Đế Cuồng

Chương 356-357




356: Sự Thật


Đám mây huyết sắc phủ xuống quấn lấy thân hình đỏ rực của Kiếp Chủ.
Hai kẻ diệt đạo liên tục va chạm thần thông với nhau.
Nguyệt Nhi dĩ nhiên luôn là người thất thế, thân thể vỡ nát liên tục, tu vi từ Đạo Đài không bị rơi rớt xuống Tiên Thai, thậm chí có lúc còn trở thành tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh tầm thường.

Có điều nàng rất nhanh hồi phục, lực thôn phệ mạnh tới mức cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh, ngay cả mặt đất dưới chân trong chu vi mấy ngàn trượng cũng bốc hơi hoàn toàn tạo thành hố đen sâu hoắm nhìn mà ghê người.
Thôn phệ mặt đất không thôi Nguyệt Nhi còn chưa thấy đủ, nàng tiếp tục thôn phệ thần thông và hồng trần đạo của Kiếp Chủ, những vết thương trên người nhanh chóng lành lại, chẳng những vậy cảnh giới tu vi còn cao hơn ban đầu một chút, đảo ngược tình hình.
- Đạo của trời là lấy chỗ dư bù vào chỗ thiếu, vậy nên hư có thể thắng được thực, không đủ thắng được có thừa.

Đạo của các ngươi là viên mãn, cần hoàn mỹ.

Còn đạo của ta là cắn nuốt, chỉ có bản thân không ngừng khuyết thiếu mới có thể cắn nuốt được vạn vật, lấy chỗ dư thừa của vạn vật bù đắp vào chỗ khuyết thiếu của mình…
Nguyệt Nhi vẫn như xưa, trung thành với đạo thôn phệ, không cần học tập bất kỳ loại thần thông công pháp nào khác.

Loại tu hành quái dị này vậy mà lại giúp nàng đánh ngang tay với Kiếp Chủ vô địch thượng cổ, không hề lép vế.

- Quá biến thái, đây là muội muội của tên Độc Cô Minh kia sao? Vì cớ gì mà bên cạnh hắn toàn là quái nhân kiệt xuất đến cỡ này?
Trương Kiệt run rẩy không thôi, bỏ đi ý định tiếp tục truy đuổi vào Thiên Huyễn thành, sợ rằng mình còn cố chấp thì sẽ tiếp tục nhảy ra một tên quái kiệt nào đó nên bắt đầu hợp lực với Ngũ Hành tử giao chiến với Tẫn Cốt.
- Hai tên khốn các ngươi! Đã tự dâng cúc hoa lên thì đừng trách ta sao lại tàn nhẫn! Nhất Trụ Kình Thiên!
Tẫn Cốt quát lớn, tiểu huynh đệ dưới quần hùng dũng đội vải vươn lên khiến Ngũ Hành tử sắc mặc đại biến liên tục lùi lại phía sau.

