339: Không Sống Vất Vưởng
Vào lúc Độc Cô Minh và huyết long đang di chuyển tới Thiên Huyễn thành với tốc độ rất nhanh thì ở khắp nơi trên Nam Hoang cũng bắt đầu xuất hiện những cỗ khí tức hùng mạnh khác di chuyển theo chiều ngược lại, dĩ nhiên tất cả đều lấy tòa thành cổ kính kia làm tiêu điểm, e rằng trong nửa ngày nữa tất cả sẽ chạm mặt nhau.
Phía Tây Nam, yêu khí ngợp trời đất, sắc đỏ bao phủ khắp một khoảng thiên không bao la kèm theo chút tà dị khó lòng miêu tả bằng lời.
Một quái vật khổng lồ mình hổ mặt người mang theo khí thế Nghịch Linh chân chính vượt núi băng sông, trên đỉnh đầu nó có một nam tử áo đỏ, trên mặt đeo mặt nạ Hắc Diện đen tuyền đang đứng chắp hai tay sau lưng.
Vẻ mặt gã âm trầm bất định nhìn về hướng Thiên Huyễn thành trước mặt, dường như đang suy tính điều gì đó trong lòng.
- Huyết hà kia ẩn chứa máu huyết, oán niệm, sát khí chúng sinh từ thượng cổ đến nay.
Bản thân nó đã thuế biến trở thành tồn tại cấm kỵ đủ khả năng chống lại thiên kiếp! Trước đây lúc chìm sâu vào trong huyết hà ta cũng từng nảy sinh ý tưởng muốn dung hợp với nó để giúp bản thân thoát ly khỏi lục đạo, hóa thành chủng loại mới nhưng không thành công.
Bây giờ không ngờ lại có kẻ thực hiện được điều này, thậm chí dẫn động huyết hà rời khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên, chính thức lộ diện ở nhân gian sau trăm vạn năm… Ai mà kinh diễm đến vậy? Chẳng lẽ là hắn, kẻ đã chết kia sao?
Nam tử áo đỏ chẳng phải ai khác ngoài Kiếp Chủ, vị cường giả đang xếp thứ nhất trên Phong Vân bảng nhân giới.
Sau khi gã giết Độc Cô Minh, chôn vùi hắn ở Tuyệt Vọng Ma Uyên thì liền sử dụng luôn tên của hắn để đi lại ở tu luyện giới.
Tuy nhiên mọi người không ai dám gọi tục danh của gã mà luôn tôn kính dùng tôn hiệu "Kiếp Chủ”.
Hồng Trần Kiếp Chủ!
Đệ nhất cường giả thời thượng cổ!
Kẻ từng giết Tiên Chủ và Ma Chủ chỉ bằng một thương.
Tại Tuyệt Vọng Ma Uyên sau khi thoát khỏi xác tiên liền thuế biến thành ma, cuối cùng thành nhân.
Kế đến gã diệt sạch cường giả ngũ đạo tự phong có mặt ở nơi đó, phong ấn tiết điểm này lại vĩnh viễn, cứu nhân giới khỏi cảnh tuyệt diệt.
Mà cây thương gã sử dụng cũng có danh khí không nhỏ, vào thời thượng cổ được tôn xưng là thiên hạ đệ nhất hung binh!
Lục Giới Sát Hồn thương!
Tuy nó cũng thấm đẫm máu huyết, sát khí, oán niệm chúng sinh! Nhưng nếu đem so sánh với huyết hà cùng bản chất thì đẳng cấp lại thấp hơn rất nhiều lần.
Dù sao thứ binh khí này cũng được Kiếp Chủ lấy ý tưởng từ huyết hà sau đó mô phỏng lại, mặc dù kiếp trước gã cũng từng giết chóc rất nhiều nhưng còn lâu mới đạt đến số lượng sinh linh kinh khủng đã từng táng thân mà tạo nên dòng sông máu đen ngòm kia.
Hiện tại, cây hung binh kia đang hoá thành chiếc vòng cỏ màu đen đeo trên cổ tay Kiếp Chủ.
