378: Rút Lui
- Việt Bân đại ca! Mười tám năm sau ta lại trùng sinh lần nữa, hy vọng sẽ không thành heo bị thịt cho vào nồi…
Ít lâu sau, đến lượt gã béo cười thảm, miệng vừa thì thào vừa không ngừng trào máu tươi.
Gã bị binh lính bộ lạc Viêm Hỏa dùng một giáo đâm xuyên tim, đến cả sức lực để triển khai tự bạo cũng không có.
Thiên Hạ bang sáu người cùng nhau vào sinh ra tử nay đã chết mất ba.
Dù trước khi đến đây, bọn họ đã lường đến kết quả xấu nhất song đến khi nó xảy ra, bọn họ cũng không kiềm nén được sự bi thương trong lòng.
Việt Bân ánh mắt thẫn thờ giống như chẳng còn chút hy vọng gì nữa, chỉ biết nhìn Trần Diễm cười như điên dại sau đó rống lớn một tiếng, đại đao trong tay bổ một binh lính đứng gần đó làm đôi khiến máu tươi trên người y bắn ra tung tóe, dính đầy cả gương mặt hắn.
Tuy nhiên đại quân Viêm Hỏa bộ lạc quá đông, chẳng mấy chốc trên người hắn đã chằng chịt vết thương, sắp sửa ngã quỵ xuống.
Trần Diễm vẫn bảo trì bộ dáng vô cảm, khóe miệng cong lên như đang trào phúng:
- Ngươi dùng kế tiêu diệt mấy ngàn binh lính của ta thì được, vậy mà ta giết đi mới chỉ ba huynh đệ của ngươi thì ngươi đã muốn phát điên rồi, còn dám dùng ánh mắt rắn độc này nhìn ta.
Nếu ngươi không phải từ đầu đã có ý giết chết ta thì làm sao rơi vào tình cảnh hôm nay, bị ta gài bẫy giết ngược lại cơ chứ? Loại người lòng dạ đàn bà như ngươi, vĩnh viễn không thể làm nên đại sự!
Việt Bân cười tự giễu:
- Chiến tranh vô tình, không ngươi chết thì ta chết.
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là ta không được bi thương sau cái chết của huynh đệ ta! Ta khác ngươi…
- Đúng vậy, ta đủ tư cách trở thành quân vương trong loạn thế này, còn ngươi đến tư cách làm địch thủ của ta cũng không có…
Trần Diễm ngắt lời hắn, mũi chân đá mạnh vào chuôi thanh kiếm trong tay một binh linh đã chết.
Lập tức thanh kiếm lao đi vun vút như một mũi tên cắm thẳng vào ngực trái Việt Bân, khiến thân hình cao gầy của hắn bật ngửa ra sau rồi đổ ầm xuống.
Thấy mình một kích liền đắc thủ, dễ dàng hạ gục sát thủ kia như vậy, Trần Diễm lắc đầu cười lạnh:
- Cũng chỉ có vậy mà dám đến ám sát ta…
Nhìn Việt Bân đang hấp hối giữa vũng máu tươi, y chậm rãi cất bước về phía đó, định bụng sẽ dùng phương thức giết người quen thuộc của riêng mình là dùng kiếm chặt đầu hắn xuống rồi đem về làm chiến lợi phẩm.
Ở bộ lạc Viêm Hỏa, y có cả một bộ sưu tập đầu lâu người rất đồ sồ, bao gồm tất cả những người y từng chính tay giết.
Bộ sưu tập đầu lâu này được đặc ngay giữa tổng đàn của bộ lạc, chất thành một ngọn núi nhỏ.
Từ nó tỏa ra lệ khí ngút trời, mặc dù dưới ánh mặt trời nóng bức, tất cả mùi hôi đã bị xử lý hết tuy nhiên mỗi lần tộc nhân của bộ lạc đi qua đều không tránh khỏi cảm giác ghê người, phải cúi gầm mặt nhanh chóng cất bước.
Chính vì có núi đầu lâu này chấn nhiếp mà dù Trần Diễm đối nhân xử thế hết sức tàn bạo nhưng vẫn chẳng ai dám tỏ thái độ với y, đều cam nguyện khuất phục không dám đối nghịch.
Đám binh lính xung quanh tỏ vẻ ái ngại định ngăn cản nhưng lại bị Trần Diễm phất tay:
- Chém đầu lúc hắn còn sống thì mới thú vị, để hắn chết rồi thì còn cảm xúc gì nữa.
Dưới đất, Việt Biên ánh mắt mơ hồ, máu tươi trào ra hai bên khóe miệng, thanh kiếm kia vẫn như cũ ghim chặt vào lồng ngực hắn, tạo thành một vết thương trí mạng khó lòng chữa trị.