Mà Trương Kiệt cũng cười khổ dốc toàn lực đề phòng, còn chưa hiểu rốt cuộc nam tử tuấn tú trước mặt là dạng tu sĩ gì.
Sơ Tuyết của Chân Đại Đạo vẫn chưa tham chiến, nàng đứng giữa thiên không như một bông tuyết thanh khiết lạnh lùng quan sát tất cả.
—————————————————
Giữa pháo hoa rợp trời, kiếp thể và Mộng Tiểu Phàm lao đi thật nhanh.
Bọn họ không hề quan tâm đến những dị tượng rực rỡ đang xảy ra ở giếng Tam Sinh phía Đông thành mà chỉ muốn nhanh chóng đến được bờ hồ Vô Ưu ở hướng đối diện.
Khoảnh khắc đến được bên bờ hồ Vô Ưu, kiếp thể liền dừng lại quỳ bệt xuống đất, ánh mắt bi thương nhìn về Lưu Tích Quân đang được phàm thể ôm chặt vào lòng.
- Tích Quân, ta tới rồi! Ta mang rất nhiều sinh cơ đến cho muội!
Hắn run rẩy nói.
Sở dĩ hắn kiên quyết bằng mọi giá phải tới được đây là vì cho rằng mình nắm trong tay phương thức nghịch đảo sinh tử, có thể lập tức truyền cho nàng đủ sinh cơ cần thiết để vượt qua sinh tử kiếp.
Suốt một tháng vừa rồi thông qua sự suy diễn, tìm tòi, hắn rốt cuộc đã tìm ra một phương thức cực kỳ điên cuồng, trên khắp thế gian e rằng chỉ có hắn mới đủ điều kiện để thực hiện được nó.
Ngay cả việc để lôi kiếp mười hai màu giết mình cũng là một phần trong phương thức này, mặc dù việc đối mặt với lôi kiếp là một ván bài mà hắn không hề nắm chắc, tuy nhiên cho đến hiện tại hắn vẫn thành công, những gì diễn ra vẫn rất đúng với suy tính, chỉ trừ việc xuất hiện quá nhiều kẻ mạnh cản đường khiến hắn không thể đến đây sớm hơn là ngoài dự đoán.
Chỉ thấy hắn ngẩng đầu thét lớn:
- Sinh tử kiếp! Hiện!
Sinh tử kiếp, thậm chí là kiếp chồng kiếp ba lần đè lên nhau, hậu quả do việc tu luyện Cửu Chuyển Thiên công vốn luôn như mũi kiếm treo lơ lửng lên đầu nay bị hắn chủ động kêu gọi ra.
Thấy hành động này của hắn, Mộng Tiểu Phàm không khỏi chấn kinh:
- Huynh… Huynh tự giết đi bản thân chỉ vì muốn thay đổi trạng thái của sinh tử kiếp sao? Cách này mà huynh cũng dám thực hiện?
- Để cứu được nàng, chẳng có gì mà không thể…
Giọng Độc Cô Minh khàn khàn vang lên, lực tử vong trên người bất ngờ nghịch đảo thành sinh cơ vô cùng vô tận.

Chẳng mấy chốc hơi thở yếu ớt của hắn đã biến đổi hoàn toàn.

Từ một người chết, da thịt thối rửa, xương cốt mục nát nay đã chính thức sống trở lại.

Chẳng những thế hắn còn giàu sức sống gấp mấy lần sinh mệnh bình thường, đến mức làn da liên tục căng ra rồi nứt toạc, máu đen chảy ròng ròng sau khi rơi xuống đất liền khiến thảm cỏ nơi đỏ sinh trưởng với tốc độ khủng khiếp, chẳng mấy chốc đã mọc cao lên mấy mấy thước vượt quá đầu người trưởng thành.

Quả nhiên mọi điều hắn suy đoán là đúng.
Sinh tử kiếp với người sống sẽ là tử kiếp! Còn như với người chết sẽ là sinh kiếp! Mặc dù trạng thái này kéo dài rất ngắn ngủi nhưng đủ giúp hắn đạt được mục đích, sẽ truyền đủ lượng sinh cơ mà Lưu Tích Quân cần.
Dĩ nhiên một khi sinh tử kiếp kết thúc thì chủ thể cũng sẽ quay về với trạng thái ban đầu.

Người sống sẽ tiếp tục sống, mà người chết sẽ tiếp tục chết, không cách nào thay đổi.
Bàn tay trắng nõn của hắn nắm lấy tay nàng, sinh cơ dào dạt điên cuồng truyền qua thân thể mềm mại kia.
- Sống lại đi Tích Quân! Ta làm tất cả chuyện này đều vì nàng! Ta tự giết đi bản thân, cũng chỉ vì giúp nàng có thể thay ta sống một cách trọn vẹn!
Những tưởng đôi mắt đang nhắm nghiền kia sẽ mở ra nhưng không, tất cả nỗ lực của hắn đều chỉ là vô vọng.