Mặc dù đã thu nhỏ đến cực hạn, đồng thời trở thành bộ dáng vô hại như vậy nhưng vẫn toả ra sát khí cực kỳ nồng đậm, thỉnh thoảng reo lên những tiếng ngân nhè nhẹ như đang đói bụng, kêu gào được uống máu.
Suy tư hồi lâu, Kiếp Chủ cười lạnh, vì khuôn mặt đang bị Hắc Diện bao phủ nên chẳng thể rõ được biểu cảm gương mặt gã rốt cuộc là thế nào.
- Thú vị! Càng ngày càng xuất hiện những câu hỏi khiến ta cảm thấy mơ hồ! Nếu ta là một sinh mệnh riêng biệt, cường giả vô địch một thời đại đã vẫn lạc thì sao lại từ trong bản ngã của ngươi mà tái sinh?
Chiếu theo ký ức tiền kiếp thì gã từng tu luyện Đạo Ma kinh, sau đó ma tâm và đạo tâm của gã dung hợp với nhau, mà ma tâm chiếm quyền chủ đạo nên tà tính trỗi dậy mới thành bộ dáng như hiện tại.
Kế đến gã chết đi sau trận chiến quỷ khốc thần sầu kia, thân xác chìm xuống huyết hà, Đào Ngột vì bảo vệ thân xác gã mà cũng ở dưới dòng sông máu màu đen ẩn cư trăm vạn năm.
Bí ẩn ở chỗ vào tương lai là Độc Cô Minh phục sinh gã sau khi tu luyện Đạo Ma kinh, chứ không phải gã tự mình ẩn nấp rồi đoạt xá hắn.
Uẩn khúc này dường như là khe hở của một âm mưu kinh thế nào đó.
Có kẻ lại dám lấy Kiếp Chủ thượng cổ ra làm quân cờ, thi triển bố cục của y.
- Rốt cuộc ta sinh ra từ thượng cổ hay từ tương lai? Nếu ta được sinh ra từ tương lai, vậy tại sao trong đầu lại có hồi ức về quá khứ thượng cổ? Còn như sinh ra vào thượng cổ, vì sau ở tương lai lại được phục sinh từ trong bản ngã của kẻ kia?
Kiếp Chủ nghiêm giọng:
- Cũng không loại trừ khả năng là con đàn bà kia trêu đùa ta! Ả nắm giữ lực lượng luân hồi! Sau khi ta chết đi thì ả liền để đạo tâm nắm quyền chủ đạo, đẩy ta luân hồi đến thời điểm hiện tại.
Cũng may cơ duyên xảo hợp mà kiếp này lại gặp được Đạo Ma kinh giúp ma tâm được giải phóng, phản khách vi chủ giết chết đạo tâm.
Giả thuyết này là hợp lý nhất...
Sau khi đạt đến Kiếp cảnh, gã mới hiểu được trên thế gian này tồn tại rất nhiều bí ẩn.
Thứ bí ẩn nhất chính là luân hồi, thiên đạo.
Những bí ẩn này chính là thứ được xem là cấm kỵ.
Ngươi chỉ nhìn quan sát từ bên ngoài thì thôi mặc kệ ngươi, giả dụ dám chạm vào thì dù ngươi có hùng mạnh như Bá Luân cũng phải chết!
- Nhưng ả làm sao lại nảy sinh tâm tư riêng được? Nếu ả làm thế thì những tiết điểm kia sẽ vỡ vụn ra, luân hồi đứt gãy, nhân quả biến mất, đại loạn ập đến...!Khó hiểu...!Càng nghĩ lại càng sa chân vào sương mù mờ mịt...
Kiếp Chủ thở dài, sau cùng vẫn đành bỏ qua những suy tư kia, tiếp tục con đường đi đến Thiên Huyễn thành.
-------------
Kiếp Chủ đã tới, lại mang theo Nghịch Linh đẳng cấp Giới Chủ thì Thần Tiêu Nhân Chủ ở Đông Hải cũng không thể ngồi yên.
Hạo kiếp buông xuống, Tuyết Thương phái cũng như thời thái cổ đã lựa chọn giải pháp xuất thế, chính thức lộ diện thế gian.