- Để ta cho ngươi biết kết cục của việc dám đối đầu với ta là gì!
Trần Diễm nắm lấy chuôi kiếm đang cắm vào ngực Việt Bân, dụng lực chuẩn bị rút nó lên, nhưng đúng lúc này dị biến mà y không cách nào ngờ tới lại phát sinh.
Chỉ thấy Việt Bân vốn dĩ đang hấp hối nay lại thét lớn một tiếng, gương mặt hết sức dữ tợn, hai cánh tay đang buông thõng của hắn chộp lấy cánh tay đang cầm chuôi của Trần Diễm sau đó dụng lực kéo mạnh.
- Ngươi lừa ta…
Trần Diễm hốt hoảng vùng vẫy nhưng lại phát hiện hai cánh tay Việt Bân cứng rắn chẳng khác gì gọng kìm, khí lực của hắn cũng lớn đến mức khó lòng hình dung, trong nháy mắt đã thành công kéo ngã y xuống mặt đất.
Việt Bân xuất thân từ võ giả phàm trần nên về kỹ thuật cận chiến rất xuất chúng.
Sau khi dùng cầm nã pháp chế trụ Trần Diễm liệt vật y xuống rồi leo lên ngực y, nắm đấm tay phải giơ lên cao, miệng quát:
- Chết cho ta!
Một đòn này là dùng hết toàn bộ tu vi Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh phong, kèm theo bốn loại hình thái võ đạo phàm trần trong suốt hai mươi chín năm tu hành của Việt Bân.
Một khi giáng xuống nhất định có thể đánh nát đầu kẻ đang bị chế trụ bên dưới, nhất kích tất sát y.
Nhưng mọi chuyện không dễ như vậy.
Bốn làn khói đen bay nãy vừa tấn công bức ép Úc Đồ tự bạo nay đã trở lại, chúng hóa thành những xúc tu bạch tuộc không ngừng quấn chặt xung quanh bắp tay Việt Bân, thậm chí siết chặt cổ hắn khiến hắn không cách nào ra đòn.
Mà Trần Diễm thân pháp cực kỳ linh hoạt, mượn dùng thời cơ này thoát khỏi khống chế, sau đó tay nắm vào chuôi thanh kiếm đang cắm trên ngực Việt Bân, chân phải đạp mạnh vào vai hắn để rút thanh kiếm ra.
Từng dòng máu đỏ tươi từ miệng vết thương bắn tứ tóe, thấm đẫm cả quân phục Việt Bân đang mặc.
Hắn cũng nấc lên từng tiếng, hai mắt trợn trừng, dưới sự siết chặt không ngừng của làn khói đen đã sắp sửa mất hết sinh cơ tắt thở.
Phía xa, hai thành viên còn sống sót cuối cùng của Thiên Hạ bang là Doanh Khang, Tào Sâm cũng bị binh lính bộ lạc Viêm Hỏa chế trụ, kề gươm lên cổ để chờ Trần Diễm tới hành quyết.
- Thiên Hạ bang, các ngươi xong rồi…
Trần Diễm cầm kiếm giơ lên cao, chuẩn bị chém xuống chặt đầu Việt Bân về làm chiến lợi phẩm.
Mà nam tử cao gầy dưới đất cũng đã mất đi hết hy vọng, miệng cười thảm, ánh mắt trở nên mơ hồ, chuẩn bị chấp nhận kết thúc sinh mạng.
Nhưng đúng lúc này từ phương xa truyền lại tiếng vó ngựa dồn dập.
Theo tiếng vó ngựa rõ dần, một giọng hô to rõ cũng vang vọng khắp Ngọa Long lĩnh khiến ai thấy sững sờ nhìn về hướng đó.
- Lục bá vương tới!
Giọng hô này khá trong trẻo không hề hùng hồn lắm nhưng lại đưa âm thanh truyền đi rất xa, mường tượng khắp bốn phương tám hướng hay trên trời dưới đất đều sẽ thấu đến.
Thậm chí còn làm người nghe ấn tượng đến mức khó lòng quên nổi, đem bốn chữ “Lục bá vương tới” này khắc sâu vào tâm khảm.
“Lục bá vương là ai?”
“Là thần thánh phương nào?”
“Hay chỉ là một kẻ cuồng đồ không biết trời cao đất dày?”
Trong đầu ai nấy đều nảy sinh những câu hỏi này.
Mà mãnh sư đang đại khai sát giới, ăn tươi nuốt sống đại quân Viêm Hỏa cũng bất giác dừng lại, biểu tình đầy nghi hoặc nhìn chăm chú về hướng phát ra giọng nói kia.
- Là kẻ nào dám nói Thiên Hạ bang của ta xong rồi?
