Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 504: Khổ chiến (2)




Đối với Vô Song mà nói từ đầu đến cuối mục tiêu của hắn chỉ có giết Long Tổ mà thôi, để giết được đối phương cho dù cái giá phải trả là lớn thế nào hắn cũng có thể chấp nhận đặc biệt một khi đã dồn được Long Tổ chuyển về trạng thái Mộc Long thì Vô Song lại càng không buông tha đối phương.

Hư Không Tốc Sát một lần nữa vận dụng thân hình Vô Song lại xuất hiện trước mặt Mộc Long, điều này với Mộc Long mà nói cực kì đáng sợ bởi nó chưa bao giờ chuẩn bị cho việc Vô Song sẽ xuất hiện hiện trước mặt mình, đây là lần đầu tiên Mộc Giới của nó bị kẻ khác phá hủy nhanh đến thế, lần đầu tiên Mộc Giới của nó không thể ngăn cản được đối phương.

Nếu Vô Song sử dụng Hư Không Tốc Sát trước đương nhiên sẽ không phải hy sinh hai bản thể của Lang nhưng đồng nghĩa với việc Mộc Long có thể gọi ra Mộc Giới hoàn toàn bảo vệ hắn nhưng chỉ cần hắn gọi ra Mộc Giới trước khi Vô Song áp sát thì cũng là lúc Mộc Long không còn lá chắn phòng ngự nào được coi là mạnh mẽ.

“Tiêu Huyền, ngươi cả đời đột phá đấu đế vô vọng đến cả lúc chết cũng là thành toàn cho kế hoạch của ta vậy để hôm nay ta dùng tuyệt học của ngươi đấu với Thiên Đạo đi”.

“Thiên Diệt Lôi Đồ - Vấn Chư Thiên – Lôi Đồ Ra – Thiên Hạ Diệt”.

“Đệ Nhất Lôi – Toái Nhạc”.

Đệ nhất lôi đánh xuống, lôi này chưa đủ để làm bị thương Mộc Long nhưng nó lại là đòn đầu tiên mở đường cho thế công của Vô Song, đệ nhất lôi chỉ có mục đích duy nhất là mang theo đặc điểm của lôi hệ đấu khí tấn công lên người Mộc Long – Sự Tê Liệt.

Điều Vô Song muốn chính là khóa chết hình dạng này của đối phương bởi Mộc Long sợ nhất chính là lôi hệ đấu khí.

Đệ Nhất Lôi đánh ra thân hình Mộc Long lập tức căng cứng lại, cho dù nó là cường giả mạnh nhất trong thiên hạ này cũng không cách nào ngay lập tức bỏ qua được sự tê liệt trong đòn này chỉ bởi đối thủ của nó tuyệt đối không ở dưới nó.

“Thiên Diệt Lôi Đồ - Đệ Nhị Lôi – Băng Thiên”.

“Thiên Diệt Lôi Đồ - Đệ Tam Lôi – Sát Nhân”.

Một hơi đánh ra hai thiên giai đấu kỹ cũng tuyệt không phải việc nhẹ nhàng gì nhưng tác dụng lập tức được hiện ra, Băng Thiên Lôi nếu vẫn còn trong phạm trù lôi điện thì Sát Nhân Lôi liền rơi vào trình độ của lôi kiếp, Đệ Tam Lôi căn bản không thua kém gì Huyết Long mà Hữu Luân Nhãn đánh ra.

Thiên kiếp đánh xuống chưa bao giờ là dễ chịu, toàn bộ mảng ngực của Long Tổ bị đánh thành máu thịt bầy nhầy, điều càng làm Long Tổ sợ hãi hơn là vết thương ở ngực của hắn không có cách nào cấp tốc tái tạo, lôi kiếp đã mang theo một tia Thiên Đạo phép tắc, ngay cả khi Long Tổ được Thiên Đạo điều khiển cũng không cách nào tự động phá hủy phép tắc do chính nó tạo ra.

