Đế Cuồng

Chương 449




- Kết giới vỡ rồi, trận pháp của Thiên Long Thần bị Hắc Hổ kia phá hủy dễ dàng!

Đế Long nghiến răng ken két, khí tức của Hắc Hổ đè ép huyết mạch chân long của y, khiến y vô cùng khó chịu.

Sổ Tư nhìn Độc Cô Minh đang giả thần giả quỷ, tay chân khua loạn xạ, trong lòng dấy lên sự kinh nghi bất định. Tuy nhiên, gã không cho rằng hắn đang làm màu bởi loại động tác hắn đang làm ra ẩn chứa sự thâm thúy rất lớn, cương nhu âm dương trộn lẫn, kết hợp với thần thái hạo nhiên trung dung của nho gia càng tạo nên vẻ thần bí, mường tượng biến khoảng không giữa hai tay thành một tiểu vũ trụ nhỏ, vạn pháp diễn sinh bên trong.

- Độc Cô Minh này đúng là kỳ nhân! Tương lai nếu muốn đưa mệnh yêu trở thành đại tộc thì cần phải có một minh hữu đủ mạnh, đủ tiềm năng, và điều quan trọng nhất là minh hữu này cũng phải giống ta, từ chỗ thấp đi lên, bị cả thiên hạ xem như địch, chỉ có như vậy thì mối quan hệ này mới được duy trì một cách bền vững và khăng khít nhất!

Sổ Tư nghĩ vậy không sai. Đó cũng là nguyên nhân gã lựa chọn giúp đỡ Kiếp Chủ.

Nếu bản thân nhỏ yếu mà kết minh với thế lực mạnh hơn thì sẽ bị họ đàn áp, chèn ép, thậm chí tìm cách bắt mình vĩnh viễn dựa dẫm vào.

Trừ phi cả hai đều đứng ở một vị trí như nhau, cùng khổ như nhau, thì việc kết minh mới hiệu quả nhất, không có quá nhiều toan tính trong đó.

- Cái này... Tiểu Minh tử à, ngươi đạt được kỳ ngộ gì ở chỗ Thần Hổ nhất mạch vậy? Gà chột mắt, ngươi nói xem Hắc Hổ này có mạnh bằng Bá Luân không?

Tiểu ô quy nhìn hư ảnh Hắc Hổ run rẩy nói. Thân là yêu tộc, nó dĩ nhiên hiểu sự cường đại của Hắc Hổ kia, đây là loại tồn tại đẳng cấp hào kiệt, thậm chí còn vượt trên hào kiệt một chút, còn về tu vi thì vì vượt ngoài tầm hiểu biết của nó nên không ước lượng nổi.

Độc Nhãn Kê cũng há hốc mồm khi chứng kiến những gì đang diễn ra. Nó nghiêm túc đánh giá:

- Về khí tức, e rằng còn xếp trên Bá Luân chút ít. Năm đó Bá Luân dù đang ở đỉnh phong cũng rất kiêng kỵ nơi đây, mỗi lần đi ngang qua đều ôm quyền vái nhẹ một cái, có lẽ chính là đang vái tồn tại này!

Tin tức mà Độc Nhãn Kê nói ra khiến ai nấy sửng sốt. Một người được xưng tụng vô địch thái cổ, cả lục giới quỳ bái vậy mà lại kiêng kỵ một tồn tại thần bí ở Vạn Yêu Mộ Địa. Thế gian này còn bao nhiêu bí mật kia chứ?

Độc Nhãn Kê thở dài:

- Làm gì có ai chân chính vô địch? Sở dĩ bọn họ được đồn đại vô địch là vì chưa gặp đối thủ đủ tầm, giống như con ếch dưới đáy giếng chỉ biết một vùng trời nhỏ bé trên đầu, tưởng rằng tầm mắt của mình đã đủ bao quát càn khôn mà không biết "ngoài trời có trời, trên người có người".

