Đế Cuồng

Chương 333-334




333: Đến Từ Nơi Đâu Quay Về Nơi Đó


Độc Cô Minh chưa hiểu lắm nguyên nhân khiến lão trở nên như vậy nhưng cũng không nói nhiều.

Lặng lẽ bồi lão ba vò rượu mạnh.
Hồi lâu, khi rượu đã ngấm, Phong Vị lão thiên sư mới ngẩng đầu cười dài, ánh trăng vằng vặc phản chiếu mái tóc bạc trắng của lão, tô đậm thêm vẻ già nua năm tháng:
- Nếu như được lựa chọn lại, ta thà sống một cuộc đời phàm nhân.

Bình bình an an sống sáu mươi năm, lấy vợ sinh con sau đó chết đi, hoàn toàn bỏ mặc tất cả minh tranh ám đấu… Thư sinh tiểu đệ, ta biết ngươi chỉ đang ẩn cư tu luyện, rất nhanh rồi sẽ giống như những kẻ kia tiếp tục lao vào vòng xoáy danh vọng hư ảo không có ngày kết thúc.

Ta không còn cách nào khác ngoài chúc ngươi sẽ được toại nguyện, không đi vào vết xe đổ như Vạn Vô Địch…
Độc Cô Minh mỉm cười:
- Đa tạ tầm ngư lão ca! Rất nhanh thôi ta sẽ rời đi, có thể ngay ngày mai.

Tương lai nếu có duyên sẽ gặp lại…
Hắn vừa dứt lời thì đã nghe tiếng ngáy khò khò vang lên bên cạnh.


Phong Vị lão thiên sư say rồi.

Ông ta không say vì rượu mà say vì phiền muộn, tự lừa dối bản thân để chìm vào giấc mộng, quên đi tất cả.
- Rút đao chém nước, nước càng chảy.

Uống rượu tiêu sầu, càng sầu thêm… Lão ca, tạm biệt…
Độc Cô Minh quay lưng rời đi.
Hắn đi liên tục ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, khoảnh khắc đến được Trạch Lâm sâm lâm, tìm được Đạp Nguyệt Ô Truy đang đứng chờ sẵn thì mới dừng lại.
Đây chính là địa phương hắn xuất hiện lần đầu tiên lúc xuyên không, ngay tại vị trí này, gốc đại thụ này.
- Đến từ nơi đâu, quay về nơi đó.

Thái cổ, tạm biệt, tất cả huynh đệ của ta, tạm biệt…
Độc Cô Minh nhảy lên lưng Đạp Nguyệt Ô Truy.

Con ngựa đen này như có hoài niệm riêng cũng nhìn vào thật sâu bên trong khu rừng, nơi đó mường tượng thấy được ánh mắt một đàn yêu mã số lượng đông tới gần một trăm con đang bi thương nhìn về phía mình.
“Các lão bà yêu mã của ta, các con ta, tạm biệt…”
—————————————
Trên đỉnh sơn môn Nghịch Kiếm tông, kiếm phân thân đang lặng lẽ đứng chờ đợi.
Y biết đây là khoảnh khắc bổn tôn sắp sửa trở về tương lai.
Thiên Nhai kiếm trong tay y liên tục phát ra những tiếng kiếm minh thánh thót.

Hoa văn nhành liễu trên sống kiếm giống như bị một loại lực lượng thần bí nào đó làm cho tiêu tan, mất đi sự bảo hộ với hai kẻ ngoại lai ở Trạch Lộc sâm lâm.
Cùng lúc từ trên bầu trời Trạch Lộc sâm lâm xuất hiện một vòng xoáy lớn màu xám, bên trong chớp nháy những tia sét khủng bố như muốn diệt tận sinh linh, chuẩn bị bao trùm cả khu rừng này để bắt lấy những sinh mệnh không phục tùng vào trong.
- Để ta tự đến!
Độc Cô Minh kéo dây cương ngựa, ánh mắt sáng rực, miệng nở nụ cười tươi.

