Đế Cuồng

Chương 447




Hành động của Cao Tiệm Sơn khiến Độc Cô Minh rất khó nghĩ, hắn không biết rốt cuộc y là bạn hay là thù. Tất nhiên, dù hắn ngu ngốc đến đâu cũng không cho rằng y tình cờ xuất hiện ở đây, trùng hợp đi theo mình. Hạng người như y, chỉ cần chủ tâm tranh đoạt lợi ích chắc chắn sẽ không ai cản nổi. Vậy mà y dường như chẳng có chút tham vọng nào, cứ lửng thửng như vậy, không ngừng giúp đỡ hắn, mà cũng đem lại áp lực trầm trọng cho hắn.

Địch Vân vung tay lên, dưới ánh mắt không nỡ của Độc Nhãn Kê ném giọt chân huyết đang giữ cho Sổ Tư.

- Hay lắm! Độc Cô huynh đệ, còn giọt chân huyết cuối cùng ngươi hẳn là đoạt được chứ?

Sổ Tư đang cực kỳ vui vẻ, tưởng rằng phen này có thể thuận lợi thu lấy chân huyết để phá giải trận pháp thì bỗng Độc Cô Minh làm ra một hành động khiến gã nhíu mày, sát khí dâng lên.

Bàn tay đang giữ giọt máu trắng bạc của tên phàm nhân kia vậy mà nắm chặt lại đưa ra sau lưng, kèm theo đó là nụ cười khó hiểu của hắn.

- Ta đoạt được, nhưng sẽ không giao cho ngươi!

- Ngươi có ý gì? Kẻ đang bị giam hãm tại tuyệt địa kia là Lưu Tông tiền bối, cha hồng nhan của ngươi! Ngươi nợ nàng ấy nhiều vậy, cả đời này còn chưa chắc bù đắp được. Bây giờ thấy lợi ích trước mắt liền muốn quên sạch phải không?

Sổ Tư nói với giọng lạnh lẽo, giống như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng động thủ với hắn.

- Không hẳn! Trên đời này ngoài ngươi ra, e là ta chính là người muốn cứu Lưu Tông tiền bối ra nhất. Nhưng thực sự chuyện đó không cần thiết, ta có phương pháp khác để hóa giải trận pháp!

Độc Cô Minh điềm tĩnh nói tiếp:

- Dùng máu Thần Hổ nhất mạch, thiên địch của Chân Long tuy xét về lý thuyết thì có thể tạo thành ảnh hưởng lớn cho trận pháp, phá hủy nó. Nhưng đây chung quy cũng chỉ là phỏng đoán, ngươi lấy gì để nắm chắc sẽ thành công?

Hắn nhìn thẳng vào cặp mắt đang cau lại của Sổ Tư, thấy gã trầm mặc không đáp. Việc dùng chân huyết Thần Hổ khắc chế Chân Long đích thực chỉ là phỏng đoán từ những mẩu chuyện xưa trong điển tịch yêu tộc Bắc Vực ghi chép, chưa từng có ai kiểm chứng.

Sổ Tư nhàn nhạt nói.

- Ít ra vẫn còn có hy vọng, nếu không dám làm thì ngay cả hy vọng cũng sẽ không xuất hiện.

- Chuyện ta muốn nhắc nhở ngươi chính là chuyện này! Ta có biện pháp khác lưỡng toàn kỳ mỹ hơn, chắc chắn sẽ thành công. Có điều ta muốn đổi lại chân huyết nếu phá được trận pháp!

Mọi người nghe xong đều nghĩ ngợi không thôi, nhất là Độc Nhãn Kê thì biểu môi nhìn Địch Vân, hàm ý như muốn chê trách y ban nãy quá ngu ngốc không chịu nghĩ cho bản thân, bây giờ để Độc Cô Minh hớt tay trên của mình, đoạt đi chân huyết.
— QUẢNG CÁO —


Địch Vân cảm nhận được ánh mắt này của nó, có điều vẫn chỉ mỉm cười lắc đầu.

Cho dù Độc Cô Minh thực sự làm thế thì đó cũng chỉ là một khía cạnh của nhân tính, người trí tuệ như Địch Vân sẽ hiểu mà chấp nhận, quyết không mang lòng đố kỵ.