Thân thể Lưu Tích Quân ngày một lạnh đi, khí tức tử vong dần xâm chiếm lấy này, giống như sự thực không cách nào cải biên.
- Mộng huynh mau giúp ta! Dù phải tiếp tục trả giá thế nào ta cũng cam tâm tình nguyện, xin hãy giúp ta…
Hai bàn tay hắn run rẩy liên hồi, xoay người lại van nài nam tử áo đang đứng trầm mặc sau lưng mình nhưng đáp lại hắn là tiếng thở dài sườn sượt.
Mộng Tiểu Phàm nói:
- Không phải ta không muốn giúp mà là lực bất tòng tâm.

Sinh tử kiếp sau lần thứ ba thì mọi tiên đan diệu dược, ngoại lực đã trở thành vô tác dụng, người độ kiếp phải tự mình cố gắng…
Ngừng một lát gã lại nói tiếp:
- Ta phải công nhận huynh thực sự là một quái tài, đến cách nghịch đảo trạng thái sinh tử bất khả thi như vậy mà cũng làm ra được.

Nhưng từ nay về sau, huynh sẽ vĩnh viễn trở thành một xác chết, sống lây lất cho đến ngày mục nát.

Như vậy đáng sao? Vị công tử kia, huynh có quan hệ thế nào với Lưu cô nương?
Câu hỏi của Mộng Tiểu Phàm là hướng đến phàm thể đang chết lặng ôm lấy Lưu Tích Quân.

Gã không hiểu huyền cơ trong này, cảm thấy hơi mù mờ về sự xuất hiện của nam tử phàm nhân kia.

Dường như hắn ta cũng có quan hệ không được bình thường với Lưu Tích Quân.

Mộng tiểu Phàm tự vấn rằng chẳng lẽ trong những năm tháng hóa phàm nàng ta đã động lòng với người khác hay sao?

Song Phàm thể không đáp, cả kiếp thể cũng vậy, cả hai đều như vì quá bi thương mà chết lặng, ngoài việc rơi nước mắt thì chẳng còn làm được gì khác.
- Có những chuyện ta không biết có nên nói ra hay không… Chính vì những chuyện này nên ta mới tới đây tìm gặp huynh, theo lời ủy thác của Lưu cô nương… Ta rất sợ sau khi nói ra rồi huynh sẽ suy sụp, nhưng nếu ta không nói thì lại thành sai trái, bỏ phí đi tâm huyết của nàng ấy!
- Đa tạ Mộng huynh, huynh cứ thẳng thắn…
Kiếp thể nói với giọng khàn khàn, ánh mắt vô hồn nhìn về mặt hồ Vô Ưu.
Tên hồ là vô ưu, nhưng vì sao lần nào nhìn nó hắn cũng đều bị nỗi ưu sầu xâm chiếm thế này?
Mộng Tiểu Phàm im lặng hồi lâu, sau khi dằn vặt rất nhiều lần mới cất tiếng:
- Thực ra Lưu cô nương cũng rất xuất chúng! Từ lâu nàng ấy đã tìm ra cách vượt qua sinh tử kiếp.

Cách này liên quan tới hai chữ “hóa phàm” nhưng rốt ráo hơn, phải chém đi toàn bộ tình cảm và hồi ức trong lòng, trở thành một người vô tình như thiên đạo.

Tuy nhiên nàng ấy không chấp nhận làm như vậy, vì sợ...
Mộng Tiểu Phàm nhìn kiếp thể thật sâu, đoạn thở dài:
- Vì sợ bản thân sẽ quên đi huynh...
Độc Cô Minh nghe xong sửng sờ, bên tai chợt vang vọng lại cuộc nói chuyện giữa mình với Lưu Tích Quân lúc trước.
"Sau tất cả, rốt cuộc huynh sẽ không còn là huynh lúc ban đầu nữa..."
"Nếu ta đó không phải một ta tốt, thì phải thay đổi..."
"Muội không giống huynh, rất thích níu giữ quá khứ.