Vương Nhất cũng hưởng sự hậu đãi như Bá Luân năm xưa, được truyền cho ngôi vị tông chủ, trở thành tông chủ thứ hai trăm bốn mươi bảy của Tuyết Thương phái, có trách nhiệm dẫn dắt tông môn vượt qua cấm kỵ thời điểm hiện tại.
- Vương sư đệ, tông môn đã có mệnh lệnh triệu tập đệ trở về nhận đại lễ sắc phong, không nên để chuyện ngoài lề làm cản chân mình...
Thần Tiêu đứng đối diện Vương Nhất đang ngồi xếp bằng ở phía trước Thiên Huyễn thành, ôn tồn khuyên nhủ.
Mặc dù giữa hai bên tồn tại chênh lệch như trời với biển nhưng Thần Tiêu hiểu được sớm muộn gã thanh niên trẻ tuổi trước mắt cũng vượt lên trên mình, trở thành đẳng cấp hào kiệt mà mình vĩnh viễn không thể với tới.
Vậy nên nhận y làm sư đệ ngang hàng cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ.
Vương Nhất mở mắt ra, ánh mắt vẫn như cũ mang theo vẻ lạnh lùng hờ hững:
- Không giết tiểu tử kia trả thù cho sáu đệ đệ ruột đã chết, lòng đệ không cách nào an định nổi.
Chỉ có giải quyết xong mối nhân quả này, để phụ thân bỏ đi gánh nặng trong lòng thì đệ mới có thể toàn tâm toàn ý tiếp quản Tuyết Thương, kế đến là trấn thủ nhân giới.
Thần Tiêu nói:
- Không đơn giản như đệ nghĩ, Độc Cô kia sau khi xâm nhập vào Nguyệt Dạ sâm lâm mà vẫn không chết.
Chẳng rõ cách nào giờ lại từ Tuyệt Vọng Ma Uyên chạy ra, dẫn theo một huyết long khủng bố đến mức bản thân ta cũng chưa chắc chiến thắng được! Đó là chưa kể Kiếp Chủ cũng đang tới đây! Gã có chấp niệm rất lớn với đệ! Còn cả Hạ Thương Lan từ thánh giới đến nữa, đừng xem thường nha đầu này.
Cách Thế Phàm Kiều dù chưa sửa xong nhưng thánh giới vẫn không tiếc lực lượng để đưa Hạ Thương Lan cùng người hộ đạo đến thăm dò trước, chứng tỏ cực kỳ tự tin vào thực lực bọn họ.
Vương Nhất mỉm cười, nhìn nam tử áo trắng trước mắt, đột nhiên hỏi một câu khiến y sửng sờ:
- Huynh có biết vì sao huynh trải qua mấy kiếp sống lại mà vẫn chưa thể chạm tới ngưỡng hào kiệt, hay xa hơn là đột phá Kiếp cảnh không?
Không đợi Thần Tiêu cất tiếng, Vương Nhất nói tiếp, ánh mắt loé lên sát khí:
- Là vì huynh lo lắng quá nhiều! Càng lo lắng, bước chân sẽ càng chùn lại.
Nếu như hôm nay ta vì địch nhân quá đông quá mạnh mà lùi bước, tương lai làm sao đủ can đảm tranh hùng với bọn họ! Chết ư? Đã là người tu đạo sáng sinh chiều tử, so với cái chết, việc không thể đi đến đỉnh phong càng đáng sợ hơn gấp bội phần...!Vương Nhất ta nếu không thành đạo cam nguyện chết đi, quyết không sống vất vưởng...
340: Túi Gấm Của Họ CaoHướng Bắc, một cơn cuồng phong màu đỏ ngập tràn khí tức bất ổn lướt qua đàn thú triều đông đến hàng vạn con.
Cơn cuồng phong này đến và đi trong nháy mắt, lúc đàn thú triều nhận ra có sự khác thường thì đã không còn kịp nữa, toàn bộ biến thành những đám xương trắng hếu ngã rạp xuống đất.