Dùng người, không thể không tin người. Mà quy phục người, cũng không thể không tin người. Thậm chí còn phải tin tưởng tuyệt đối.

Đó chính là đạo quân thần, nguồn gốc của câu nói "quân xử thần tử, thần bất tử bất trung". Nếu nhìn từ một khía cạnh nào đó thì câu nói này miêu tả một kẻ mù quáng, chỉ biết tuân lệnh vô điều kiện. Nhưng sự thật, đây chính là cốt lĩnh của quân đội, điều mọi binh sĩ phải ghi nhớ. Chiến trận không phải lúc nào cũng sẽ giành thắng lợi, có đôi khi bắt buộc hy sinh vài quân tốt thí để vì mục đích lớn lao hơn. Nếu như ai cũng thông minh, không tuân lệnh khi biết mình là quân tốt thí cần phải hy sinh vì đại cục, thì quân đội đó sớm muộn cũng sẽ tan vỡ, đất nước rơi vào cảnh diệt vong.

"Huynh ấy chính là quân, ta chính là thần. Kiếp này đã quyết định phò tá huynh ấy, tuyệt đối không có tư tâm!"

Địch Vân lẩm bẩm trong đầu như vậy.

- Làm sao ta biết được ngươi có phá nổi trận pháp hay không? Lỡ như ngươi chỉ xảo ngôn nhằm đoạt đi chân huyết thì sao?

Sổ Tư lạnh lùng hỏi.

Độc Cô Minh cười cười:

- Bộ phân thân này của ta chỉ là phàm thể, không luyện hóa được mấy giọt chân huyết kia đâu. Cứ để cho ta giữ chúng. Khi đến được tuyệt địa kia ta cũng sẽ chủ động giải khai trận pháp, nếu thành công, ta sẽ thu chúng sau! Để cho ngươi an tâm, ta có thể đi bên cạnh ngươi, mặc cho ngươi kiềm tỏa!

- Không cần! Vậy thì làm theo lời ngươi nói đi! Có điều mong người cân nhắc thiệt hơn, đừng vì chút lợi ích này mà trở thành kẻ bất nghĩa. Bằng không, Sổ Tư ta từ nay về sau sẽ truy sát ngươi tới chân trời góc bể, tuyệt đối không dừng lại!

Sổ Tư dứt lời liền quay lưng đi thẳng.

Chỉ Cao Tiệm Sơn mới biết được trước khi gã làm động tác quay lưng thì có nhìn thoáng qua mình một cái.

Có lẽ thực tế không phải gã tin tưởng Độc Cô Minh, mà là có không muốn tin cũng không làm gì được!
— QUẢNG CÁO —

Độc Cô Minh không biết những điều này, khẽ thở ra một hơi, ánh mắt thoáng nhìn về hướng cửa “tâm” như đang chào tạm biệt người bên trong.

Mà người bên trong dường như cũng đang vẫy tay chào hắn, tạo ra một cơn gió nhẹ thổi cát bụi bên trong cổ di tích bay xào xạc, chốc lát sau như cũ phủ kín những dấu chân mới được tạo thành dưới mặt đất, trả lại một khung cảnh hoang sơ tiêu điều.


——————————



Tuyệt địa giam hãm Lưu Tông nằm ở chính giữa con đường đi từ Long Sào Tổ Địa đến Thần Hổ nhất mạch.

Vào lúc này đây đối lập với đám người Độc Cô Minh, Sổ Tư… thì Đế Long cũng đang cùng với Mục trưởng lão thuộc hạ của gã nhanh chóng tiến bước.

Cứ cách một đoạn thời gian, gã sẽ phải dùng máu của mình gia cố trận pháp, vực dậy long khí đang suy bại bên trong để giúp tàn hồn Thiên Long Thần chiếm lại thế thương phong, không bị Trảm Long Nhân và Lưu Tông quá mức lấn áp.

- Thiếu chủ! Ta có dự cảm khá bất an, giống như có đại họa sắp đổ xuống đầu vô pháp hóa giải. Đạt đến đẳng cấp Ứng Kiếp như ta, đối với những tai kiếp do “thiên, địa, nhân” rất mẫn cảm. Sợ rằng chút nữa sẽ có chuyện gì đó phát sinh! Thiếu chủ nên cẩn thận!