Long Tổ lúc này hai mắt đỏ lừ đầy tơ máu, nó biết nếu nó không hành động chỉ sợ phải chết ở nơi này, Long Tổ được Thiên Đạo điều khiển mà Thiên Đạo chắc chắn không thể nào quên được thế gian từng có một người như Tiêu Huyền tồn tại, kẻ duy nhất trong lịch sử Đấu Khí Đại Lục có thể mượn Thiên Đạo quy tắc mang vào đấu kỹ của bản thân.

Trên người Long Tổ hiện nay bị hai loại thái cực bao phủ, một màu đen đại diện cho bóng tối còn một màu trắng đại diện cho quang minh, nếu Mộc Long đã không cách nào chịu được Thiên Diệt Lôi Đồ, nếu thủ hòa không thể được như ý nguyện thì chỉ còn lại chiến đấu, Long Tổ bất chấp đau đớn cũng bất chấp thế công của Vô Song lập tức chuyển sang trạng thái cực thịnh của mình, Âm Dương Tổ Long.

Nhìn thấy đối phương biến thân Vô Song cũng không thể ngồi im, bàn tay chỉ nhẹ xoay tròn lôi điện lực lượng lại một lần nữa bao phủ toàn bộ không gian xung quanh, nó đốt cháy luôn chút sinh mệnh lực lượng còn xót lại trong hư không nhờ Mộc Long tỏa ra, ánh mắt của Vô Song lại một lần nữa đổi màu thứ màu tím mang đầy tử điện.

“Thiên Diệt Lôi Đồ - Đệ Tứ Lôi – Tế Đỉnh”.

Trên đầu Vô Song xuất hiện chín cải đỉnh xoay tròn, toàn bộ chín cái đỉnh đều được tạo ra từ lôi hệ lực lượng, một cái đỉnh lớn nhất đặt ngay dưới chân Vô Song, tám cái còn lại xoay tròn quanh hắn tạo thành một Bát Quái Đồ, nếu tám cải đỉnh trên không trung mang theo màu đỏ của huyết lôi thì cái đỉnh lớn nhất dưới chân hắn lại mang theo màu tím, màu tím của sự hủy diệt.

“Bát Quái Lôi Đồ - Cửu Đỉnh Che Thiên”.

Tám trước đỉnh ở trên cao mang theo kinh thiên huyết lôi đánh thẳng xuống cái đỉnh lớn nhất màu tím sau đó đại đỉnh này như được tiếp thêm sức mạnh, nó lao thẳng xuống Âm Dương Tổ Long với sức phá hủy kinh hồn.

Tổ Long nhìn thấy một chiêu này hắn thực sự chỉ có thể cắn răng đón đỡ, tốc độ cảu Đại Đỉnh này là quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn không có cách nào né tránh.

“Lấy Âm là chủ, lấy Dương bổ khuyết – Âm Dương Lưới”.

Một tấm lưới liền được xuất hiện giữa không trung, điều đáng nói đây không phải là một tấm lưới bình thường, từng cái mắc lưới đều mang theo một loại năng lượng kì dị, một loại năng lượng đại diện cho sinh tử.

Hắc võng căng ra liền ngăn chặn lại đại đỉnh màu tím trên không trung nhưng chỉ như vậy thì không cách nào đủ bởi Vô Song đồng thời cũng nắm chặt tay lại.

“Cửu Đỉnh Quy Nhất – Chết cho ta”.

Lấy Đại Đỉnh làm chủ trận, tám đỉnh kia lập tức vỡ tan sau đó toàn bộ bị Tử Lôi Đỉnh hấp thu, Tử Lôi Đỉnh ngay sau đó tiếp tục xoay tròn, lôi điện màu tím gầm vang trực tiếp xuyên thủng hắc võng của Long Tổ rồi mạnh mẽ đánh xuống cơ thể của nó.

