366: Nhi Nữ Tình Trường
Thần Tiêu nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Thực ra Thập Thất hoàng tử vẫn luôn nghiên cứu phương pháp dung hợp với khí vận nhân tộc thông qua Thái Hoàng kiếm và Bạch Hoàng Đế Vương ấn… Y từng nói với ta sắp sửa thành công.
Nếu chuyện này thành thì y sẽ sở hữu thân thể bất tử, dù chỉ là thân phàm nhưng lại ẩn chứa khí vận toàn thể nhân tộc.
Vấn đề của Di địa hiện nay là thiếu khí vận, nó khiến Ứng Kiếp không thể đột phá Đế cảnh, mà Đế cảnh lại không thể đột phát Chủ cảnh.
Giả sử chúng tu sĩ ở Di địa không còn chịu ước chế của Bạch Hoàng ở thánh giới, có thể tùy ý sử dụng khí vận để đột phá thì…?
- Nhưng làm như vậy chẳng khác nào tạo ra một Bạch Hoàng khác?
Người trong mộ huyệt hỏi với giọng khó hiểu:
- Diệt họ Bạch, sau đó lại tôn họ Bạch lên làm chủ.
Vết xe đổ mấy trăm vạn năm ngươi lại muốn đi tiếp sao? Còn Vương Nhất nữa, ngươi giúp nó thu thập huyết mạch đế vương khắp Cửu Thiên Thập Địa, khí vận mới đang dần sinh ra, vì sao lại muốn phụ thuộc vào khí vận cũ?
Thần Tiêu đáp:
- Việc này không thể nói rõ với tiền bối! Một khi nói rõ sợ rằng tiền bối sẽ ngăn cản ta.
Ngài chỉ cần biết những gì Thần Tiêu này làm hoàn toàn là vì nhân tộc.
Cấm kỵ buông xuống, chúng thần từ trong cấm kỵ sắp sửa hàng lâm.
Năm xưa ngài vì nhân tộc mà không tham gia vào chuyện nghịch loạn đó, Nhưng chắc cũng phải hiểu được nguy cơ lớn nhất đối với nhân tộc không phải chỉ có ngũ đạo tự phong.
Chỉ cần những chuyện kia xảy ra, đến hùng mạnh như ngũ đạo tự phong còn phải tự lo cho an nguy của mình, chứ đừng nói là nhỏ yếu như nhân giới chúng ta!
- Được, ngươi cứ cân nhắc mà hành động, dù sao mọi chuyện cũng đã giao hết cho người.
Mấy kẻ sống vất vưởng như chúng ta sẽ ngủ say chờ ngày bùng phát chút tinh hoa cuối cùng cho nhân tộc.
Chỉ hy vọng các ngươi đủ sáng suốt, nghĩ cho đại cục…
Người trong mộ huyệt nói xong câu cuối liền im bặt.
Thần Tiêu trầm mặc hồi lâu, sau khi hướng về mộ huyệt vái một vái liền rời đi.
Rời khỏi huyệt mộ kia, ra được đất liền, Thần Tiêu nhìn mặt biển Đông Hải đang không ngừng cuộn sóng, lại nhìn đỉnh Tuyết Thương mây trắng vờn quanh nơi xa, ánh mắt ông ta trở nên kiên quyết, miệng lẩm bẩm:
- Yêu tộc rất thông minh, bọn họ đi trước tất cả, đã sớm an bài mọi thứ, nay ta chỉ là học hỏi theo họ một chút mà thôi… Nhân tộc, vì sao bắt buộc phải là nhất tộc kia chứ? Hoàng vị, vì sao chỉ có thể dành cho một người? Thập Thất, hy vọng ngươi thành công, có thể sống lâu hơn, cùng ta xây dựng thái bình thịnh thế ở trong mộng tưởng… Mà Vương Nhất, Cổ Lạc, hy vọng các ngươi không phụ lòng ta.
Ván cờ này đến con trai mình ta cũng có thể hy sinh, chỉ vì thành toàn cho các ngươi...
————————————————————————
Thiên Huyễn thành, hồ Vô Ưu…
Cố Lý đứng bên bờ hồ, điềm tĩnh nhìn mặt hồ đang gợn sóng sau cơn gió nhẹ bên dưới.
Y chỉ đứng một mình, chẳng hề có bất kỳ ai bảo vệ.
