360: Từng Gặp Bên Cầu
Lúc này đây ngoài thành chỉ còn mấy người Độc Cô Minh, Nguyệt Nhi, Tỏa Cốt, Tẫn Cốt, Đông Hoa thái tử, Sát Tiếu Thiên, Sơ Tuyết và Mộng Tiểu Phàm.
Ai nấy đều đặt ánh nhìn lên người Độc Cô Minh, chờ đợi hắn mở lời.
- Đa tạ các vị bằng hữu…
Hồi lâu sau, hắn mới ôm quyền hướng về phía họ vái một cái, thần sắc chân thành khẩn khoản.
Nếu không có họ đừng nói là vào được Thiên Huyễn thành, gặp được Tam Sinh lão nhân để tìm ra manh mối cứu Lưu Tích Quân.
Hắn chắc chắn sẽ bị đám Vương Nhất, Kiếp Chủ, Ngũ Hành tử hủy diệt tại đây.
Dù sao đạo thể đã mất tích một cách bí ẩn suốt mấy tháng qua, ngoài nó ra thì bộ kiếp thể này chính là phương tiện duy nhất giúp hắn tranh phong với kẻ sĩ trong tu luyện giới.
Nếu bây giờ kiếp thể bị hủy diệt thì tương lai phàm thể trong Thiên Huyễn thành sẽ chẳng còn cách nào ngoài sống vất vưởng những ngày tháng còn lại trong vô vọng.
Với thân thể phàm nhân nhưng bất tử như vậy, sống là loại dày vò không cách nào hình dung, khi mà hình bóng Lưu Tích Quân lúc này đã trở thành nỗi ám ảnh không thể phai nhòa.
Sát Tiếu Thiên định hỏi hắn gì đó song khi thấy nét buồn đượm đang hằn sâu trong đáy mắt thì ngừng lại, chuyển ánh mắt sang Mộng Tiểu Phàm bên cạnh.
Chỉ nghe Mộng Tiểu Phàm thở dài nói:
- Lưu cô nương đi rồi! Có một vị bằng hữu của cô ấy nơi phàm trần đang an táng cô ấy bên trong thành…
Tẫn Cốt và Tỏa Cốt nghe thấy ba chữ “Lưu cô nương” thì liền hình dung ra thân ảnh một nữ tử áo trắng từng cùng bọn họ sát cánh ở Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Khi ấy tất cả đều quay lưng lại với Độc Cô Minh, ngay cả Thẩm Yến cũng không tình nguyện tương trợ.
Bọn họ vừa sợ liên quan, cũng vừa sợ đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm một cách vô ích.
Nhưng nữ tử áo trắng kia trước sau vẫn như một, đơn thương độc mã đứng ra địch lấy quần hùng, tranh thủ thời cơ cho hắn cứu lấy một người con gái khác làTrần Mạn Dao.
Sau khi hai bộ khô lâu hồi sinh lại, ký ức dần trở nên rõ ràng hơn.
Bọn họ với nữ tử áo trắng cực kỳ bội phục, chưa từng quên đi danh xưng của nàng.
- Lưu Tích Quân… Tại hạ không có duyên gặp nàng ấy, nhưng trước đây phụ thân nàng là Lưu Tông tiền bối từng có ơn với ta.
Chính vì lẽ đó khi nghe tin nàng ở Thiên Huyễn thành gặp chuyện, ta liền tức tốc tới đây phối hợp với Sát huynh, đáng tiếc là không kịp…
Nam tử lạ mặt đứng bên Sát Tiếu Thiên thở dài.
Khi thấy Độc Cô Minh nhìn mình, liền hiểu hắn vẫn còn chưa rõ thân phận mình là ai, bèn ôm quyền giới thiệu:
- Tại hạ Đông Hoa thái tử, tục danh Mộ Dung Uyên Bác…
- Đa tạ thái tử ra tay tương trợ, sẽ vĩnh viễn khắc ghi!
Hiện tại ngoài cảm tạ ra, hắn thực sự không biết nói gì thêm.
Dĩ nhiên, Mộ Dung Uyên Bác giúp hắn một lần, tương lai phần ân tình này hắn nhất định hoàn trả.
Ngoài ra vẫn còn chuyện hắn muốn hỏi riêng y, đương nhiên là liên quan tới thông tin về Lưu Tông bí ẩn kia.