Cuồng phong tán ra để lộ thân ảnh một thiếu nữ váy đỏ diện mạo vô song, điểm nhấn tạo nên sự khác biệt giữa nàng với những mỹ nhân khác là đôi mắt đen tuyền có viền cực đậm, đuôi mắt xếch lên cao tràn đầy sát khí và sự kiêu ngạo.
Đạo Đài cảnh!
Một thiếu nữ tuổi đời còn rất trẻ, e rằng còn chưa tới hai lăm vậy mà lại là Đạo Đài cảnh chân chính. Tuy vậy khí tức nàng rất bất ổn, dường như bất kỳ lúc nào tu vi cũng có thể sụp đổ hoàn toàn.
- Ca ca, muội chờ huynh đã lâu rồi… Đời này kiếp này, muội sẽ bảo vệ huynh… Kẻ nào dám làm thương tổn huynh dù chỉ một chút, muội cũng sẽ bắt hắn sống không bằng chết, ăn tươi nuốt sống hắn!
Thiếu nữ nhìn về phía huyết khí bốc lên ở phương xa, đôi môi tím ngắt khẽ thì thào.
Khoảnh khắc thiếu nữ tiếp tục hóa thành lốc xoáy rời đi thì bỗng từ đâu xuất hiện một gã hòa thượng mặc áo cà sa màu nâu, cổ đeo tràng hạt bồ đề chậm rãi cất bước đi tới chỗ đống xương trắng hếu do đàn yêu thú chết đi để lại dưới mặt đất. Ánh mắt y chứa đầy tang thương cùng bi ai, như đã trải qua không biết bao nhiêu bãi bể nương dâu của của cuộc đời. Y hết nhìn bóng lưng váy đỏ của thiếu nữ kia rồi lại nhìn xuống đống xương trắng trước mặt, khẽ thở dài:
- Sát nghiệp thật nặng, thí chủ tội nghiệt đầy mình, tương lai chết đi sẽ phải đọa xuống mười tám tầng địa ngục!
Kế đến y chắp hai tay lại, mắt cũng nhắm nghiền, miệng liên tục tụng niệm chú ngữ phật môn. Một hư ảnh chữ “vạn” nhỏ xíu bay ra từ mi tâm của hòa thượng sau đó lơ lửng giữa không trung, dần dần biến lớn đến khi đạt đến kích thước vạn trượng thì mới dừng lại. Từ nó tỏa ánh sáng vàng thần thánh bao phủ cả một vùng thiên địa rộng lớn, khi chiếu đến những bộ xương dưới đất thì liền khiến chúng tan thành mây khói sau đó toàn bộ dung nhập vào chữ vạn này. Nếu có ai đó đang ở gần đây chắc chắn sẽ rất hoảng hốt vì trong chữ vạn kia mơ hồ hiện lên hình bóng của đàn yêu thú đang vui vẻ tung tăng chạy nhảy, thần thái hoạt bát không hề kém lúc trước, thậm chí cặp mắt cũng tràn đầy thần thái như sinh mệnh sống thật sự.
Mà nơi sâu ở thế giới tồn tại trong chữ vạn lại đang có một hòa thượng khác đang chắp tay, miệng mỉm cười vui vẻ chào đón đàn yêu thú đang chạy về phía mình. Nếu Độc Nhãn Kê hay Trương Khiết Khiết có mặt ở đây chắc hẳn sẽ nhận ra được kẻ này. Đây chính là vị hòa thượng đã cùng với cả ngàn tăng lữ ở Bồ Đề tự bế khí tự vẫn. Sau đó ngôi chùa cũng bị cường giả Tổ Miếu phong ấn lại vì lo sợ những điều bất tường bên trong sẽ ảnh hưởng đến thế gian.
- Cực Lạc, hy vọng có một ngày nó sẽ trở nên hoàn chỉnh, giúp chúng sinh vượt qua khổ hải vô biên…
Pháp Táng thi triển thần thông độ hóa tàn hồn của đám yêu thú này xong liền thu tay lại, chậm rãi cất bước đi theo hướng của thiếu nữ váy đỏ.
Y bước đi cực kỳ từ tốn thong dong, không có vẻ gì vội vàng nhưng thân hình lại như ma mị thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn biến mất trả lại cho cánh rừng này một bầu không khí tịch mịch đến mức đáng sợ.
