324: Bá Đạo Vô Địch
Máu là máu nam nhi, mộng nam nhi là huyết mộng!
Đời này nếu không dùng máu tươi của địch nhân và bản thân hoà quyện lại thì làm sao có thể vẽ lên bức tranh anh hùng hoàn mỹ nhất!
Anh hùng dẫu có khác thường, ngu ngốc, làm những chuyện điên loạn khinh cuồng nhưng mãi mãi vẫn được hậu thế ca tụng.
Bọn họ không giống những kẻ vì trường sinh mà bất chấp thủ đoạn, cũng không vì vấn đỉnh tu vi mà chấp nhận im lặng cả đời.
Không cầu nhân sinh dài lâu, chỉ cầu nhân sinh đặc sắc.
Dẫu có như ánh lưu tinh vụt loé lên rồi biến mất cũng vô oán vô hối.
Đó chính là cái gọi "bản sắc anh hùng"!
Đoàn người ngựa của Bá Luân và Độc Cô Minh xông vào kết giới.
Từ phía sau lưng nhìn tới, bảy mươi bóng lưng của bọn họ so với bảy vạn tu sĩ chẳng khác nào kiến so với voi, lấy trứng chọi đá.
Đến chiến mã tuy sát khí đằng đằng cũng bắt đầu run rẩy cả người, dù vẫn điên cuồng lao lên nhưng trong tâm đã có sự bấn loạn.
- Hư...Ho..!
Bảy mươi người đồng thời hô vang khẩu lệnh dùng khi cưỡi ngựa để trấn an yêu mã của mình, giúp chúng bình tĩnh trở lại.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Bá Luân thét lớn, ống tay áo phất ngang, bá đạo tịch mịch bùng phát khiến bảy vạn tu sĩ chấn kinh.
Trong số bọn họ không ít người đã từng gặp qua Vạn Vô Địch khi y ghé thăm trên con đường đi đến Tổ Miếu.
Bá đạo của Vạn Vô Địch bọn họ cũng từng cảm nhận rất rõ ràng.
Dưới loại bá đạo thiết huyết này, chúng tu sĩ cùng thế hệ đều bị trấn áp hoàn toàn.
Còn ở đây Bá Luân dùng một loại bá đạo mang phong thái khác trấn áp thế gian, ghi dấu ấn của mình vào trí nhớ tu luyện giới.
- Tinh Hà Chuyển!
Hư ảnh một trăm lẻ tám tiểu tinh hà chạy dọc xuôi qua các khiếu huyết trên cơ thể gã, sau khi hứng chịu vô số thần thông công kích từ xa liên đạt tới cực hạn, một khi bùng nổ sẽ đạt đến uy lực không cách nào hình dung.
- Giết!
Hai mắt Độc Cô Minh đỏ ngầu, hoa sen trong Khổ Hải kết hợp với mười cây nguyên khí sử dụng nguyên lý xếp chồng của Cực Dương Chí Cương công, sau đó truyền đến cánh tay phải nắm chuôi kiếm của hắn.
Khoảnh khắc hai bên bảy mươi người và bảy vạn tu sĩ va chạm với nhau, yêu mã của phe Bá Luân và Độc Cô Minh liền nhảy lên không trung đối đầu với địch nhân đông như kiến cỏ bên dưới.
Thời gian như đứng im lại.
Cả Đông Hải như nín thở theo dõi một khoảnh khắc này của bọn hắn.
Là sống hay chết?
Là hào tình vạn trượng hay khinh bỉ vạn kiếp!
Tất cả đều bị khoảnh khắc này quyết định!
Bá Luân mặt mày dữ tợn thét lớn, một trăm lẻ tám hư ảnh tinh hà nổ tung, nguyên lực bạo tạc phóng xuất ra khỏi chưởng tâm của gã giáng xuống vô số tu sĩ bên dưới.
Độc Cô Minh rút kiếm!
Kiếm khí lăng lệ như muốn chém nát trời xanh, hỏi ông trời có dám đón đỡ một kiếm này của ta không!
Tuyết Thương Thất Tử và sáu mươi tu sĩ do Tần Mạc cầm đầu cũng đánh xuống công kích mạnh nhất của mình.
Trong đó phải kể đến A Nhị cực kỳ biến thái, y há miệng rống lớn dùng sóng âm công kích khiến hơn ba mươi tu sĩ phe Thiên Tàng nổ tan xác.
Uy lực như này có thể so sánh với Bá Vương Nộ Hống do Vạn Vô Địch thi triển.
ẦM! ẦM! ẦM!