Long Tổ lại một lần nữa biến sắc nhưng cũng không lựa chọn lùi lại, trên người nó hai thứ ánh sáng đối lập lại càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Thân hình Long Tổ bất giác trở lên lớn hơn bao giờ hết, cả người nó được bao phủ trong long lân mang theo hai màu quang – ám, hai tay cảu nó giật về phía sau để rồi tung ra hai quyền cực mạnh.

“Đại Hư Không Quyền”.

Hai quyền của Long Tổ tuyệt không thua kém Hoàng Kim Thánh Long Quyền của Vô Song, bản thân Vô Song còn chưa có quên nếu cứng đối cứng với đối phương hắn còn ăn thiệt thòi không nhỏ.

Tử Lôi Đỉnh bị hai quyền của Long Tổ mạnh mẽ xuyên phá lập tức nổ nát, chấn động kinh khủng này làm cả Vô Song cùng Tổ Long thân hình một lần nữa bị đánh bay đi, cả hai người không ai chịu nổi uy lực của vụ nổ này.

Tất nhiên lần va chạm này Long Tổ thiệt thòi hơn Vô Song nhiều, đôi cánh tay của hắn bị dư duy làm rách toạc ra, cho dù với thực lực của hắn điều này cũng không quá ảnh hưởng nhưng rõ ràng lần va chạm này Vô Song chiếm chút thượng phong.

Khói bụi còn chưa tan đi, không gian còn chưa có cách nào trở lại trạng thái yên ổn như bình thường thì âm thanh của Vô Song một lần nữa vang lên.

“ Thiên Diệt Lôi Đồ - Đệ Ngũ Lôi – Sinh Tử Đạo Lôi”.

Tay trái đánh ra Sinh Tử Đạo Lôi nhưng có vẻ Vô Song còn chưa thỏa mãn với một chiêu này, tay phải tiếp tục kết ân.

“Luân Hồi Lục Ấn – Thần Ấn”.

“Luân Hồi Lục Ấn – Thiên Ấn”.

“Luân Hồi Lục Ấn – Nhân Ấn”.

Tam Ấn hợp nhất – Đoạt Thiên Ấn.

Hai đại sát chiêu tiếp tục đánh ra khiến cơ thể Vô Song rõ ràng có chút mệt mỏi, từ đầu cuộc chiến đến giới hắn đã sử dụng một lượng đấu khí quá khổng lồ, ít nhất là bốn đóa hủy diệt hỏa liên cùng hơn mười bộ thiên giai đấu kỹ, nếu không phải Vô Song có lượng đấu khí mạnh hơn đấu thánh bình thường rất nhiều chỉ sợ hắn cũng không cách nào chịu nổi.

Trước hai đại sát chiêu của Vô Song cho dù là Long Tổ cũng không dám mang hình thái Âm Dương Tổ Long ra đón đỡ, lần đầu tiên trong đời hắn thấy một đối thủ có sức tấn công kinh khủng đến vậy, Long Tổ lập tức gầm lên một tiếng, tứ chi cúi gập xuống đất đồng thời hai cái cánh khổng lồ co lại bảo hộ cơ thể.

Long Tổ rốt cuộc một lần nữa chuyển đổi trạng thái – Thổ Long.

Thổ Long toàn thân mang theo màu nâu, hắn phi thường giống một con rùa khổng lồ, một con Thổ Long không cách nào bay lượn cũng chậm chạp vô cùng nhưng bù lại phòng ngự của nó cực kỳ khủng bố.

Thổ Long hiện thân cả người liền co lại không khác gì một ngọn núi khổng lồ sau đó cũng không làm thêm bất kỳ động tác dư thừa nào.

Hai đại sát chiêu của Vô Song đánh thẳng vào người Thổ Long vang lên một âm thanh đinh tai nhức óc, không gian lần này xuất hiện vô số những lỗ đen khổng lồ, toàn bộ không gian như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, đương nhiên không gian của Thiên Đạo tuyệt đối không xuất hiện trạng thái sụp đổ, lỗ đen được tạo ra nhanh bao nhiêu thì cũng biến mất nhanh bấy nhiêu.