Mục trưởng lão tỏ ra nghiêm trọng.

Đế Long khẽ gật đầu:

- Được! Chút nữa nếu không ổn chúng ta lập tức quay lưng bỏ chạy. Dù sao Vạn Yêu Mộ Địa này vẫn tồn tại rất nhiều bí mật, số yêu thú sau khi chết đi hóa thành hung linh trôi nổi khắp nơi nhiều không kể siết, chưa kể là những tàn hồn cường giả cấp độ hào kiệt chưa tiêu tan oán niệm, một mực chờ đợi thân thể phù hợp để đoạt xá trùng sinh trở lại. Ở đâu chúng ta ngông cuồng cũng không sao, nhưng ở đây tuyệt đối phải cẩn thận!

Khoảnh khắc đến được vùng tuyệt địa kia, lúc còn kết giới đang bao bọc nó chừng mấy ngàn bước chân thì đột nhiên Đế Long biểu tình sửng sốt, mà tên thuộc hạ đang đứng bên cạnh gã cũng tỏ ta kinh nghi bất định.

Đơn giản vì đứng phía trước kết giới tuyệt địa kia lúc này là một đội ngũ người yêu trộn lẫn, thậm chí còn có cả phàm nhân. Tuy nhiên tên phàm nhân kia lại có vẻ gì đó rất lạ thường, ánh mắt hắn so với những Sổ Tư, tiểu ô quy, Độc Nhãn Kê không hề kém đi phần thần thái, trấn định và điềm tĩnh đến mức lạ thường.

- Tên cầm kiếm kia có hay không cũng là một phàm nhân giống tên áo trắng?

Đế Long ngưng trọng truyền âm hỏi.
— QUẢNG CÁO —


Mục trưởng lão trả lời:

- Không phải phàm nhân! Mặc dù trên người y không có chút dao động nguyên lực nào, cũng không có sát khí, nhưng lại có oán niệm của tu sĩ cảnh giới Đạo Đài bị y giết cách đây không lâu. Nếu không phải ta là Ứng Kiếp tu sĩ thì chắc chắn không cảm nhận được! Thiếu chủ, bọn người kia dường như đang muốn phá vỡ kết giới trận pháp, để ta ra tay giết đám hậu bối này! Nơi này ngoài chúng ta ra thì chẳng có ai quan sát, dù ta phá vỡ quy tắc dùng tu vi cao hơn giết chúng cũng sẽ không chịu phải sự trừng phạt của ai cả...

Đế Long phất tay cản lại:

- Chậm đã! Để xem thử chúng có bản lĩnh gì!

Phía bên kia, sau khi đến phía trước kết giới, Sổ Tư liền đưa hết bốn giọt chân huyết Bạch Hổ lại cho Độc Cô Minh, kế đến lạnh lùng nói:

- Hy vọng ngươi nói được làm được, đừng lừa gạt ta!

Tiểu ô quy bò tới kết giới, sau khi dùng mai rùa đập thử vào vài lần, bị lực phản chấn đánh bay ra mấy chục trượng thì tặc lưỡi nói:

- Trận pháp do Thiên Long Thần vào lúc đỉnh phong bày bố, dùng chân huyết Chân Long duy trì, mặc dù năm tháng trôi qua cả ngàn vạn năm nhưng không ngờ vẫn còn cứng rắn thế này. Tiểu Minh tử, ngươi không nhầm chứ? Muốn phá vỡ nó trừ phi có tu vi Đế cảnh, bằng không chỉ phí sức!

Độc Nhãn Kê hừ nhẹ:

- Hắn đang là phàm nhân, lấy sức đâu ra để mà phí kia chứ?

Độc Cô Minh mỉm cười, ánh mắt thoáng nhìn về hướng Thần Hổ nhất mạch, quả nhiên người trung niên thần bí không gạt hắn. Lúc này như cảm nhận được liền truyền âm nói:

- Có cường giả Ứng Kiếp của Chân Long nhất mạch đang quan sát ngươi. Sát khí của y rất đậm, e rằng chốc lát nữa sẽ ra tay bất kể bối phận. Đám ti bỉ này luôn hành sự như vậy, ngàn vạn năm vẫn không thay đổi. Ngươi thay ta cho chúng một bài học nhớ đời đi!