Qua sự việc Sổ Tư sở hữu thần phù của ông ta thì có thể thấy ông ta vẫn còn sống, tuy nhiên đã tẩu hỏa nhập ma, không rõ là đang mắc kẹt ở địa phương nào.
Hắn đã không cứu được Lưu Tích Quân thì thôi, cha nàng hắn nhất định bằng mọi giá phải cứu, xem như bù đắp lại một phần ít ỏi nào đó sự day dứt.
Tới lượt mình, Sơ Tuyết chỉ lãnh đạm nói:
- Ta theo lời nhờ vả của Đinh trưởng lão phải tới đây giúp ngươi vào thời khắc nguy khốn.
Ta chưa làm được gì cả, không cần cảm ơn ta.
Đinh trưởng lão còn truyền lời thêm rằng, Chân Đại Đạo lúc nào cũng là nhà của ngươi, ngươi có thể tùy ý trở về… Chỉ bấy nhiêu thôi, tông môn còn đang trong giai đoạn kiến thiết, ta với thân phận tông chủ không thể rời đi quá lâu…
Dứt lời nàng liền quay lưng hóa thành đạo tàn ảnh biến mất nơi đường chân trời.
Nữ tử lạnh lùng như vậy trước nay Độc Cô Minh chưa từng gặp phải.
Nhìn sự thể hiện của nàng, có lẽ nàng đã trung hòa được đạo tâm và ma tâm, chính vì vậy mới khiến cho bản thân dù lãnh đạm nhưng không tà ác, vẫn luôn bảo lưu được nhân tính trong cách hành xử của mình.
- Ca ca, muội nhớ huynh…
Khoảnh khắc ánh mắt hắn lướt đến thiếu nữ áo đó đang đứng tách biệt với đám người phía xa.
Thiếu nữ này đứng đơn độc một mình, mái tóc đen nhánh xõa dài phất phơ trong gió, đôi mắt phượng viền đen xếch cao đã mất đi sự hắc ám mà thay vào đó là vẻ nỉ non, ủy khuất.
- Ta cũng vậy, muội của ta.
Mấy năm qua muội khổ rồi…
- Ca ca đi với muội đi, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau! Muội sẽ thôn phệ tất cả chúng sinh để giúp huynh thành đạo, muội có năng lực đó…
Lời nói của Nguyệt Nhi truyền ra vẻ huyết tinh lãnh khốc khiến đám Tỏa Cốt, Tẫn Cốt thoáng rùng mình.
Nhớ năm đó nàng còn là một đứa bé gái mười mấy tuổi mà nay thoáng chốc đã thành đại ma đầu trứ danh vậy rồi.
Ngay cả Thần Tiêu Nhân Chủ cũng không muốn giết nàng ta, chứng tỏ nàng ta còn rất hữu dụng trong tương lai.
- Muội muội của lão đại là kẻ diệt đạo, phân thân là Kiếp Chủ thượng cổ, mà Lưu cô nương kia lại là truyền nhân của Cửu Chuyển Thiên công, cha của nàng là Nam Cuồng thiên kiêu bất bại thế hệ trước… Còn có chúng ta hai tùy tùng, một người kế thừa đạo thống Đông Hoa Nhân Chủ, một người kế thừa kiếm đạo điên phong của Kiếm thiên tôn.
Với bối cảnh như vậy, tương lai ai mà ngăn lão đại quật khởi được chứ?
Tẫn Cốt nuốt nước bọt ừng ực.
Cảm thấy bối cảnh của lão đại trước mắt quá ư là khủng bố, đi theo hắn không hẳn là tối tăm vô định mà thậm chí là quang hoa rực rỡ, huy hoàng chờ đón.
Nếu gã biết được cỗ đạo thể kia còn có thân phận khiếp người hơn, làm bạn với Bá Luân Đại Thần, cùng sát cánh Vạn Vô Địch, minh chủ đời đầu tiên của Tu Chân Liên Minh, thậm chí còn là sư phủ của tổ sư Bá Đao phái, sư phụ Cửu Thiên Huyền Nữ, cả Tàng Ảnh các, Độc Cô gia đại cự đầu thánh giới đều do hắn sáng lập nên thì chẳng biết sẽ biểu tình thế nào.
Có khi trực tiếp ngất xỉu cũng không chừng.