Lỗ đen hoàn toàn biến mất cũng là lúc khói bụi tan đi hết để lộ ra một Thổ Long sừng sững giữa thiên địa, trên người Thổ Long xuất hiện không ít vết thương nhưng tuyệt đối chỉ là vết thương ngoài da, không có bất cứ một vết thương chí mạng nào cả.

Thổ Long chính là trạng thái tuyệt đối phòng ngự của Tổ Long, trong trạng này nó cực khó bị đánh bại thậm chí có thể coi là tồn tại sánh ngang với Kỳ Tổ.

Không gian bất giác trở nên yên tĩnh rất nhiều, cuộc chiến của Vô Song cùng Thổ Long bất giác rơi vào khoảng lặng chỉ có tiếng bước chân nặng nề của Vô Song tiếp tục vang lên.

Vô Song cứ như vậy nặng nề bước, hắn bước rất chậm nhưng uy của hắn càng ngày càng tăng, một thứ uy vốn không thuộc về thế giới này, thứ uy quyền còn mạnh hơn cả Thiên Đạo.

Vô Song không hề phòng ngự gì, hắn cứ như vậy thản nhiên mà bước lại gần ngọn núi khổng lồ kia còn về phần Tổ Long lúc này thân hình của nó thực sự chỉ có thể run lên.

Thổ Long ngàn lần tin vạn lần tin vào phòng ngự của mình thậm chí nó cũng tin tưởng nó tuyệt đối có thể biến đổi sang một trạng thái khác tấn công Vô Song thay vì bị động phòng thủ như thế này tuy nhiên đứng trước ‘’Uy” của Vô Song nó lại bắt đầu sợ hãi.

Đây không phải là sự sợ hãi của Tổ Long mà là sự sợ hãi của Thiên Đạo đối với Thiên, trăm vạn năm trước Thiên hoành không xuất thế, một người một kiếm xé ra hai lớp phòng ngự của Thiên Đạo, hắn là kẻ đầu tiên có thể uy hiếp đến sinh mệnh của Thiên Đạo.

Thiên Đạo chưa bao giờ bị thách thức cũng chưa bao giờ thất bại nhưng cuộc chiến trăm vạn năm trước để lại cho nó một bóng ma, để lại cho nó một hình ảnh cực kỳ đáng sợ chính vì vậy nó lại một lần nữa làm ra lựa chọn, nó quyết định giữ nguyên tình trạng Thổ Long, nó quyết định tiếp tục phòng ngự.

Thiên Đạo cũng không phải là kẻ mù, ít nhất nó nhìn ra Vô Song không hề bị thương quá nặng nhưng đấu khí của hắn gần như không còn lại bao nhiêu, chỉ cần đấu khí của Vô Song hoàn toàn cạn cũng là lúc Tổ Long phản công.

Thời gian như chậm lại hàng trăm hàng ngàn lần, chẳng biết rốt cuộc trải qua bao lâu Vô Song mới xuất hiện trước mặt Thổ Long, hắn thậm chí bước vào vị trí tấn công của đầu Thổ Long này, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên làn da có độ cứng vô địch của nó, khóe miệng chậm rãi cong lên.

“Tổ Long, trăm vạn năm trước bản đế có thể giải thoát cho ngươi nhưng bản đế không làm, trăm vạn năm sau liền để bản đế tiễn ngươi quy thiên đi”.

“Phượng Hoàng Phá Thiên Tiễn – Đệ Nhất Tiễn”.

Không cầu kỳ mà cũng chẳng hoa mỹ, Đệ Nhất Tiễn bắn ra.

Đệ Nhất Tiễn rất đơn giản, nó bắn thẳng vào vết thương mà hai đại sát khí trước của Vô Song cố gắng tạo ra.

Đệ Nhất Tiễn bắn ra ở phạm vi quá gần căn bản không khác gì dí sát người Long Tổ, một tiễn bắn ra nó không tránh được đồng thời ở khoảng cách này có cho Thiên Đạo thêm một cái gan nó cũng không dám đổi trạng thái của Long Tổ, chỉ cần bất cứ trạng thái nào không phải Thổ Long bản thân Vô Song cũng có niềm tin bắn thủng đầu nhân vật đứng đầu Long Tộc này.