Một giọng nói hùng hồn khác cất lên, tuy không vang vọng truyền xa như giọng nói trong trẻo lúc trước nhưng lại ẩn chứa uy áp trầm trọng như núi cao biển sâu, khiến mọi người cảm thấy áp lực cực đại, hai chân bất giác lui lại theo tiềm thức.
- Lục bá vương?
Bốn làn khói đen đang khống chế Việt Bân cho Trần Diễm chém đầu nhanh chóng buông kẻ trong tay mình ra, sau đó huyễn hóa thành bộ dáng bốn hắc y nhân mặc áo bào đen đội mũ trùm che kín gương mặt.
Bọn họ không giấu được vẻ sợ hãi qua ánh mắt khi thấy ở hướng kia xuất hiện một nam tử mặc áo bào nâu đang cưỡi ngựa lướt tới.
Người này là nguyên nhân khiến bọn họ tuy đã sắp giết được Việt Bân lại chấp nhận bỏ cuộc, thậm chí kiêng dè đến mức lui lại phía sau mấy chục bước, bày ra tư thế sẵn sàng bỏ chạy bất kỳ lúc nào.
Người vừa xuất hiện là một nam tử mặc áo bào nâu thân hình khá cao lớn, mái tóc xoăn xõa ngang vai tung bay trong gió.
Ánh mắt gã kiên định hệt như dù bầu trời này có sập xuống gã cũng sẽ có cách chống đỡ, thêm vào đó là bộ râu quai nón cực kỳ nam tính, kết hợp với thân hình cường tráng khiến gã trông mạnh mẽ cứng cáp khác xa đại bộ phận những tu sĩ khác cùng thế hệ.
Nhìn gã, người đối diện cứ cảm tưởng rằng gã là hiệp khách trong giới giang hồ phàm trần mới bắt đầu bước chân vào tu luyện giới, vẻ phóng khoáng cuồng ngạo còn chưa biến mất, chẳng có chút tâm kế hay mưu ma chước quỷ thuộc về thế giới cá lớn nuốt cá bé này.
Mặc dù áo bào nâu trên người và yêu mã dưới chân đều tầm thường đến cực điểm, ngay cả tu sĩ Khổ Hải nghèo nhất cũng dư sức mua được nhưng thần thái hiên ngang của gã lại khiến ai nấy tỏ ra ngưng trọng không dám khinh thường.
Sau lưng nam tử này còn một hầu đồng trẻ tuổi khác, tu vi khá thấp, ánh mắt si ngốc, rõ ràng không phải bậc thiên kiêu đạo tử xuất chúng gì.
- Không xong, Trần Diễm mau rút lui! Kẻ tới là Lục bá vương của thánh giới, chúng ta thu quân ngay còn kịp!
Một trong bốn hắc y nhân vội truyền âm cho Trần Diễm đang biểu tình khó hiểu.
Trần Diễm hỏi lại:
- Là Lục Triết mà các ngươi vẫn thường nhắc tới sao? Gã chẳng phải có thân phận và địa vị cực cao trong hoàng thất Bạch tộc ư? Lý nào lại liên quan đến một Thiên Hạ bang tầm thường thế này? Liệu có gian trá gì đó trong đây không?
- Đi mau còn kịp! Ngươi không đi chúng ta đi trước! Nếu Lục Triết đã bảo hộ Thiên Hạ bang thì dù ngươi có là thiên vương lão tử cũng không giết nổi họ đâu…
Bốn hắc y nhân vừa nói xong đã hóa thành bốn làn khói đen bỏ chạy ngay lập tức.
Mà Trần Diễm cũng rất quyết đoán, từ bỏ luôn mãnh sư ở phía xa, không hề chờ đợi mê dược có tác dụng để thuần phục nó trở lại.
- Rút!
Gã phất tay nhanh ra lệnh cho mấy ngàn binh lính còn sống sót bảo hộ mình rời đi.
Đại quân Viêm Hỏa dù không dũng mạnh thiện chiến như bộ lạc Tây Phong nhưng xét về kỷ luật thì còn trên một bậc.
Sau mệnh lệnh liền hô vang khẩu hiệu sau đó gươm giáo chỉnh tề, đội ngũ vốn đang rời rạc sau trận đại sát của mãnh sư nay bắt đầu tập hợp ổn định trở lại.
Trước khi bọn họ rời đi còn quay đầu về phía sau nhìn Lục Triết với ánh mắt đầy sát khí, rõ ràng dù bị yêu cầu rút lui nhưng bọn họ không hề sợ sệt nếu tộc trưởng ra lệnh tấn công người này.
Lục Triết thấy thần thái đội quân này như vậy thì không khỏi mỉm cười, gật đầu khen một chữ “Tốt!”.