Đạp Nguyệt Ô Truy thở ra từng hơi thở nặng nề, bốn vó ngựa dậm dậm mấy cái lấy đà sau đó nhảy lên thiên không lao vào chính giữa vòng xoáy.
Vòng xoáy sau khi nuốt được hai thân ảnh bé nhỏ phía dưới thì liền biến mất, trả lại một bầu trời quang đãng cho Trạch Lộc sâm lâm, xóa sạch mọi dấu tích về sự xuất hiện của mình.
- Kỳ lạ, kỳ lạ… Đây chẳng phải là loại lực lượng mà ta và Vô Vi đang một lòng nghiên cứu hay sao?
Vị Chủ cảnh tiên tộc tới nơi thì vòng xoáy đã biến mất, liên tục nghi hoặc tự vấn.
Vô Vi lão nhân cũng tới, cất giọng:
- Ban nãy nơi đây xuất hiện tiết điểm thời gian… Có kẻ lợi dụng tiết điểm này xuyên không đến đây! Chúng ta hãy ở Trạch Lộc sâm lâm để tìm kiếm manh mối trong trăm năm…

- Được, chờ mấy vị bằng hữu thần tộc, ma tộc, minh tộc đột phá Chủ cảnh xong, chúng ta cùng nhau bố trí trận pháp, phá mở ra tiết điểm này…
—————————————————————
Sau khi Độc Cô Minh rời đi, kiếm phân thân đứng trầm mặc trên đỉnh núi cả một ngày trời.

Nhìn ráng đỏ hoàng hôn khuất núi, vẻ suy tư của y không những không giảm bớt mà trái lại càng nhiều thêm.
- Ta là ai? Một phân thân bình thường trong hàng vạn phân thân của hắn hay sao? Mà hắn, rốt cuộc là bổn tôn của ta hay cũng chỉ là một phân thân của kẻ khác.

Những ký ức của hắn nếu như bị người khác áp đặt, thì hắn cũng đang làm điều tương tự với ta…
Kiếm phân thân nhắm nghiền hai mắt, miệng lẩm bẩm:
- Nếu như hắn đã không khuất phục trước vận mệnh, thì sao lại ép ta phải khuất phục trước hắn? Vì sao ta không được quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình mà phải tu luyện đến tận cùng rồi hy sinh bản thân, chờ hắn đến thu thập đạo quả của mình? Thiên Nhai, bạo…
Y vừa dứt lời, Thiên Nhai kiếm bên hông bay lên thẳng giữa không trung, sau khi tỏa ra thần thái luyến tiếc chủ nhân thì liền tự bạo không chút phản kháng.
Đúng lúc này, giọng Tần Mạc từ phía sau cất lên:
- Đại ca, đợt tuyển chọn đệ tử đã kết thúc.

Trong số những mầm non đủ tiêu chuẩn xuất hiện ba đứa trẻ thiên tư cực kỳ xuất chúng.

Trong đó có một đứa họ Liễu rất nhạy bén với mười ba loại ý cảnh kiếm thuật, nếu đại ca nhận nó làm đệ tử chân truyền thì tương lai sẽ là một cánh tay đắc lực…
Kiếm phân thân cong khóe môi, gật đầu:
- Được, dẫn nó tới đây!
—————————————————
Quang Minh hội ở Đại La thiên không phát triển thuận lợi như Nghịch Kiếm tông.
Trong mấy năm nay nổi lên một vị đạo tử xuất chúng cực kỳ mạnh mẽ.
Y cùng Độc Cô Hỏa quyết đấu cuối cùng chiến thắng, hủy diệt tổng đài Quang Minh hội, khiến Độc Cô Hỏa và Âm Chấn Thiên phải dẫn theo thủ hạ trốn đông trốn tây.
- Độc Cô Hỏa! Để mạng lại!
Gần ba trăm tu sĩ Tiên Thai cảnh rượt đuổi theo một nam tử áo bào đỏ rực.

Mà nam tử này đang dìu theo một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, bụng cô ta khá lớn, dường như đang mang thai.