Một làn sóng xung kích quét ngang bốn phương tám hướng, dưới lần va chạm đầu tiên, cả trăm tu sĩ Thiên Tàng bị nguyên lực hùng hồn của phe Bá Luân đánh văng lên không trung, không ít người có bám trụ lại bên dưới thì bị kiếm khí lăng lệ của Độc Cô Minh chém đứt nửa người.
- Bá đạo vô địch! Ai dám của Bá Luân ta tranh phong!
Bá Luân càng đánh càng hăng, khác hẳn với bộ dáng lúc chưa xuống núi.
Tất cả tu sĩ Thiên Tàng không ai chịu nổi một kích của gã.
Không! Nói đúng hơn là ngay cả cương phong được tạo ra từ đòn đánh cũng không chống lại được, trúng là chết, còn không thân thể bị đánh bay lên trời rồi rơi tự do lại xuống đất.
Kiếm khí càng lúc càng dày đặc, Độc Cô Minh tiến vào trạng thái huyền diệu của kiếm thuật.
Tay hắn cầm Thiên Nhai kiếm chém ngang bổ dọc, thậm chí đáng sợ tới mức thi triển Nhãn Kiếm, Thủ Kiếm, Tâm Kiếm, Cước Kiếm...!Toàn thân như biến thành một thanh kiếm đích thực, không chỗ nào mà không có kiếm ý lăng lệ phát ra.
- Kiếm đạo độc tôn! Hôm nay mượn các ngươi dung hợp lần cuối với kiếm ý bên trong Tuế Nguyệt kiếm của ta!
Câu mà hình chiếu thuỷ tổ Độc Cô thốt ra bên trong Nguyệt Dạ Sâm Lâm có lẽ là từ trận chiến này mà tạo thành.
"Ngươi nói bá đạo vô địch! Ta nói kiếm đạo độc tôn!"
Bảy vạn tu sĩ thét lớn, bọn họ dùng số đông cố áp đảo bảy mươi kẻ không biết trời cao đất dày kia.
Nhưng không hiểu sao dưới sự điên cuồng liệu mạng của chúng, bọn họ bất giác đồng loạt lui lại một bước, không chịu đổi hào khí bức nhân kia.
Tào Khê đứng nơi sau cùng của bảy mươi vạn tu sĩ, nắm đấm hai tay siết chặt lại.
Y vừa thấy Bá Luân thi triển thần thông liền biết mình khó lòng địch lại.
Thêm vào kẻ đang xếp thứ năm trên Phong Vân bảng lại hỗ trợ gã, vậy thì bản thân y đến một phần thắng cũng không có.
- Hư...!Ho...!
Tầng tu sĩ đầu tiên hoàn toàn bị bảy mươi tu sĩ diệt sát, đổi lại và thương tích và máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ thân thể họ.
Tần Mạc bị một mũi tên bắn xuyên qua ngực phải, phổi tổn thương nặng nề nhưng vẫn cười điên cuồng rồi lao lên.
A Thất cũng trọng thương, chính giữa trán xuống tới cằm bị một vết chém khá sâu, nhưng gã vẫn còn sống, nụ cười trên môi càng rạng rỡ.
Đúng như gã từng nói.
Những điều bản thân là là ngu xuẩn không gì sánh được, nhưng loại ngu xuẩn này thống khoái.
- Hư...!Ho...!
Khẩu lệnh điều ngựa lại một lần nữa vang lên từ bảy mươi thanh niên trẻ tuổi, bọn họ tiếp tục như những con thiêu thân lao về phía trước, rạch đôi đội hình bảy vạn tu sĩ của Thiên Tàng thánh địa.
Dĩ nhiên bọn họ biết không thể nào diệt sát toàn bộ bảy vạn người này nên mục tiêu từ ban đầu đã rất rõ ràng.
- Đánh Thiên Tàng, diệt Tào Khê!
Chỉ cần diệt được Tào Khê xem như đạt được mục đích, lập tức rút lui.
Tào Khê run rẩy toàn thân, hét lớn:
- Một ngàn tu sĩ gần nhất, tự bạo cho ta!
Đám đệ tử Thiên Tàng ngẩn ngơ trước yêu cầu này của y.
- Không tự bạo, ta cũng sẽ giết các ngươi, thậm chí đến thân nhân các ngươi tại phàm trần cũng sẽ diệt sạch mười đời.
Nếu các ngươi tự bạo sẽ trở thành tử sĩ được Thiên Tàng đời đời kính trọng, thân nhân hưởng không hết tài lộc!
- Ha ha, thiếu chủ nói hay lắm...
Đám tu sĩ gần với bọn Bá Luân, Độc Cô Minh nhất vừa cười vừa chảy nước mắt.
ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM!
Một ngàn tu sĩ tự bạo hình thành một vụ nổ kinh thiên động địa bao trùm lấy bảy mươi tu sĩ trẻ tuổi kia, chôn vùi bọn họ giữa làn khói bụi và nguyên lực bạo tạc.
- Bạo! Bạo! Bạo! Các ngươi tự bạo hết cho ta! Vì ta mà chết là vinh hạnh của các ngươi!
Tào Khê đỏ mắt thét lớn, khoa tay múa chân, biểu tình dữ tợn đến cực điểm.
Giới cao tầng Thiên Tàng thánh địa nhìn thấy cảnh tượng này mà trầm mặc, giận đến mức không thể thốt ra lời nào.
Thiên Tàng tông chủ biểu tình thất vọng.
Mà Nguyệt Quang Thánh Mẫu chỉ biết thở dài ngao ngán.
- Chết hết đi, đám cẩu tặc!
Tào Khê gần như mất hết bình tĩnh đánh ra toàn bộ thần thông mạnh nhất của mình về phía vụ nổ kia.
Những tưởng bảy mươi gã thanh niên không biết trời cao đất dày đã tử vong toàn bộ nhưng không.
Từ trong làn khói bụi mù mịt bay ra một thân ảnh áo xanh như mãnh long giáng thế nhanh như cắt bay về phía Tào Khê.
Chúng tu sĩ Thiên Tàng và giới cao tầng của bọn họ gần như nín thở trước khoảnh khắc này.
Chỉ thấy thân ảnh áo xanh đánh ra một quyền!
Một quyền!
Tào Khê cũng rống lớn đưa chưởng tâm ra đón đỡ.
Huyết tinh bay tán loạn, vô số bụi thịt văng ra khắp bốn phương tám hướng xung quanh, không ít tinh huyết dính lên mặt những tu sĩ Đạo Đài đang bị Phương Trác Nhiên chế trụ tu vi làm bọn họ sửng sờ vì không cách nào tin nổi.
Một đạo tử trẻ tuổi hùng mạnh xếp thứ mười bảy trên Phong Vân bảng, chiến lực siêu việt chúng tu sĩ cùng thế hệ mà lại bị một quyền của một "kẻ nhát gan", ti bỉ vô sỉ, tiếng xấu đồn khắp Đông Hải đánh tan xác.
Đánh tan xác ở đây là miêu tả đúng theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen.
Đơn giản vì cơ thể của Tào Khê không chịu nổi mức độ nguyên lực dày đặc đến khủng bố của Bá Luân xâm nhập vào cơ thể.
Kinh mạch y tự nát vụn, lục phủ ngũ tạng trương phình rồi nổ tung.
Sau khi giết Tào Khê, Bá Luân liền lạnh lùng quay lưng lại với giới cao tầng Thiên Tàng, bao gồm cả Thiên Tàng tông chủ và Nguyệt Quang Thánh Mẫu, đầu hơi ngoảnh hỏi:
- Bây giờ ta đủ tư cách để các vị đặt niềm tin thay cho Tào Khê chưa?
Gã nói xong không lưu lại mà nhảy lên lưng chiến mã của mình rời đi.
Sau khi bụi bặm hình thành từ vụ nổ tán ra mới thấy Độc Cô Minh thu lại hư ảnh tinh hà vạn trượng của mình.
Đây cũng là Tinh Hà Chuyển nhưng theo một cách sử dụng khác, nếu không có món thần thông phòng ngự này có lẽ họ đã chết đến tám chín thành rồi.
- Đi!
Bá Luân thúc ngựa dẫn đầu bọn họ rời đi.
Hiện tại Tuyết Thương Thất Tử và sáu mươi người bao gồm Tần Mạc nhìn gã bằng ánh mắt tôn sùng như thần minh.
Độc Cô Minh ở bên cạnh âm thầm mỉm cười, thầm nghĩ sự hiểu biết của các ngươi còn quá ít, tương lai sẽ hiểu danh tiếng của Bá Luân trong thời thái cổ vang dội đến mức độ nào.
- Đi đâu đại sư huynh!
A Thất vẫn để khuôn mặt máu tươi chảy ròng ròng của mình, cười lớn hỏi.
- Đi đánh Phá Hư, đánh Cửu Hạ, ai không phục đều đánh hết cho đến khi phục mới thôi!
Giọng gã tuy nhỏ nhưng lại giống như có ma lực truyền vào tai hai mươi hai vị Đế giả đang quan chiến, khiến bọn họ nín lặng chẳng biết nên nói gì.