Có đôi lúc tuy biết rằng chỉ cần buông bỏ là sẽ trở nên tốt hơn, nhưng rốt cuộc lại lựa chọn níu giữ, ôm hồi ức sống tiếp quãng đời còn lại..."
Kiếp thể cười thảm, cả người vô lực đổ ập xuống, hai tay chống dưới đất.
Hắn thật ngu ngốc, luôn tự cho rằng mình thông minh, hoá ra sự thật lại là như vậy.
Lời Mộng Tiểu Phàm tiếp tục quanh quẩn bên tai khiến tim hắn đau như có hàng vạn nhát dao cứa vào:
- Lưu cô nương hy vọng huynh nghiên cứu phương pháp kia, nếu thực sự không có cách nào khác thì hãy sử dụng nó, đừng lựa chọn như cô ấy...

357: Ta Gọi Là Tam Sinh

Nàng dù đứng trước quỷ môn quan nhưng không hề lo cho bản thân mà lại lo cho hắn. Sau đó lựa chọn kết thúc sinh mạng để bảo tồn hồi ức tốt đẹp về hắn.

Đây là thứ gọi ái tình ư?

Vì cái gì mà phải khổ đến thế này?

Mộng Tiểu Phàm lắc đầu, thở ra một hơi:

- Huynh cũng đừng nên quá mức đau buồn. Sống chưa chắc đã tốt, chết đi chưa hẳn đã là đau khổ. Cõi hồng trần này nhiều bi thương như vậy, đại kiếp nạn ập tới, tương ắt sẽ xảy ra rất nhiều cuộc ly biệt trong nước mắt. Nàng ấy đi trước chúng ta nên không cần trải qua những ly biệt đó, lại còn được ở bên cạnh nam nhân mình yêu trước lúc lâm chung, nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi kia có thể thấy nàng ra đi rất an nhiên, lòng không vướng bận. Có lẽ nàng ấy cũng mong huynh cũng sẽ giống như vậy, chứ không phải là bộ dạng suy sụp như thế này…

Độc Cô Minh không đáp. Hắn như người mất hồn quỳ xuống tại bên bờ hồ Vô Ưu. Màn đêm như xâm chiếm trái tim hắn, nhuộm nó thành một màu đen tối.

Phàm thể lặng lẽ bế nữ tử áo trắng trong lòng lên rồi chậm rãi trở về gian nhà tranh nơi góc thành của mình.

Mộng Tiểu Phàm nhìn theo bóng lưng phàm thể cất tiếng thở dài sườn sượt. Gã không biết phàm thể này và kiếp thể đang quỳ ở phía xa là một nên cũng nảy sinh sự thương cảm với hắn.

- Độc Cô huynh, Lưu cô nương có nhờ ta đưa thứ này cho huynh, nói rằng bên trong...

Gã đang định lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ nhưng chỉ mới rút ra phân nửa thì toàn thân đột nhiên run lên bần bật. Tròng đen trong đôi mắt gã chợt loé lên ánh tím rồi khôi phục lại trạng thái bình thường. Khoé môi gã cong lên tạo thành nụ cười kín đáo, cuốn sổ tay đang được rút ra phân nửa bị nhét vào trong ngực áo trở lại.

Kế đến Mộng Tiểu Phàm lấy ra một cánh hoa khô héo đưa lên phía trước mặt, vì Độc Cô Minh đang quỳ bệt dưới đất, rơi vào sự trầm mặc nên chẳng hề hay biết những gì gã đang làm. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế này, ánh mắt mông lung, miệng thì thào hỏi:

- Nàng đưa ta vật gì?

Mộng Tiểu Phàm cười nhạt, cánh hoa trong bàn tay gã chợt khôi phục lại sức sống rồi nở rộ ra trở thành một đoá hoa đào đỏ thắm.

- Ta cũng không rõ, chỉ biết tại Tây Thiên thứ này gọi là Đào Hoa Nặc, dùng để lưu giữ hình ảnh trong hồi ức. Chỉ cần nó còn tồn tại trong tim thì hồi ức vĩnh viễn sẽ không biến mất. Có lẽ Lưu cô nương muốn huynh giữ nó trong tim mình, mãi mãi dành một góc riêng cho nàng ấy...

Kiếp thể quay sang nhận lấy đoá hoa đào đỏ thắm từ tay Mộng Tiểu Phàm.

