đó lại một lần trở về, nàng nhìn hắ, hắn cũng mỉm cười nhìn nàng, hắn và nàng quả thực không có duyên mà cũng chẳng có phận.

Sau cuộc chiến này đệ nhất chiến tướng của Ma Tộc được sinh ra nhưng câu chuyện về Vân Vũ Vô Song vẫn còn rất dài rất dài.....