- Xin lỗi, tạm thời ta không thể…
Độc Cô Minh thở dài.
Hắn hiểu chấp niệm của thiện niệm Nguyệt Nhi trước lúc lâm chung đã khiến Nguyệt Nhi trước mắt rất cố chấp với vấn đề chiếm hữu hắn cho riêng mình.
Ở một khía cạnh nào đó việc này sẽ là tốt vì nàng ấy sẽ không ngừng dùng cả tính mạng bảo hộ hắn như hôm này, nhưng một khía cạnh khác thì lại trở thành sự miễn cưỡng.
Muốn bức ép hắn bằng mọi giá phải đi theo mình.
- Không được, ca ca phải theo ta… Ta cảm nhận được rất nhiều khí tức tà ác đang xuất hiện ở vùng đất này, huynh sẽ gặp nguy hiểm… Hôm nay cho dù phải đánh gãy hai tay hai chân huynh, ta cũng nhất định phải đưa huynh theo.
Đúng vậy, nếu huynh tàn phế ta sẽ có thể cõng huynh theo cả đời, vĩnh viễn không chia ly!
Quả nhiên Nguyệt Nhi lạnh lùng nói, trảo thủ vung lên chuẩn bị chế trụ hắn.
Mọi người đang từ trạng thái vui vẻ chuyển qua trương cung bạt kiếp.
Với thực lực Nguyệt Nhi, nếu cố chấp muốn đưa Độc Cô Minh đi thì tuy không thể nhưng trận chiến sẽ khốc liệt không phải bàn cãi.
Nhưng đúng lúc này phật âm bỗng nhiên vang vọng khắp không trung khiến nàng ta thoáng biến sắc.
Không thể tin được đường đường là kẻ diệt đạo giết người không ghê tay, thậm chí ăn tươi nuốt sống không ít sinh linh, vừa rồi giao chiến bất bại trước Kiếp Chủ mà lại có biểu tình này.
- Thiện tại, thí chủ sát nghiệp rất nặng, nên buông bỏ đồ đao chắp tay thành phật!
Tiếng thở dài quen thuộc vang lên phương xa.
Kẻ xuất hiện là Pháp Táng hòa thượng có đôi mắt tang thương bi ai, mặc áo cà sa màu nâu chậm rãi bước tới.
- Pháp Táng, không ngờ đến giờ này ngươi mới xuất hiện…
Độc Cô Minh nói.
Mấy hôm trước gã đã nghe tin tức Pháp Táng đến Thiên Huyễn thành nhưng chẳng ngờ lại không tham gia Luận Đạo Đại Hội mà lại đi tới vùng ngoại thành.
- Thí chủ, cách đây ít lâu ta và ngươi từng gặp nhau bên cầu…Đạo lý của ngươi, sau khi ta nghiền ngẫm đã thấu hiểu được phần nào…
Pháp Táng đột nhiên nói ra một câu khiến Độc Cô Minh lạnh hết sống lưng, vẻ mặt trở nên ngưng trọng nhìn y.
Đúng là hắn và hòa thượng trước mắt từng cùng nhau luận đạo bên hồ nhưng đó là với phàm thể, không phải bộ kiếp thể này.
Ngay cả Tam Sinh lão nhân cũng không thể biết về việc hắn nhất thể chia ba, vì sao y lại phát hiện ra được?
- Các vị thí chủ, bần tăng hôm nay đến đây là để hóa giải sát nghiệp của kẻ diệt đạo, cũng không phải làm hại nàng ấy mà là siêu độ cho những oan hồn đang đeo bám nàng ấy.
Mong các vị không hiểu lầm!
Lời y vừa dứt mọi người đều đề phòng trong lòng.
Pháp Táng không hề giết người bao giờ, đó là sự thật.
Nhưng việc y độ hóa rất nhiều thiên kiêu khiến tâm lý họ biến đổi, tự nhiên lại phản bội tông môn, bằng mọi giá đi đến Tây Thiên cạo đầu xuất gia đã từ lâu lan truyền trong khắp tu luyện giới.
- Không thể nào, Nguyệt Nhi nằm ở đẳng cấp tương đương Kiếp Chủ, mà Pháp Táng cùng lắm cũng chỉ đánh ngang tay với Ngũ Hành tử, làm sao nàng ta lại sợ y đến vậy chứ?