Đế Cuồng

Chương 395




- Giết!

- Giết!

- Giết Kiếp Chủ!

Hai vạn người đồng thanh hét lớn, sau đó dũng mãnh lao về phía thanh niên mặc hồng y phía trước.

Đàn quạ đen không chịu thua, cũng nhanh chóng gia nhập chiến trường, đối kháng với hai vạn tu sĩ đến cản bước bọn họ.

Hồng trần ý cực thịnh như biến cả một khoảng không trong kết giới này thành một tiểu đạo giới quy mô nhỏ. Mà Hồng Trần Kiếp Chủ mường tượng biến thành thần linh tối cao trong tiểu đạo giới này, nắm trong tay sinh tử tất cả mọi người.

Mái tóc đen nhánh rũ xuống ngang thắt lưng, thân hình huyền phù giữa không trung, vạt áo đỏ không gió tự bay, miệng chậm rãi bật ra một chữ “giết”. Hắc thương trong tay gã bắt đầu đâm ngang bổ dọc, mỗi lần lướt đến đâu là tu sĩ phía trước chết như ngã rạ tới đó. Tuy nhiên bọn họ không hề kêu la thảm thiết mà biểu tình cực kỳ dữ tợn, giống như muốn dùng mạng mình để khiến gã tiêu hao, chờ Trương Kiệt tới kết liễu gã.

Kiếp Chủ càng giết thần thái càng trở nên lạnh lùng, cước bộ bước càng nhanh về phía Trương Kiệt đang trầm mặc ở xa, sát khí tỏa ra từ Lục Giới Sát Hồn thương cũng càng thêm mãnh liệt. Hiện tại chưa đầy mười khắc mà số thi thể bị gã để lại sau lưng đã lên đến sáu bảy trăm người.

Bằng vào tu vi Đạo Đài cảnh sơ kỳ, đối chọi với những tu sĩ ngay cả đẳng cấp tuyệt thế thiên kiêu cũng chưa đạt tới, cảnh giới tu vi lại thấp đến thảm thương. Cao nhất chỉ có bốn hộ pháp của Trương Kiệt cảnh giới Đạo Đài hậu kỳ, nhưng bốn người này chiến lực không cao lắm, nếu bị Kiếp Chủ dùng chiến lực khủng bố Vạn Nhân Địch của mình nghiền ép vẫn sẽ chết rất thảm.

- Đạo Đài cảnh!

Trương Kiệt siết chặt nắm đấm. Y không dám nghĩ tới ngay trong lần công kích đầu tiên mà Kiếp Chủ đã phô bày hẳn tu vi kinh hãi thế tục như vậy để giao chiến. Điều này cho thấy gã ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất kết liễu y và toàn bộ hai vạn đệ tử Minh giáo nơi đây.

Bốn gã hộ pháp nói:

- Tông chủ, người tu vi còn thua kém Kiếp Chủ quá nhiều, vẫn mắc kẹt ở Tiên Thai cảnh chưa thoát ra nổi. Trừ phi người sử dụng Huyết U Đoạt Sinh thuật, hiến tế tính mạng chúng đệ tử trong tông để gia tăng tu vi trong thời gian ngắn, bằng không sẽ lâm vào cảnh cửu tử nhất sinh!

Nghe bọn họ nói xong, vẻ mặt Trương Kiệt càng thêm khó coi.

Huyết U Đoạt Sinh thuật là một trong những cấm thuật bất truyền của Minh giáo. Ngoài đương nhiệm tông chủ ra, chẳng một ai có thể học được.

Mà tổ huấn liệt đại tổ tông các đời của Minh giáo đều để lại rời răn rằng, trừ phi tông môn gặp phải nguy cơ sinh tử cực lớn, có khả năng sẽ bị hủy diệt đạo thống thì mới nên dùng. Vì cấm thuật này là mượn dùng tính mạng của toàn bộ những đệ tử có mặt xung quanh bán kính ba dặm để kích phát tiềm năng bản thân, dùng đại lượng sinh cơ và nguyên lực của họ giúp tu vi tăng tiến thêm một đại cảnh giới.