Nhìn thần sắc gấp gáp của nam tử áo bào đỏ thì sẽ hiểu được mối quan hệ giữa hai người không hề tầm thường.
- Cơ Nhi, yên tâm, ta sẽ bảo hộ hai mẹ con nàng! Kẻ nào dám cướp nàng khỏi tay ta, ta sẽ khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn, giết mười đời của hắn.
Độc Cô Hỏa lạnh lùng nhìn truy binh sau lưng, tay ôm lấy eo cô gái kia, thi triển Bách Bộ Hồng Trần liên tục tránh né.
Cô gái xinh đẹp dáng vẻ mệt mỏi, yếu nhược nói:

- Nếu muốn giết ta là bổn tôn của huynh thì sao? Còn hai cô gái mà huynh thường mơ thấy nữa? Hay là ba người chúng ta một nhà cùng nhau tự tận đi! Được sống với huynh quãng thời gian vừa qua ta rất hạnh phúc, không còn gì tiếc nuối hồng trần này nữa rồi…
Độc Cô Hỏa im lặng.

Khoảnh khắc cảm nhận được khí tức Độc Cô Minh đột ngột biến mất thì liền hiểu hắn đã rời khỏi thái cổ.
- So với những ký ức hư ảo kia, nàng càng chân thật hơn gấp bội phần.

Ta chính là ta, hắn chính là hắn! Nếu hắn dám cướp nàng khỏi tay, ta cũng sẽ bất chấp tất cả để giết hắn!
Y gằn giọng, chưởng tâm đánh về phía sau khiến cả trời đất chìm trong hỏa diễm đỏ rực.
——————————————————————
Kiếm và hỏa đã phát sinh dị biến, không rõ đao và khinh hành có như vậy không.

Chỉ biết Trường Cung thiếu chủ sau khi hỗ trợ Độc Cô Khinh Hành thành lập Tàng Ảnh các xong thì liền vô duyên vô cớ chết đi.
Mấy năm sau có một đứa trẻ họ Cao tiến nhập vào tông môn.

Tư chất sát thủ của nó được Độc Cô Khinh Hành hết sức cảm thán, liền thu làm chân truyền đệ tử, dạy hết sở học của bản thân.
Còn đao ư? Y giờ đây vẫn bảo trì dáng vẻ như xưa, sau lưng dắt đại đao bản rộng, đầu đội nón rộng vành che kín khuôn mặt, cùng với cặp uyên ương là A Nhất và Nhã Hinh tung hoành Thái Thủy thiên.
Ba người cưỡi ngựa phi nhanh, thỉnh thoảng Độc Cô Đao lại quay đầu về phía sau, cất giọng hào sảng:
- Tiểu Bàn, con phải nhanh nữa lên, bằng không sẽ không theo kịp vi sư đâu!
- Sư phụ, con đến đây!
Tiếng vó ngựa cất lên, giữa làn khói bụi hiện ra một hài tử mập mạp lưng đeo đại đao vượt lên phía trước.
- Hài tử giỏi! Phải như vậy tương lai mới có thể trở thành tông sư một cõi, khai sáng ra đao pháp thuộc về riêng bản thân con được chứ!
Chu Bàn nghe vậy thì hồ hởi cất tiếng:
- Tương lai con sẽ xây dựng nên Bá Đao môn, sau đó cùng Loạn Đao môn của sư phụ tranh phong!
- Tốt, vậy thì cố gắng tu luyện đi!
Độc Cô Đao cười ha hả, A Nhất và Nhã Hinh cũng cười cười, dường như không mấy tin tưởng vào hài tử mập mạp này.

334: Yêu Nhân Lông Vàng

- Rống!

Một tiếng rống phô thiên cái địa truyền khắp cánh rừng rộng lớn, đi kèm với đó là âm thanh như sấm giật chớp động, cảm tưởng như vừa có thứ gì đó cực kỳ nặng nề vừa rơi thẳng xuống mặt đất.