Chẳng ai biết y suy nghĩ điều gì, chỉ biết gần đây y thường xuyên rời khỏi Tế Vũ lâu mà đi dạo khắp Thiên Huyễn thành, thỉnh thoảng lại mỉm cười một mình rồi lắc đầu thở dài.
- Tâm tình của một kẻ sắp chết ai có thể hiểu được? Trừ phi gã cũng sắp chết như ta…
Cố Lý lẩm bẩm.
Hơn ai hết y biết rõ thọ nguyên của mình đã sắp cạn.
Có thể gắng gượng đến giờ này đều là vì chờ một người từ trong luân hồi quay về.
Người đó là ai? Chẳng lẽ chính là người đã tác động đến cuộc đời y, dẫn dắt y đến với cuốn Thiên Hạ cục kia hay sao?
- Ngày ngươi trở về cũng là ngày ta hoàn thành sứ mệnh của mình…
Trong lúc Cố Lý đang cảm thán thì từ phía xa bỗng truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ.
Người tới là một thiếu nữ bộ dáng bình phàm, bên cạnh có tỳ nữ đẹp như hoa như ngọc theo hầu.
Dù rằng nhan sắc chẳng có gì nổi bật, thua kém tỳ nữ bên cạnh gấp trăm lần nhưng loại thần thái điềm tĩnh, ôn nhu lại không thể lẫn đi đâu được, tạo thành cho nàng một loại khí chất cực kỳ đặc biệt, bất kỳ ai gặp một lần rồi sẽ rất khó quên.
- Trưởng công chúa!
Cố Lý nhanh chóng nhận ra cô gái này.
Ai trong đời dẫu cô độc đến mấy cũng sẽ từng có ít nhất một tri âm, trưởng công chúa Lạc Trường An chính là tri âm của y.
Nàng thông hiểu âm luật, tinh thông binh pháp, đối với đạo lý áo nghĩa bách gia học thuật cực kỳ nắm rõ, chẳng những vậy với tình hình chính trị tu luyện giới cũng phân tích rất sâu sắc.
Ngoài Địch Vân ra, trong chốn phàm trần này Lạc Trường An là người khiến Cố Lý nể phục nhất.
- Nếu như nàng không phải nữ nhi, nếu như nàng sở hữu thể chất tu luyện thì ắt sẽ vang danh thiên hạ… Việc thống nhất nhân giới cũng không đến phiên bọn Vương Nhất, Độc Cô Minh, hay Lục Triết thực hiện…
Cố Lý từng than thở như vậy.
Nàng và y bầu bạn với nhau ba năm.
Trong ba năm ấy cõi lòng vốn lạnh giá, đã toàn tâm toàn ý đặt vào đại nghiệp thịnh thế của y thoáng rung động.
Sự rung động này đến rất đột ngột, rất bất ngờ, đến mức khiến y không kịp đề phòng.
Trong một đêm phong vân vần vũ, chớp giật sấm động, hai người hữu tình ở trên Tế Vũ lâu luận đạo, sau đó say trong men tình hòa quyện vào nhau.
Đây cũng là lần duy nhất Cố Lý cảm nhận được sự ôn nhu của một nữ tử ngoài trừ mẫu thân đã khuất của mình.
Cũng chỉ có nàng mới khiến y cảm giác an toàn, có thể tùy ý để nàng vuốt ve mái tóc nửa đen nửa trắng, chạm vào những sợi gân máu đen sậm chằng chịt như rễ cây đang ngược xuôi khắp thân thể của mình.
Những tưởng đây sẽ là cái kết đẹp cho một kẻ cô độc như y, song ngay sáng mai, khi ánh nắng mặt trời đã xua tan sự mờ mịt của đêm tối, y rất nhanh bừng tỉnh.
Sau khi bật dậy khỏi giường, y đổ mồ hôi hột ướt đẫm cả vạt áo sau lưng.
Ngay lập tức mọi kế hoạch, âm mưu, đại nghiệp mà y luôn suy tính hiện lên mồn một trước mặt.
Nếu thường ngày bọn chúng rất rõ ràng, chặt chẽ thì nay lại mong manh, giống như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Mường tượng chúng đang bắt y phải lựa chọn giữa đại nghiệp và nhi nữ tình trường.