Dĩ nhiên, cấm thuật nghịch thiên như vậy ngoài việc phải trả giá bằng mạng sống toàn bộ đệ tử xung quanh ra thì còn khiến bản thân tu sĩ sử dụng trọng thương nghiêm trọng, ảnh hưởng tới căn cơ tu hành vĩnh viễn không thể hồi phục được.

Thời gian duy trì cấm thuật là phụ thuộc vào số đệ tử xung quanh nhiều hay ít. Ở đây Trương Kiệt dắt theo hai vạn đệ tử, vậy đồng nghĩa với việc sẽ duy trì Huyết U Đoạt Sinh thuật được tối đa hai canh giờ. Sau hai canh giờ trôi qua, không cần Kiếp Chủ ra tay, tự y sẽ gục ngã dưới sự phản phệ của chính thần thông này.

Trương Kiệt lắc đầu thở dài.

- Không thể! Làm vậy hậu quả quá lớn!

Mọi thứ y làm cho đến hôm nay đều là vì tương lai của Minh giáo sau lưng. Ngay cả việc y bố trí nhân thủ Minh giáo đứng ở một vị trí dễ rút lui nhất cũng vậy. Hai vạn đệ tử có mặt ở đây tuy chỉ chiếm một phần ba quân số đệ tử trong tông nhưng nếu chết trận toàn bộ vẫn sẽ khiến Minh giáo tổn thương nguyên khí trầm trọng, có lẽ phải mất vài nghìn năm mới phục hồi lại được.

- Dùng Huyết U Đoạt Sinh thuật, tông chủ vẫn có hy vọng lật ngược thế cờ, chém giết Kiếp Chủ, sự hy sinh của hai vạn đệ tử là có giá trị. Còn nếu ngài chần chừ ắt sẽ lãng phí tính mạng của bọn họ, đồng thời còn chết đi một cách tức tưởi.

Một trong bốn hộ pháp này vẻ mặt cương nghị, bỗng nhiên nói bằng giọng hào sảng:

- Để ta ra tay trước, mong tông chủ không làm ta thất vọng!

Dứt lời, bàn tay của y vung lên tự đánh thẳng vào huyệt Bách Hội nơi đỉnh đầu chính bản thân mình. Thân thể rũ xuống biến thành một đám tinh huyết trôi lơ lửng trước mặt Trương Kiệt.

- Các ngươi…

Trương Kiệt còn chưa kịp ngăn cản thì ba hộ pháp còn lại đã làm theo, đồng loạt tự sát.

Mà hai vạn đệ tử đang bị Kiếp Chủ chém giết đến mức chết đi hơn phân nửa cũng biểu tình bi thống, hiểu được bản thân cần làm gì.

Bọn họ đồng loạt tự vỗ vào đỉnh đầu mình, tự vẫn hóa thành những bãi máu tanh tưởi giữa không trung.

Cùng lúc, Trương Kiệt vẻ mặt dữ tợn gầm lên một tiếng kinh thiên khiến Kiếp Chủ đối diện ngưng trọng:

- Huyết U Đoạt Sinh!

Cả vạn bãi máu kia đồng loạt sôi trào, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến chỗ Trương Kiệt, theo khiếu huyệt khắp cơ thể chui vào thể nội của y. Mà thân thể Trương Kiệt sau khi được đại lượng máu huyết dung nhập vào thì khí tức cũng dần được đề thăng, chẳng mấy chốc đã chạm đến Tiên Thai hậu kỳ đỉnh phong, tiếp đến trong nháy mắt đột phá Đạo Đài, ngưng tụ một tòa đài các âm u trong ấn đường của mình.

Biến hóa chưa dừng lại ở đó, khí tức y tiếp tục tăng lên đến Đạo Đài trung kỳ, cuối cùng dừng lại ở hậu kỳ, trở thành tồn tại mạnh nhất ở Tử Hà sâm lâm này nếu không tính Thao Thiết ở chiến trường phương xa.

