Dãy Số Không Xác Định

Chương 2




Sau khi cảnh sát ra về, Tạ Miên nhìn chằm chằm vào tin nhắn điện thoại giống như nó có thù rất lớn với cậu vậy. Tâm trạng cũng theo đó mà vô vùng cáu gắt.

Sau khi về trường, cậu cho Sở Tranh đọc tin nhắn của mình, "Mày đọc được tin nhắn không?"

Sở Tranh tiếp lấy điện thoại của cậu, nhìn một lúc rồi hỏi: "Tin nhắn gì cơ? Mẹ mày gửi tin nhắn cho mày à?"

Tạ Miên đã đoán trước việc Sở Tranh không nhìn thấy tin nhắn từ trước, cậu liền vươn tay lấy lại điện thoại của mình, đáp: "Không."

Sở Tranh nằm nhoài ra bàn, cặp mắt hẹp dài hơi nheo lại nhìn về phía cậu, "Bây giờ mẹ mày không quản lý mày nữa thật à? Thế bố mày thì sao?"

Tạ Miên liếc nhìn cậu ta, "Mày không thấy mày rất phiền phức à?"

Sở Tranh đáp lại một cách thoải mái, "Tao không thấy thế."



Cặp đồng tử sâu hút của cậu ta nhìn thẳng vào Tạ Miên rồi đột nhiên cất lời, "Bố Mẹ mày cũng không cần mày nữa! Mày nói xem, mày cố gắng học hành thế này để làm gì? Họ cũng đâu nhìn thấy!"

Tạ Miên đáp trả cậu ta với ánh mắt sắc lẹm, "Mày nói nhiều điều vô nghĩa thật đấy."

Khuôn mặt của Sở Tranh nhuốm màu đỏ nhạt. Cậu ta vắt chân, cả người vẫn lười biếng ở trên bàn, giọng nói khe khẽ chỉ đủ để Tạ Miên nghe thấy, "Tạ Miên, cứ thế này, dù mày có mất tích. Có phải cũng chẳng ai đến tìm mày không?"

Đầu bút đang di chuyển linh hoạt trên trang giấy chợt khựng lại. Cậu nâng mí mắt lên nhìn cậu ta, "Mày có ý gì?"

Sở Tranh mở to cặp mắt toát lên vẻ lạnh lùng khác thường ấy, lặp lại câu ý bằng một giọng vô tội: "Tao bảo là, một thằng cha không thương, mẹ không yêu như mày rất dễ trở thành mục tiêu của người xấu. Dù sao thì... dù mày có biến mất đi chăng nữa, cũng chẳng có ai báo cảnh sát. Không phải sao?"

Tạ Miên hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Bút trên tay vô thức tuột khỏi, rơi xuống cạnh bàn. Tạ Miên khom lưng xuống nhặt, bất chợt liếc mắt thấy thứ gì đó, không kìm được ớn lạnh. Cậu nhặt bút lên, nói với Sở Tranh: "Đừng có n*ng trong phòng học, mày là thú hoang à?"

Sở Tranh không chút xấu hổ, cười nói: "Chẳng phải học sinh cấp 3 đều thế ư?"

Tạ Miên bỏ lơ cậu ta, điện thoại lại sáng lên lần nữa, là tin nhắn của người lạ đó. Cậu mở ra đọc, cảm giác ớn lạnh lan khắp toàn thân, "Chồng dẫn tôi ra ngoài rồi, anh ấy mặc váy cho tôi. Anh ấy còn gọi tôi là con điếm, thế có nghĩa là gì? Hình như tôi nhớ cái này không được hay cho lắm, nhưng vừa nghĩ đến liền thấy đầu rất đau. Tôi ngốc quá, nhưng chồng thích tôi thế này, anh ấy thích đồ ngốc."

"Lần trước tôi cầm một quyển sách để đọc, rõ ràng là chưa đọc bao giờ nhưng tôi cảm thấy nó rất dễ hiểu. Sau đó bị chồng trông thấy, anh ấy rất tức giận, cho tôi ăn rất nhiều, tôi không còn nhớ ra là bao nhiêu ngày không dậy nổi rồi."