———————————————————
Trái với sự rầm rộ đến từ những Kiếp Chủ, Độc Cô Minh, Vương Nhất… Trên gác canh ở cổng Thiên Huyễn thành lúc này chính là gã sát thủ Cao Tiệm Sơn đang đứng lặng lẽ nhìn về phía bóng lưng Vương Nhất cùng Thần Tiêu Nhân Chủ bên dưới thành.
Gã như một khôi lỗi được tạc ra từ tay người thợ thủ công xuất chúng nhất. Mặc dù ngũ quan, hơi thở, ánh mắt đều cực kỳ giống con người nhưng lại thiếu đi cảm xúc.
Gã chưa từng nói bất kỳ chữ nào, cũng chưa từng cười, chưa từng khóc.
Ngoại trừ thanh bảo kiếm sắc bén không vỏ đang nắm trong tay thì dường như chẳng có thứ gì khiến gã chú ý được.
Gã đối xử với thanh kiếm như đối xử với tình nhân, luôn nâng niu, lau chùi nó rất kỹ càng.
Chưa từng ai thấy gã luyện kiếm, cũng chưa từng ai thấy gã sử dụng nội lực võ đạo phàm trần hay linh lực giống tu chân giả.
Người ta chỉ biết một khi kiếm của gã vung lên là sẽ trúng đích, ngay cả tu chân giả Khổ Hải cảnh hay Hỗn Nguyên cảnh cũng từng bị gã dùng một kiếm giết chết không có lấy chút sức phản kháng.
Còn giả như có người toàn mạng dưới mũi kiếm của gã thì chắc chắn chỉ có một nguyên do.
Đó là chủ công chưa muốn người đó chết!
Chủ công chính là lão đại, kẻ cầm đầu tổ chức Hắc Thủ! Cũng là người duy nhất có thể ra mệnh lệnh cho Cao Tiệm Sơn. Thậm chí nếu người đó bắt gã chết đi, gã cũng sẽ lập tức ra tay chẳng chút đắn đo.
Gã là một kẻ mà bất kỳ ai nhìn vào đều sẽ thấy khó hiểu, dù dùng đủ mọi cách cũng sẽ không hiểu nổi. Một kẻ không bình thường, thần kinh có vấn đề, lạnh lùng vô cảm đến mức bị nhiều người hoài nghi là khôi lỗi.
Nhưng Cao Tiệm Sơn không quan tâm. Ngoài bản thân gã ra chẳng hề có ai biết thứ khiến gã trân quý nhất trên đời này không phải là thanh kiếm đang cầm trong tay hay là vị chủ công kia, mà chính là một túi gấm đã được cất giấu rất kỹ trong ngực.
Phụ thân Cao Tiệm Sơn từng giữ túi gấm này, ông nội gã cũng từng giữ nó, cả tằng tổ, tiên tổ… Tổng cộng mấy trăm đời của Cao gia tất cả đều trân trọng túi gấm hơn cả tính mạng. Thậm chí dù gia tộc diệt vong đi chăng nữa túi gấm nhất định vẫn phải được bảo toàn. Chính vì trong túi gấm này có một lời dặn dò, một lời tiên đoán, và một sứ mệnh Cao gia họ phải gánh vác, tuyệt đối vĩnh viễn không được làm trái.
Để bảo toàn bí mật, bọn họ vừa sinh ra tộc nhân thì đã cắt lưỡi, đặt cấm chế trong đầu, chỉ cần có người cưỡng ép sưu hồn thì cấm chế này sẽ phát nổ để người đó tự sát chết đi. Dù là Đế giả cũng đừng hòng thu được tin tức gì. Đơn giản vì người sáng tạo ra cấm chế này từng đạt đến đẳng cấp Giới Chủ đỉnh phong, thậm chí suýt chút nữa trở thành Kiếp cảnh. Trừ phi tu vi cao hơn người đó, bằng không thế gian làm gì có ai phá giải nổi kia chứ.