Cánh rừng này tồn tại vô số những cây cổ thụ khổng lồ cao chọc trời, điều này cũng dễ hiểu thôi khi mà nguyên khí cực kỳ nồng đậm đến mức kết tinh thành rất nhiều những tảng đá lớn nằm rải khác khắp nơi. Đến mức sinh vật chỉ cần hơi cúi xuống là sẽ nhặt được ngay. Những yêu thú, cổ thú, hung thú vì vậy mà cũng phát triển đến kích thước kỳ vĩ khó thể hình dung. Cứ nhìn con Hạo Nguyệt Ma Lang đang đại chiến với Bát Tí Viên Hầu trước mặt là hiểu.

Thân hình bọn chúng chẳng khác gì những quả núi lớn, trong lúc vật lộn với nhau liền tạo thành những cơn địa chấn ầm ầm, dấu vết cuộc chiến bao phủ cả chu vi mấy vạn trượng.

- Lão quân, người nói xem bên nào sẽ chiến thắng?

Lở lửng giữa bầu trời trên cao là một chiếc thuyền chiến lớn màu đỏ rực, hai bên mạn thuyền trạm trổ những hình vẽ nhật nguyệt cực kỳ tinh xảo, sau đuôi cắm một lá cờ cao tám mươi trượng thêu chữ “Ngọc” màu vàng. Nếu đem so sánh kích thước chiếc thuyền với hai cổ thú bên dưới thì nó còn vĩ ngạn hơn gấp nhiều lần, đủ để cả mười mấy con Hạo Nguyệt Ma Lang sinh sống.

Trên thuyền lúc này có chừng một ngàn người đang đứng, ai nấy khôi giáp chỉnh tề, tay cầm thương dựng thẳng, thần thái nghiêm trang hướng về phía trước.

Dẫn đầu bọn họ là một lão già và một thiếu nữ tuổi chừng mười sáu. Nhan sắc nàng ta đẹp đến mức khó lòng miêu tả, mắt phượng mày liễu, đôi môi anh đào đỏ thắm, thần thái phiêu dật thoát tục tựa như trích tiên bị đày xuống trần gian, bất kỳ đoá hoa nào cũng phải úa tàn trước vẻ đẹp diễm mỹ tuyệt luân này.

Lão già kia mặc đạo bào, tay cầm phất trần, tóc và râu đều đã bạc trắng. Dù lớn hơn thiếu nữ này rất nhiều nhưng dường như lão ta lại cực kỳ sợ hãi nàng, khi nghe hỏi liền vội vã chắp hai vạt áo lại trả lời:

- Bẩm Thất công chúa, Hạo Nguyệt Ma Lang có huyết mạch Thiên Lang đại thần, còn Bát Tí Viên Hầu là hậu duệ nhiều đời của Thần Hầu, chúng đều sở hữu tiềm lực rất lớn, cảnh giới tu vi lại ngang nhau ở mức Lục Bách Tuế, thắng bại rất khó nói… Tuy nhiên nếu phải lựa chọn, ta cho rằng Viên Hầu sẽ thắng!

Thiếu nữ mỉm cười lém lỉnh:

- Được, vậy ông chọn Viên Hầu, ta chọn Ma Lang. Nếu ông thắng chúng ta sẽ lập tức quay về Thiên Đình, còn như ta thắng, ông phải cùng ta tiếp tục ngao du hạ giới một trăm năm!

- Thất công chúa, việc này không được…

Lão đạo sĩ sợ hãi tới mức quỳ mọp suốt, liên tục can ngăn:

- Thất công chúa thuộc linh tộc cao quý không thể khinh bạc bản thân mình! Mặc dù nói hiện nay dưới uy nghiêm của Ngọc Hoàng thì vạn tộc đều phải quỳ gối thần phục nhưng vẫn có không ít chủng loài mang tâm phản trắc. Điển hình là nhân tộc, ma tộc! Còn có đám yêu tộc vô tri nữa, ngay cả hỗn độn tộc của Loạn Cổ Thiên Đình cũng luôn lăm le muốn xâm chiếm Bá Hạ Thiên Đình của chúng ta. Một khi họ biết tin công chúa đến phàm trần lâu đến vậy ắt sẽ nảy sinh tà tâm, mong công chúa suy xét…

Thiếu nữ cau mày:

- Lão quân đừng phóng đại mọi việc đến thế! Bổn công chúa dạo chơi phàm gian chỉ mới được ba ngày thôi mà lão đã làm như chiến tranh vạn giới sắp nảy sinh đến nơi rồi! Nhàm chán…

Bên dưới truyền tới những tiếng kêu gào thảm thiết, Bát Tí Viên Hầu thắng thế vật Hạo Nguyệt Ma Lang xuống đất, tám cánh tay lực lưỡng liên tục đấm mạnh vào ngực nó khiến xương cốt nơi đó gãy nát hoàn toàn.