Vì đang chìm trong bi thương nên hắn không hề cảm nhận được bầu không khí hiện nay có chút quỷ dị.

Phía xa xa bên kia bờ hồ, Cổ Lạc nhìn Mộng Tiểu Phàm trao đoá hoa đào cho Độc Cô Minh xong, đồng thời tận mắt chứng kiến nó tan rã vào trong lòng bàn tay hắn thì mới an tâm, mỉm cười đầy sâu kín.

- Tình cổ! Từ nay về sau chỉ cần trong lòng ngươi còn tình cảm với cô gái kia thì sẽ vĩnh viễn chịu sự khống chế của ta. Cổ đạo muôn hình vạn trạng, Vu Chủng Tâm Ma đại pháp là dựa theo tâm ma chấp niệm của ký chủ mà tạo ra cổ. Mộng Tiểu Phàm đắm mình trong dược đạo, ta lựa lúc sự say đắm của gã tới đỉnh điểm liền gieo cho gã một con Dược cổ. Nếu gã không từ bỏ con đường dược đạo thì con cổ này sẽ tồn tại mãi mãi, dược đạo càng viên mãn thì con cổ này cũng sẽ càng mạnh. Chờ đến ngày vạn cổ hoàn mỹ, ta thu thập chúng dung hợp với bản mệnh cổ của ta lập tức sẽ chứng đạo tối thượng, thành tựu cảnh giới bất khả tư nghì...



Cổ Lạc cực kỳ tự tin vào kế hoạch của mình:

- Cho đến khi ngày ấy diễn ra, ta tuyệt đối sẽ không lộ diện mà đứng phía sau bức màn thao túng các ngươi, biến các ngươi thành quân cờ trong bố cục của ta...

-----------

Trên Tế Vũ lâu, Cố Lý nhìn về pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, lại nhìn về những quang ảnh đẹp đẽ do đại đạo cộng minh xuất hiện ở giếng Tam Sinh, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

- Bố cục của ta sắp thành rồi... Mà ta sau khi hoàn thành nó, có lẽ cũng sẽ rất nhanh đền tội...

Sau khi ho sặc sụa một trận đến mức ngã rầm xuống chiếc bàn gỗ làm nghiên mực, kinh thư và bàn cờ trên đó rơi vãi khắp nơi trên sàn nhà, y mới gượng cười lẩm bẩm.

- Thiên hạ phân ba, trường sinh vi đế, độc cô vạn thế. Chúng thần trở lại, vạn tộc tranh phong, nhân đạo độc tôn... Lý Ẩn sư phụ, nó so với Thiên Hạ cục vào thời thái cổ của người thì thế nào, có vượt trội bao quát hơn không...

Y thì thào, mái tóc nửa trắng nửa đen trở nên rối loạn, che phủ gương mặt điên cuồng của y.

----------------

- Đào Hoa Nặc...

Kiếp thể sau khi dung nhập đoá hoa đào đỏ thắm kia vào tim mình thì chợt cảm nhận được hơi ấm của Lưu Tích Quân, hệt như nàng vẫn chưa chết đi mà còn đang tồn tại bên cạnh hắn. Cứ mỗi khi hắn nhớ đến nàng thì bóng hình nữ tử áo trắng kia cũng lập tức hiện ra, quay đầu nhoẻn miệng cười khiến hắn thoáng ngẩn ngơ.

Đúng lúc này một tiếng thở dài đầy cổ lão già nua bỗng vang lên bên tai hắn, cùng lúc đó thời gian ở Thiên Huyễn thành như dừng lại, mọi biểu cảm trên khuôn mặt của tất cả mọi người cũng tạm thời đình chỉ trong giây phút này.

Bóng hình nữ tử áo trắng đang hiện lên trước mắt Độc Cô Minh vỡ tan thành muôn mảnh. Khung cảnh xung quanh của hắn cũng chợt biến đổi. Đây nào phải bờ hồ Vô Ưu nữa mà là một mảnh thiên địa hỗn độn, trời đất nối liền với nhau, sương mù mờ ảo giăng kín bốn phía.