Độc Cô Minh nghe hết những điều đám yêu vật này bàn luận, cũng nghe thấy tiếng cười trừ của trung niên nhân, dường như ông ta khá hoài niệm với hai chữ Bá Luân kia. Đến lúc hắn cất giọng hỏi thì chỉ nghe ông ta nói ra bốn chữ:

"Gân gà, gân gà..."
— QUẢNG CÁO —

Quay lại hiện tại, kết giới bị phá vỡ khiến long khí bên trong vùng tuyệt địa kia tản mác hết ra ngoài, hắc ám đang bao phủ cũng bị ánh sáng bên ngoài tràn vào thay thế hoàn toàn, gần như cùng lúc cả bọn nghe thấy một tiếng thét lớn từ nơi sâu bên trong cất lên, đầy ngạo nghễ và ngông cuồng:

- Thiên Long Thần, Trảm Long Nhân, các ngươi phải chết! Giờ thì xem kẻ nào cứu được các ngươi!

- Ha ha ha, hậu bối, ngươi đúng là chó điên cắn càn. Ta sở hữu tư chất Thiên Đế, nếu không nằm xuống quá sớm thì đã trấn áp một thời đại, bằng vào tên hậu bối ngươi mà muốn diệt hồn ta sao?

Một giọng ồm ồm khác vang lên đáp trả lại.

- Hai tên nhân tộc nhà ngươi, đây là Vạn Yêu Mộ Địa, không phải Thái Hoàng thiên của các ngươi đâu! Hắc Hổ đại nhân, ngươi vì sao giúp đỡ cho ngoại tộc đối phó yêu tộc chúng ta!

Mục trưởng lão đang ẩn nấp bên kia hoảng sợ nói:

- Đây là giọng của Thiên Long Thần, đến người còn phải gọi con hổ đen trên không trung bằng hai tiếng "đại nhân", vậy thì địa vị con hổ này phải cao tới mức nào?

Đế Long tỏ ra âm trầm, rất nhanh quyết đoán nói:

- Rút! Cường giả Thần Hổ nhất mạch hiện thân trợ giúp đám Sổ Tư phá vây rồi, Thiên Long Thần yếu hơn Lưu Tông và Trảm Long Nhân một bậc, có lẽ rất nhanh sẽ bị chúng cắn nuốt. Hai người chúng ta trở về Long Sào Tổ Địa tạm lánh thôi!

Mục trưởng lão gật đầu, phất tay kéo Đế Long lại rồi hoá thành cơn lốc bay nhanh về hướng bắc.

Nơi tuyệt địa bên kia, sau lời chất vấn của Thiên Long Thần, hư ảnh Hắc Hổ không đáp gì mà nhanh chóng tan rã, để lại một bầu không khí tĩnh lặng đến mức đáng sợ.

- Đại nhân, người dù sao cũng là yêu tộc!

Thiên Long Thần lại thét, dường như đang phải ăn trái đắng đến từ Lưu Tông và Trảm Long Nhân.

- Ha ha ha, năm đó ta xông vào đây mà vị tiền bối kia vẫn bàng quan, để mặc long tộc các ngươi suýt nữa tuyệt diệt trong tay ta, huống hồ là hôm nay! Con rồng nhỏ ngươi chịu chết đi!

Người còn chưa xuất hiện nhưng những giọng nói đấu đá lẫn nhau đã vang vọng khắp đất trời.

Sổ Tư nhìn về nơi sâu trong tuyệt địa bằng ánh mắt xúc động, khoảnh khắc nhìn thấy người trung niên thân hình cao lớn, đầu tóc bù xù, khí chất như thần như ma lao ra thì liền run rẩy lẩm bẩm:
— QUẢNG CÁO —


- Sư phụ, rốt cuộc đồ nhi cũng cứu được người!

- Ta là Lưu Tông!

Người này ngửa mặt rống lớn, nguyên lực hùng hồn bộc phát ra bốn phương tám hướng, từ giữa trán bỗng nhiên bay ra ba đạo tàn hồn đang đánh nhau loạn xạ.