Sau một giây trầm mặc, Cố Lý rốt cuộc đã lựa chọn đừng dậy, dùng cách không thể tuyệt tình hơn để đuổi Lạc Trường An đi là ném vào bộ ngực trần trụi của cô một sấp tiền, lạnh lùng thốt ra một chữ: “Cút!”
Bọn họ mất ba năm để trở nên thân cận thuộc về nhau, nhưng lại chỉ tốn đúng một khoảnh khắc để trở thành người xa lạ.
Cố Lý còn nhớ rõ khi ấy Lạc Trường An đã mím chặt môi, hai tay run rẩy mặc lại y phục rồi rời khỏi Tế Vũ lâu với hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.
Kể từ đó về sau, Tế Vũ lâu không đón tiếp Trưởng công chúa, mà thiếu nữ bộ dáng bình phàm này cũng không còn ghé thăm Tế Vũ lâu, chỉ thường xuyên đứng từ bên kia bờ hồ Vô Ưu nhìn vọng lại mỗi khi Bích Hải Triều Sinh khúc vang lên bằng ánh mắt đượm buồn.
- Lâu rồi không gặp…
- Đúng vậy, đã lâu rồi, hôm nay ta không có tiền, mời Trưởng công chúa rời đi…
Cố Lý nở nụ cười nửa miệng, nhắc lại đoạn ký ức kia giống như để chọc tức Lạc Trường An.
Nào ngờ Lạc Trường An chỉ lắc đầu nói:
- Huynh không cần làm vậy! Ta hiểu huynh muốn ta rời xa huynh vì huynh không còn sống được lâu nữa, cũng không muốn ta làm ảnh hưởng tới đại nghiệp mà huynh đang xây dựng.
Chúng ta là tri âm, những gì huynh nghĩ, trên đời này chỉ có mình ta nhìn thấu…
- Vậy sao? Cô thì hiểu được bao nhiêu?
Cố Lý cười lạnh, vẫn giữ gương mặt tàn nhẫn vô tình:
- Ta là người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích! Ngay cả bằng hữu, thân nhân cũng mặc kệ.
Mệnh ta không dài? Cô nhầm rồi, mệnh ta rất dài, thậm chí còn dài đến mức phàm nhân như cô không tưởng tượng nỗi! Vẫn là câu nói cũ, cút!
Y nói xong dứt khoát xoay lưng trở lại Tế Vũ lâu, Trưởng công chúa bình đạm nhìn theo, tỳ nữ bên cạnh thì biểu tình cực kỳ giận dữ.
- Công chúa, người nhìn lầm tên nam nhân này rồi! Hắn quá đê tiện bỉ ổi.
Cái gì mà đệ nhất tài tử Thiên Huyễn thành, kỳ nhân trăm năm có một kia chứ? Đều là danh hão mà thôi!
- Được rồi, chúng ta trở về thôi…
Lạc Trường An nói, sau đó lặng lẽ trở lại xe ngựa của mình.
Tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên, xe ngựa lăn bánh rời khỏi Tế Vũ lâu, lúc Cố Lý quay đầu lại thì đã biến mất khỏi tầm mắt của y.
Lúc này đây trên gương mặt y mới hiện lên nụ cười đầy ưu sầu:
- Hy vọng có kiếp sau, lúc ta có nhiều thời gian hơn, nhất định sẽ không phụ nàng… Còn hiện tại, nếu chúng ta bị quấn vào vòng xoáy tình ái này thì người ở lại là nàng sẽ rất đau khổ.
Thà rằng ta để nàng hận ta thấu xương, dễ dàng quên đi ta còn hơn là bắt nàng sống cuộc sống như Độc Cô Minh kia… Hắn bắt buộc phải sống cuộc đời như vậy để cải biên thế giới này, mà nàng thì không.
Ta muốn nàng sống trọn vẹn nhân sinh một đời của phàm nhân, cưới phu quân, sinh hài tử, bình bình an an sáu mươi năm, chỉ cần như vậy thôi ta đã mãn nguyện rồi...
Y không hề biết rằng ở trên chiếc xe ngựa kia, Lạc Trường An lại cũng đang thì thào, giống như nghe được câu nói này của y:
- Nhân sinh của ta là huynh, huynh càng muốn ta quên huynh, ta lại càng không thể làm được...
Hai hàng lệ châu lăn dài trên gò má nàng, nỗi lòng của nàng cũng giống như Cố Lý, ngoại trừ chính bản thân sẽ vĩnh viễn chẳng có người thứ hai biết được.