- Hống!

- Grào!



Ma Lang không chịu khuất phục mà dùng thú trảo chộp vào mặt Viên Hầu, giật xuống một mảng thịt lớn thấu đến tận xương làm con khỉ khổng lồ kia cũng đau đớn hét rống lên.

- Hay lắm Ma Lang, chiến thắng con khỉ đó cho ta!

Thấy Ma Lang phản đòn hiệu quả, thiếu nữ trên chiến thuyền nhảy cẫng lên vì vui sướng, còn lão đạo sĩ thở dài không thôi, biểu tình bất lực.

Ma Lang sau khi một đòn trúng đích giật cả một nửa bên da mặt của Viên Hầu xuống thì liền gượng dậy gặm vào cổ nó, hàm răng sắc bén chẳng khác nào thần binh lợi khí xuyên thủng lớp da dày của con khỉ khổng lồ khiến máu đỏ tươi phun ra như suối.

Vùng vẫy hồi lâu song Viên Hầu không cách nào thoát ra khỏi hàm răng chết chóc kia được. Ánh mắt nó hiện lên vẻ bi thương, dường như hiểu được bản thân sắp sửa kết thúc sinh mạng ngắn ngủi của mình, tám cánh tay buông thỏng chấp nhận cái chết. Đúng lúc này từ phương xa vang lên tiếng hú dài làm ai nấy phải chú mục đến chỗ đó. Một đạo thân ảnh màu vàng nhỏ từ đâu xuất hiện bay đến khoảng không chính giữa Ngân Lang và Ma Viên. So với hai cổ thú khổng lồ này thì thân thể của nó rất nhỏ bé, chẳng khác gì một đốt ngón tay nhỏ xíu.

- Kia là?

Thiếu nữ nheo mắt cất giọng hỏi. Lão đạo sĩ vội trả lời:

- Dường như là nhân tộc! Mà cũng không đúng lắm, đâu có nhân tộc nào lại sở hữu lớp lông dày như vậy. Có lẽ hắn là một tên yêu nhân lai tạp! Những kẻ như thế này xuất hiện rất ít trên thế gian, tuổi thọ cũng bị giới hạn bởi pháp tắc thiên đạo, không thể sánh bằng chủng loài thuần huyết. Sức mạnh của chúng cũng vậy, xa xa không bằng những cổ thú đồng giai. Tên yêu nhân kia chắc là được Viên Hầu nuôi nấng nên bây giờ muốn xông ra bảo vệ nó, nhưng cũng chỉ công dã tràng trước sức mạnh của Ma Lang thôi… Ặc…

Lão đạo sĩ chưa kịp nói dứt câu đã thấy Ma Lang bị trúng một quyền của yêu nhân lông lá kia sau đó thân hình khổng lồ văng ra xa mấy ngàn trượng.

Yêu nhân lông lá hung tàn đến cực điểm, sau khi một đòn đắc thủ liền nhảy tới vị trí của Ma Lang điên cuồng cắn xé da thịt trên người nó. Mặc dù vết cắn của yêu nhân chẳng khác nào muỗi đốt so với thân thể vĩ ngạn của Ma Lang nhưng hàng trăm, hàng ngàn vết cắn thì lại khác.

Tình thế đột nhiên đảo ngược hoàn toàn trước sự xuất hiện của yêu nhân lông lá này, Bát Tí Viên Hầu cũng bắt đầu lấy lại sự thanh tỉnh, tám cánh tay khổng lồ chụp lấy tứ chi của Ma Lang, sau khi rống lớn một tiếng liền phân thây nó ra làm tám đoạn. Mà yêu nhân lông lá kia mắt thấy Ma Lang đã chết thì vô cùng hồ hởi liên tục lao tới, đoạn gục đầu xuống gặm từng mảng thịt tươi của nó. Khắp mặt và toàn thân yêu nhân thấm đẫm đầy máu, cảnh tượng tàn bạo này khiến đám người trên chiến thuyền dị ứng vô cùng.