Một mặc y phục đế vương, tướng mạo uy nghiêm.

Một đầy vẻ tà ác, nụ cười khinh miệt trên môi.

Còn lại một người cuối cùng chính là Lưu Tông đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới kia.

- Tàn hồn giao chiến, không ai có thể xen vào!

Độc Nhãn Kê cất giọng.

Sổ Tư nhìn Lưu Tông điên cuồng công kích đẩy lui Thiên Long Thần không ngừng, vẻ mặt đầy tự tin:

- Sư phụ ta tất thắng!

Tiểu ô quy ngưng trọng nói:

- Chưa chắc đâu! Trảm Long Nhân và Thiên Long Thần đều là tồn tại chí cao thời cổ, đã được lịch sử ghi danh, mà Lưu Tông kia dù sao chỉ mới sinh ra mấy ngàn năm, kinh lịch còn kém lắm!

Nó vừa nói dứt lời đã thầy tàn hồn Lưu Tông xé xác Thiên Long Thần thành muôn đoạn, kế đến dùng tay làm đao, chặt vỡ đầu Trảm Long Nhân, khiến tàn hồn hai cường giả này nhạt đi không ít.

Tàn hồn trong trạng thái xuất thể không còn hồi phục được liên tục giống như khi ở trong thức hải. Đây sẽ là trận chiến cuối cùng quyết định xem ai mới người chiến thắng, thành công cắn nuốt đối phương.

- Ông ngoại nó chứ, tên hậu bối này biến thái như vậy sao?
— QUẢNG CÁO —

Tiểu ô quy mặt đen như than, bỗng nhiên nó sực nhớ ra gì đó liền quay đầu nhìn tới nhìn lui không ngừng, sau đó biến sắc nói:

- Tiểu Minh tử đâu rồi? Còn có Yêu Tổ nữa?

Mọi người nghe nó kêu lên như vậy thì mới bắt đầu quan sát xung quanh tìm kiếm. Quả nhiên Độc Cô Minh và con lừa đen đã vô thanh vô tức biến mất, thậm chí bọn họ rời đi lúc nào cả bọn cũng không cảm nhận được.

- Tên Độc Cô Minh này nhất định là cầm chân huyết trong tay xong liền sợ bị cướp lại nên chuồn mất rồi! Tên tàn phế ngươi thấy chưa, hắn đâu phải thiện nam tín nữ gì, đoạt lợi ích xong liền bỏ rơi ngươi!

Gà chột mắt tức giận nói với Địch Vân đang ngồi bệch dưới đất. Mà Địch Vân cũng không phản bác lời nào, khuôn mặt bình tĩnh giữ im lặng.

Bọn họ không hề biết rằng lúc này đây phàm thể Độc Cô Minh đang cưỡi con lừa đen đuổi theo hai người Đế Long và Mục trưởng lão.

Bên tai hắn liên tục truyền đến giọng nói tức giận của trung niên nhân:

- Tiểu bối, ngươi dám ngồi lên người Yêu Tổ tộc ta sao? Đúng là được đằng chân lên đằng đầu!

Độc Cô Minh cười khổ:

- Bất đắc dĩ thôi mà! Vãn bối chỉ là phàm thể, nếu đi bình thường chắc mất mấy tháng mới tới Long Sào Tổ Địa kia mất. Tiền bối yên tâm, chờ Yêu Tổ lấy lại linh trí rồi ta sẽ cho ngài ấy cưỡi lại.

- Cưỡi lại?

Trung niên nhân định nói gì đó nhưng chợt nhớ đến những hình ảnh từng thấy trong tiềm thức của Độc Cô Minh cách đây ít lâu, đoạn thở dài lẩm bẩm:

- Cũng không biết là ngươi chiếm tiện nghi của Yêu Tổ, hay Yêu Tổ chiếm tiện nghi của ngươi nữa...