Vào lúc Độc Cô Minh còn đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng thấy một lão già thấp lùn râu tóc trắng xoá, lưng còm xuống đang chống gậy chậm rãi tiến đến chỗ mình.

Nhìn lão ta, hắn có cảm tưởng lão đã sống lâu đến mức bị thiên địa lãng quên, dù vậy, đôi mắt lão vẫn tràn ngập sự minh mẫn thông tuệ, không hề giống một kẻ sắp gần đất xa trời chút nào.

- Tiền bối là...?

Độc Cô Minh cất giọng hỏi.

Lão già đáp:

- Đừng vội hỏi ta là ai. Ta đến đây là để làm một giao dịch. Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ nói tiếp, còn không thì ta sẽ lập tức biến mất, đừng hy vọng biết được gì từ ta.



- Giao dịch?

- Đúng vậy, là manh mối của việc hồi sinh người chết! Chẳng phải ngươi đang muốn cứu cô gái kia sao?

Lão già vừa nói xong Độc Cô Minh đã lập tức ôm quyền quỳ xuống, thần sắc thành khẩn nói:

- Tiền bối, chỉ cần người giúp ta cứu nàng thì chuyện gì ta cũng làm được!

- Ta không cứu được cô gái đó!

Lão già lắc đầu:

- Một kẻ hết thọ nguyên, tu tập cấm kỵ công pháp bị thiên đạo giáng sinh tử kiếp làm sao mà cứu được cơ chứ? Dám mạo phạm vào cấm kỵ dù là tồn tại hùng mạnh đến đâu cũng sẽ chết rất thảm. Mà dù cho có không chết cũng sẽ bị kiếp lực quấn lấy cho thẳng đến lúc diệt vong, chịu đủ bi thống, dày vò. Ta dĩ nhiên sẽ không tình nguyện dây vào những điều như vậy, cũng không biết cách nào cả. Thứ ta có là manh mối, ngươi phải dựa vào những manh mối này đi tìm phương pháp riêng của bản thân, hậu quả ra sao ta không quan tâm...

Độc Cô Minh trầm mặc:

- Tiền bối cần gì?

Lão già mỉm cười vuốt râu:

- Rất đơn giản, toàn bộ công pháp và đạo do ngươi sáng tạo ra, đổi lấy vài manh mối không rõ ràng về việc hồi sinh người chết, ngươi có chấp nhận không?

Lão những tưởng Độc Cô Minh sẽ phân vân hồi lâu rồi mới trả lời nhưng không, hắn đáp rất nhanh:

- Vãn bối chấp thuận! Chỉ cần cứu được nàng, dù là mạng sống ta cũng tình nguyện trả giá!

Lão già gật gù:

- Vậy được rồi! Lão phu gọi là Tam Sinh, bản thể chính là cái giếng cổ mà các ngươi vào mỗi dịp đại hội luôn đứng trước nó để luận đạo. Thức ăn của ta chính là đại đạo và công pháp của những bậc thiên tài tự cổ chí kim. Dĩ nhiên như ngươi đã biết, ta nhận vào cũng sẽ hoàn trả lại thứ tương xứng. Đạo và công pháp của ngươi rất đặc biệt, xứng đáng để lão phu chủ động đến đổi!

Độc Cô Minh không nhiều lời, từ mi tâm bắn ra một đạo ánh sáng nhàn nhạt về phía lão già, ngay lập tức bị lão chộp lấy rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.

Vừa nhai hai mắt lão lập tức sáng rực, biểu tình cực kỳ hài lòng, miệng lẩm bẩm:

- Ngươi có thể sánh ngang với tiểu tử họ Vạn năm ấy. Chính vì ăn đạo và bộ công pháp cấm kỵ của y nên ta mới no đến mức ngủ say, rốt cuộc để y bị con kiến kia một chưởng giết chết. Lần này ta có sự chuẩn bị rồi, ít nhất trong vòng một tháng sẽ không ngủ say!