- Đúng là giống loài hoang dã vô phương thuần dưỡng! Đã trăm vạn năm kể từ khi linh tộc chúng ta giáo hóa vạn tộc, dạy chúng cách hóa hình thành bộ dáng của chúng ta để dễ bề chạm đến những cảnh giới sau Ngũ Bách Tuế. Những tưởng bọn chúng sẽ trí tuệ cao hơn, tính cách cũng điềm đạm hơn nhưng không… càng ngày càng phản trắc, cứ muốn phản khách vi chủ thống lĩnh ngược lại linh tộc ta!

Thiếu nữ nói:

- Bọn chúng chỉ đang ảo tưởng mà thôi. Với quy mô của Bá Hạ Thiên Đình chúng ta hiện nay, lại thêm phụ hoàng ta tọa trấn, ngoại trừ hỗn độn tộc đáng ghét kia thì làm gì còn mối hiểm nguy nào chứ?

Vũ trụ chia làm hai nửa, một bên Bá Hạ Thiên Đình chưởng khống hàng ngàn thiên hà, mỗi một thiên hà lại bao gồm hàng ngàn tiểu thế giới khác nhau. Nơi mà bọn họ đang đứng cũng chỉ được xem như một tiểu thế giới, do Âm Ảnh tộc và Tiên tộc cát cứ. Còn một bên do Hỗn Độn Thiên Đình tọa trấn, chưởng khống hắc ám và hỗn độn trong vũ trụ, những nơi sự sống tầm thường khó lòng vươn đến được.

Hai thế lực này phân đôi thiên hạ kể từ sự kiện Thần Hầu một búa xé tan thương mang, khiến các loại khí cơ lan tràn khắp thế gian, sau đó diễn sinh thành vô số chủng tộc khác nhau.

Kỷ thần thoại chính thức kết thúc, sự biến mất của chúng thần dấy lên bao hoài nghi cho hậu nhân. Ngoại trừ số ít còn tồn tại thì toàn bộ đều mất tích bí ẩn bao gồm cả vị Thần Hầu kia. Linh tộc và hỗn độn tộc chớp lấy thời cơ xưng bá vũ trụ, trở thành hai chủng tộc hùng mạnh nhất.

Lão đạo sĩ thở dài:

- Đám phản trắc kia chẳng khác gì sâu mọt, mỗi ngày ăn một chút, trải qua trăm vạn năm bào mòn thì dù có vững như bàn thạch cũng sẽ bị lung lay mà thôi.

Thiếu nữ nghe vậy thì nhìn xuống yêu nhân lông vàng bên dưới. Mặc dù khoảng cách giữa hai bên rất xa nhưng không ngờ yêu nhân kia lại vô cùng linh mẫn, cặp mắt sáng như điện liếc nhìn lên chiếc chiến thuyền trên bầu trời. Khoảnh khắc bốn mắt của nó và thiếu nữ chạm nhau thì cả hai liền thoáng hoảng hốt đôi chút.

- Thất công chúa, sao vậy?



Lão đạo sĩ vội hỏi.

Thiếu nữ định thần lại, phát hiện ra yêu nhân kia vẫn đang nhìn mình chằm chằm thì lắc đầu:

- Không sao! Yêu nhân kia có chút tà môn, ánh mắt của hắn khiến lòng ta đột nhiên hơi rối loạn…

Lão đạo sĩ gật gù:

- Đám yêu nhân biến dị có những năng lực rất khác thường. Đây là thuật nhiếp hồn đã từng xuất hiện ở Ninh Diêu thiên hà, gây ra bạo loạn suốt mười năm. Để ra tay diệt trừ nó!

Lão đạo sĩ rất không vừa mắt với yêu nhân, đang định phất tay tiêu diệt nó thì chợt biến sắc.