"Tôi buồn lắm, trời mưa là buồn, cứ khóc mãi. Chồng dỗ tôi cũng vô ích, anh ấy liền không dỗ nữa, dẫn tôi đi làm chuyện đó. Anh ấy không thích đeo bao, hại tôi bị sốt. Bác sĩ ngày nào cũng tới, tôi không kể cho chồng biết, bác sĩ cũng muốn tôi làm cún con của ông ta, bảo muốn dẫn tôi đi, để tôi tiếp tục đi học. Nhưng tôi không muốn học, học không tốt, chồng sẽ tức giận."

Tạ Miên đọc mà sắc mặt u ám đáng sợ. Sở Tranh sáp lại gần, chỉ thấy cột tin nhắn trống không, cậu ta hỏi: "Tạ Miên, mày đang nhìn gì thế?"

Tạ Miên trả lời qua loa: "Không có gì."

Cậu đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài, gửi tin nhắn cho đối phương: "Bạn nghĩ xem bạn tên gì, ở đâu, tôi đến tìm bạn."

Người đó trả lời: "Tôi tên Cún, tôi ở một biệt thự rất to. Cậu đừng đến tìm tôi, chồng sẽ rất tức giận!"

Tạ Miên an ủi y: "Được! Tôi không đến tìm bạn, nhưng tôi hỏi bạn cái gì, bạn phải trả lời tử tế, được không?"

"Được, tôi là cún ngoan"

Tạ Miên liền hỏi: "Chồng bạn tên gì?"

"Chồng tôi... chính là chồng, anh ấy là người đàn ông của tôi. Chúng tôi có kết hôn, anh ấy tặng cho tôi nhẫn cưới rất to."

Tạ Miên nén cơn giận, "Không! Ai cũng có tên, họ tên chồng bạn là gì? Nếu bạn không biết, bạn đi tìm giấy chứng nhận kết hôn của hai người đi."

"Không tìm thấy, không tìm thấy, chồng giấu đi rồi, anh ấy giấu cả nhẫn của tôi, bảo là sợ tôi nuốt vào bụng. Sao tôi lại nuốt vào bụng chứ, tôi là ngoan nhất, tôi là cún ngoan mà."

Sắc mặt Tạ Miên dần trở nên rất khó coi, "Bạn không phải cún, bạn là người. Chồng bạn chắc chắn không phải người tốt lành gì, nếu yêu bạn thì nhất quyết sẽ không coi bạn là chó!"

"Cậu! Cậu dám chửi chồng tôi! Cậu chẳng hiểu gì cả, chồng tôi đối với tôi tốt nhất. Tôi là đàn ông chẳng thể sinh con, anh ấy còn cưới tôi. Anh ấy rất thích trẻ con, rất thích, anh ấy hy sinh nhiều như vậy mới ở bên tôi!"

Tạ Miên: "..."

Chịu rồi, Tạ Miên nghĩ, có điều cậu không ngờ người này lại là đàn ông. Nhưng cậu lại chẳng thể bỏ cuộc giữa chừng, cậu từng nghe nói về hội chứng Stockholm. Tạ Miên chuẩn bị tâm lý thật kỹ cho bản thân mới gõ tiếp: "Anh sống ở đâu? Anh nhìn xung quanh xem có công trình nào đặc trưng không?

"Biệt thự rất to, chồng tôi rất giàu có, vườn hoa rất to. Mùa xuân chúng tôi sẽ làm tình ở đó, làm xong, toàn thân sẽ thơm phức."

Tạ Miên không khỏi bị những lời này đánh úp, không biết nói gì hơn. Cố gắng rút ra những thông tin quan trọng từ một đống lời lẽ lung tung của người này. Biệt thự lớn, cổng có đường đèo, lái xe đi một quãng sẽ nhìn thấy một toà tháp cao hình tròn, có công trình biểu tượng.

Cậu mượn chìa khoá phòng máy tính, bật máy tìm kiếm theo thông tin có được. Nhanh chóng kiếm được một khu vực, ấy thế mà lại ở trong thành phố này.