Trong lúc Cao Tiệm Sơn đang dùng ánh mắt khoá chặt bóng lưng Vương Nhất thì tại Tế Vũ lâu, một gã thanh niên áo trắng đang đứng trước mặt Cố Lý, sau khi chứng kiến y ho mạnh từng đợt, ho đến mức như muốn nôn ra hết lục phủ ngũ tạng thì liền biểu tình chua xót, đưa ra cho y một chiếc khăn tay nhỏ.
- Đệ đệ, ngươi hy sinh như vậy có đáng không?
Nam tử áo trắng cất giọng:
- Về thánh giới đi, Hạ Thương Lan vừa gặp ta, truyền ý chỉ của phụ hoàng rằng sẽ không trách tội chúng ta, cũng không đòi lại Thái Hoàng kiếm và Bạch Hoàng Đế Vương ấn. Chỉ cần chúng ta dốc lòng phò tá tam đệ lên ngôi vị Bạch Hoàng là được. Phụ hoàng nói với tài trí của đệ, mặc dù thọ nguyên bị giới hạn mấy trăm năm, cũng không thể tu luyện nhưng ắt sẽ tạo nên căn cơ và nền móng cực kỳ vững mạnh cho nhân giới, người sẽ cung cấp toàn bộ phương tiện cho đệ!
Cố Lý không nhận chiếc khăn, vẻ mặt ương ngạnh, tay phải đưa lên quẹt đi vệt máu nơi miệng, cười nhạt hỏi lại:
- Bạch U Mộng? Phò hắn? Mẫu thân hắn giết mẫu thân ta. Còn hắn lại giết muội muội ta, ngươi lại bảo ta phò hắn? Mà hắn cũng làm sao bỏ qua cho ta - kẻ đã diệt đi nhất mạch của hắn một cách tàn khốc chứ? Ha ha...
Cố Lý cười một cách thống khoái, tuy nhiên trong ánh mắt lại hiện lên bi thương cùng cực.
Nam tử áo trắng nói:
- Tự Tại, thân là người làm việc lớn nên biết nặng nhẹ, U Mộng là kỳ tài kiếm đạo cổ kim hiếm thấy của nhân giới ta, so với thủy tổ Độc Cô năm xưa e rằng còn hùng mạnh gấp mấy lần trong cùng độ tuổi. Hắn đã thề rằng nếu ngươi trở về thì sẽ xoá đi toàn bộ ân oán, cùng ngươi kiến công lập nghiệp. Ngươi chẳng phải thường nói "đạo đế vương lòng ôm thiên hạ", vì sao lại không thể bỏ qua cho U Mộng.
Cố Lý lạnh lùng nói:
- Ta có thể dung mọi người trong thiên hạ, nhưng vĩnh viễn không thể dung hắn. Cũng giống Vương Nhất vĩnh viễn không thể dung Độc Cô Minh. Dẫu biết là oan oan tương báo đời đời không dứt nhưng chỉ cần tổn thương người thân ta, ta liền cùng hắn không chết không thôi...
Nam tử áo trắng thở dài:
- Đó là lý do đệ lựa chọn làm điều này hay sao? Dẫu biết rằng sẽ tổn thương kẻ kia?
Cố Lý đáp:
- Chỉ có vậy mới khiến y có thêm quyết tâm thay đổi thời thế này, mới đủ điên cuồng đánh phá ra một đường sinh cho nhân tộc... Hy sinh vài người mà đổi lại cứu được ức vạn người... đáng....
- Vì sao đệ lại tin y đến như vậy?
Nam tử áo trắng lại hỏi. Chỉ thấy Cố Lý như hồi tưởng lại quá khứ, khẽ cười nói:
- Năm ấy khi ta còn là một tiểu hài tử bị những đứa trẻ khác trong tộc xa lánh, chính phụ thân của Cao Tiệm Sơn đã xuất hiện đưa cho ta một túi gấm, đồng thời dẫn ta đến kệ sách chứa cuốn Thiên Hạ cục kia. Từ đó số phận của ta hoàn toàn thay đổi, một đường tiến thẳng bất chấp mọi cản trở. Dù là thân phàm nhân nhưng dựa vào trí tuệ đủ để điên đảo thánh giới suốt trăm năm...