- Không ổn! Có cường giả đẳng cấp Thiên Tuế đang tới đây, dường như là người của hỗn độn tộc!

Ở thế giới này bởi vì nguyên lực quá nồng đậm, tài nguyên không hề thiếu nên sinh linh có điều kiện tu luyện hoàn toàn giống nhau. Thứ tạo nên sự khác biệt giữa kẻ mạnh và kẻ yếu là huyết mạch, tuổi thọ. Sống càng lâu, nguyên lực tích tụ áp súc càng nhiều, sức mạnh nguyên thủy cũng sẽ càng khủng bố. Vậy nên cảnh giới cũng dựa theo đó mà phân chia. Tất nhiên, vẫn sẽ có những cách riêng ngoài lề để gia tăng tu vi như dùng lực lượng bổn nguyên tứ tượng ngũ hành rèn giũa thân thể, hoặc như đa phần tộc đàn khác là thôn phệ cắn xé lẫn nhau, chứ không hẳn cứ sống lâu là sẽ thành cường giả. Về cơ bản thì cảnh giới được chia theo các tầng Thập Tuế (mười năm tuổi), Bách Tuế, Thiên Tuế cho đến cuối cùng là Vạn Tuế. Khắp vũ trụ này, ngoại trừ hai vị Thiên Đế chí cao vô thượng ra thì chưa từng có ai chạm đến cấp độ chữ Vạn. Tuổi thọ của bọn họ cũng lâu đến mức khó lòng đong đếm nổi, đã mấy trăm vạn năm mà vẫn sừng sững, chưởng quản hai tòa Thiên Đình trấn áp thế gian, thống lĩnh vạn giới chư hầu.

Thiếu nữ thấy vẻ mặt lão đạo sĩ liền hiểu lão ta không đùa, vội hạ lệnh:

- Màu toàn lực quay mũi thuyền rời khỏi vùng đất này. Chỉ cần đi về phía Tây thêm hai vạn dặm nữa sẽ đến được nơi tiên tộc đóng quân. Có họ hỗ trợ thì hỗn độn tộc sẽ không dám làm gì cả!

Lão đạo sĩ căng thẳng nhìn lên bầu trời, trầm mặc nói:

- Muộn rồi thất công chúa! Đến cả tiên tộc cũng muốn tạo phản! Trong những khí tức Thiên Tuế kia có tiên, nhân, yêu, ma quỷ. Bọn họ đi theo chín cường giả hỗn độn tộc bao vây chỗ này lại.

Thiếu nữ sợ hãi hỏi:

- Chẳng lẽ bọn họ không sợ phụ hoàng ta hay sao? Thêm nữa ta mới chỉ là một tiểu nha đầu Bát Thập Tuế, sao phải nhắm đến ta làm chi kia chứ?

Lão đạo biểu tình gấp gáp:

- Hiện tại không phải lúc giải thích! Lão đạo sẽ hy sinh mở đường máu cho công chúa chạy thoát thân, công chúa hãy cố gắng tận dụng cơ hội! Các binh sĩ, theo ta đánh lạc hướng bọn chúng!

- Tuân lệnh!

- Diệu Quang lão quân!

Thiếu nữ mặt mày trắng bệch, đang còn định nói thêm thì đã nghe lão đạo sĩ thét lớn sau đó hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía chân trời. Một ngàn binh lính hô to một tiếng rồi nhanh chóng bay thẳng về hướng đó.

Chưa đầy mười khắc sau, vô số âm thanh thần thông va chạm đã rền vang khắp trời đất, mùi huyết tinh lan tỏa khắp chu vi mấy ngàn dặm. Thiếu nữ hoảng sợ vội nhảy khỏi chiếc thuyền, chạy thật nhanh trên mặt đất thì phát hiện ra bốn phía xung quanh mình từ bao giờ đã đầy ắp những cổ thú khổng lồ đủ hình dạng. Từ bọn chúng tỏa ra hơi thở tàn nhẫn man rợ, chiến lực con nào cũng không hề thua kém Bát Tí Viên Hầu và Hạo Nguyệt Ma Lang vừa rồi.