- Kiếp Chủ, đền mạng cho đệ tử tông ta!

Trương Kiệt gào thét, cảm giác cường đại đến mức khó hình dung này khiến sự tự tin của y gia tăng gấp bội phần. GIờ phút này y có cảm giác nếu như Vương Nhất đứng trước mặt mình cũng sẽ bị mình dùng một kích diệt sát, chẳng có lấy chút sức phản kháng.

Theo tiếng thét của y, bảy lồng đèn u hỏa màu tím lập lòe ánh sáng, liên tục tỏa ra quỷ khí nồng đậm, trực tiếp đối kháng với sát khí đến từ cây hắc thương trong tay Kiếp Chủ.

- Thần Quỷ Loạn Vũ!

Bảy chiếc lồng đèn u hỏa xoay tròn mỗi lúc một nhanh, gần như tức thời tạo thành một lốc xoáy khổng lồ cuốn về phía Kiếp Chủ, muốn nghiền nát gã trong lốc xoáy này.

Chỉ thấy Kiếp Chủ biểu tình lạnh lùng, Lục Giới Sát Hồn thương như cũ nhắm thẳng trán Trương Kiệt đâm tới.

Một kích này nhìn thì như tầm thường nhưng chính là một trong những sát chiêu nổi danh của gã thời thượng cổ _ Toái Nguyệt Phi Thương!

Một thương đâm nát cả trăng tròn trên cao, phá tan ảo mộng trong lòng người!

Trương Kiệt nghiến răng nghiến lợi, trong đáy mắt lóe lên tia sáng như vừa cân nhắc điều gì đó, tuy nhiên vẻ mặt dường như có chút không cam tâm.

Khoảnh khắc tưởng rằng lốc xoáy kia sẽ va chạm với mũi thương chết chóc kia thì nó lại đột ngột chuyển hướng, nhắm đến vách ngăn kết giới trên đầu.

ẦM!

Sự va chạm giữa lốc xoáy với kết giới khiến vùng tiểu đạo giới do hồng trần ý của Kiếp Chủ tạo thành có dấu hiệu rạn nứt. Chưa tới một giây sau đã chính thức vỡ tan tành, mà Trương Kiệt chớp thời cơ rất nhanh xông ra ngoài, tay phải vung lên bắn ra một đạo ánh sáng như lưu tinh lên giữa bầu trời đen kịt.

Đạo ánh sáng này bay lên thật cao rồi nổ tung ra như pháo hoa, cực kỳ nổi bật, khiến cho đám Quan Thất và Ngũ Hành tử đang cực khổ chống đỡ đội quân thi thể và đám dơi phải ngước đầu lên nhìn.

- Trương Kiệt gặp nguy hiểm!

Quan Thất nói, tay phải vỗ nát đầu bộ một thi thể đang tấn công mình.

Cổ Lạc nghiêm giọng:

- Hồng Trần Kiếp Chủ muốn tách chúng ta ra để dễ giết! Mau qua ứng cứu Trương Kiệt, không thể để kế hoạch của Kiếp Chủ thành công!

Quan Thất ngước đầu lên nhìn cây cột có Trần Mạn Dao treo lơ lửng trên đó, nghĩ ngợi rồi hỏi:

- Vậy còn nàng ta? Chiến xa không thể nào di chuyển nhanh vậy được? Ở đó cũng tồn tại trận pháp ẩn giấu chờ đợi Kiếp Chủ, không thể lãng phí!

Ngũ Hành tử hừ nhẹ:

- Để Cổ Lạc lại đây cùng quân đội xử lý đám rác rưởi này. Chúng ta với Tiêu Ức Tình, Tiêu Mịch Nhi, Mộ Dung Uyên Bác, Sát Tiếu Thiên và những thiên kiêu mạnh nhất qua phía đó, hợp sức giết chết Kiếp Chủ!