Đệ Nhất Tiễn rốt cuộc lại tan biến, nó không thể nào khiến Tổ Long trọng thương.

“Phượng Hoàng Phá Thiên Tiễn – Nhị Tiễn Hợp Nhất”.

Đệ Nhị Tiễn rốt cuộc bắn ra.

Đệ Nhị Tiễn có thể tạo ra một lỗ máu trên người Thổ Long nhưng vẫn không có cách nào làm nó bị trọng thương.

Vô Song vẫn thản nhiên mỉm cười, hắn cảm nhận được thân thể Thổ Long đang run lên đầy sợ hãi, hắn chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên nhẹ chạm vào lỗ máu trên người nó, khóe miệng nhếch lên.

“Không sao, cố gắng thêm một chút, bản đế tiễn ngươi quy thiên”.

“Phượng Hoàng Phá Thiên Tiễn – Tam Tiễn Hợp Nhất”.

Đệ Tam Tiễn lần này mang được nửa mũi tên kinh thế cắm vào đỉnh đầu Thổ Long nhưng cũng không đủ làm nó bị thương.

“Phượng Hoàng Phá Thiên Tiễn – Tứ Tiễn Hợp Nhất”.

Bốn mũi tên, bốn lần tấn công vào cùng một lỗ máu trên đỉnh đầu chỉ là mũi tên thứ tư mượn lực ba mũi tên kia vẫn không thể nào làm nó trọng thương có điều lần đầu tiên máu của Thổ Long chảy xuống....

“Phượng Hoàng Phá Thiên Tiễn – Ngũ Tiễn Hợp Nhất”.

Đây là cực hạn của đấu thánh cảnh giới, đệ ngũ tiễn bắn ra trực tiếp xuyên thủng giáp đầu của Thổ Long, trực tiếp khiến nó trọng thương nhưng Thổ Long không có chết.

Đấu Khí của Vô Song cạn đến đấy, Đấu Khí của hắn đã không còn đủ, thực lực của Vô Song chung quy chỉ là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong, hắn không có cách nào bắn ra Lục Tiễn Hợp Nhất nhưng Vô Song không có quan tâm.

“Giới hạn rồi sao?, đã vậy đốt huyết”.

Rốt cuộc Vô Song cũng đốt huyết của bản thân mình, từ trong cơ thể hắn một luồng tà ác lực lượng bốc lên ngùn ngụt, thứ năng lượng hắc ám của Hắc Phượng Hoàng, thứ năng lượng không được phép tồn tại trên thế gian này.

“Long Tổ, quy thiên đi, giải thoát đi, Phượng Hoàng Phá Thiên Tiễn – Lục Tiễn Hợp Nhất”.

Tiễn thứ sáu bắn ra, một tiễn xuyên thủng cơ thể khổng lồ của Long Tổ, một tiễn này hóa Long Tổ thành hư vô.

Sau một tiễn này Vô Song ngã ngồi xuống đất, đấu khí của hắn cạn đến đáy thậm chí Vô Song mệt đến không nhấc nổi cơ thể lên.

Một tiễn này làm không gian như ngưng lại, làm toàn bộ chiến trường bỗng chốc trở nên tịch mịch vô cùng.

Một tiễn cuối cùng của Vô Song đánh dấu Long Tổ rốt cuộc được giải thoát khỏi thế gian này.

Một tiễn này của Vô Song làm cả Phượng Tổ cùng Kỳ Tổ đều khựng lại, đáng ngạc nhiên hơn không biết có phải ảo giác do mệt mỏi hay không mà Vô Song có thể nhìn thấy hai hàng huyết lệ trên khuôn mặt hai đầu thần thú này.

Yêu Tộc Tam Tổ rốt cuộc chỉ còn lại Nhị Tổ.