Đế Cuồng

Chương 451




Long khí từ mấy trăm ngôi điện miếu toả ra càng lúc càng mạnh mẽ, hào quang cũng chói lọi đến mức Độc Cô Minh phải đưa ống tay áo lên che mắt lại.

Hắn ngờ ngợ không biết đây là chuyện xấu hay tốt, bèn truyền âm hỏi trung niên nhân:

- Tiền bối, đi vào bên trong có chết không vậy? Dường như nơi đây phản ứng rất mãnh liệt với sự xuất hiện của ta!

Trung niên nhân cười nhẹ:

- Cứ thử đi, không sao đâu, có ta theo sát ngươi rồi...

Qua âm điệu trong lời nói, dường như ông ta vẫn còn điều gì đó khá cố kỵ, tuy nhiên Độc Cô Minh chờ mãi mà vẫn không thấy ông ta nói gì tiếp theo, bèn cho rằng là do mình quá nhạy cảm suy nghĩ nhiều mà thôi.

Hắn vẻ mặt hồ hởi thúc con lừa đi vào bên trong. Khoảnh khắc cả hai chính thức đặt chân vào phạm vi Long Sào Tổ Địa thì hắn lại bỗng nghe thấy trung niên nhân nói tiếp đoạn sau, từng câu từng chữ giống như búa tạ đập vào đầu hắn:

- Ngươi có chết cũng sẽ có ta an táng, nơi đây cái gì cũng thiếu, duy chỉ có mộ phần là luôn đủ đầy! Thỉnh thoảng ta sẽ tới thăm viếng ngươi, thắp cho mấy nén nhang, không sợ cô độc đâu!

- Tiền bối đừng đùa...

Độc Cô Minh biến sắc, vốn đang còn định lui lại thì dị biến đã xảy ra. Chỉ thấy Long Sào Tổ Địa rung chuyển từng đợt, từ dưới đất vang lên vô số tiếng long ngâm dữ dội, hào quang từ mấy trăm tổ miếu đạt đến cực thịnh, bắt đầu ngưng tụ thành hư ảnh của những hào kiệt long tộc này khi còn sống.

Đó đều là những nam nhân dáng vẻ đầy khí khái, anh tuấn bất phàm, mắt kiếm mày sao, đế ý uy nghiêm chấn nhiếp chúng sinh. Có người mặc long bào, có người lại mặc chiến giáp, cũng có người áo vải thô giống tu sĩ quy ẩn, tất cả đều đứng thẳng lưng nhìn về phía Độc Cô Minh và con lừa ngốc khiến hai bọn họ chết lặng.

Riêng con lừa sau khi ngẩn ra một lúc thì liền nhe hàm răng trắng hếu của mình ra, tựa như đang cười với những hào kiệt này vậy.

Nơi sâu trong Long Sào Tổ Địa, Mục trưởng lão biểu tình hưng phấn nói:

- Chư vị hào kiệt long tộc đều hiển hoá hư ảnh rồi! Chắc chắn chuẩn bị một kích giết chết tên giả phàm nhân kia! Còn có con lừa dáng vẻ ngu ngốc nữa, cả hai đều đáng chết!

Đế Long nhìn Độc Cô Minh đang kinh nghi phía xa, lạnh lùng nói:

- Động tới long tộc ta, dù mạnh vẫn diệt! Có kết cục này là các ngươi tự mình chuốc lấy!

———————

Hào quang rực rỡ vô ngần, mường tượng pháo hoa chiếu rọi cả một khoảng trời phía trên Long Sào Tổ Địa.

Tàn hồn Thiên Long Thần đang khổ chiến với Lưu Tông cùng Trảm Long Nhân đột nhiên run rẩy liên hồi, ánh mắt mơ màng, miệng khẽ thì thào:

- Tất cả anh kiệt long tộc ta đồng thời hiện thân, ngay cả ta cũng nhận được sự triệu hoán…

- Ha ha, chết tới nơi còn dám phân tâm!

Trảm Long Nhân cười lạnh, đao quang sắc bén bổ đôi thiên địa, công kích Thiên Long Thần liên hồi.

Khoảnh khắc Long Sào Tổ Địa phát sinh dị biến thì ở toàn bộ tất cả các tổ địa của những mạch yêu tộc khác trong Vạn Yêu Mộ Địa cũng bắt xuất hiện những dị tượng lạ. Bọn họ giống như sợ Chân Long nhất mạch đoạt mất tiên cơ mà tranh nhau tỏa ra hào quang vô tận làm cả bầu trời nơi bí cảnh này sáng rực rỡ.

Ở bên ngoài Di địa, Bắc Vực, Đan Ngư Yêu Đế cũng cảm nhận được Vạn Yêu Mộ Địa đang có gì đó rất khác thường xảy ra.

- Là chuyện gì? Huyết mạch của ta sao lại sôi trào đến vậy? Nghịch Ngư tổ miếu của ta sao lại phát ra tín hiệu triệu hoán?

Chẳng những Đan Ngư Yêu Đế mà toàn thể yêu tộc Bắc Vực lúc này, ngay cả thiếu niên Thao Thiết, Đào Ngột, cùng cơ số những chân linh hùng mạnh đang ngủ say khắp Di địa cũng bắt đầu thức giấc, ngẩng đầu cất tiếng gầm rống trong vô thức. Bọn chúng chỉ biết bản thân là đang cộng minh với một loại triệu hoán đến từ tổ tiên, khiến huyết mạch mình sôi trào không cách nào kiềm chế.

————————

- Giết hắn! Giết hắn và con lừa!

Mục trưởng lão cũng phát hiện ra huyết mạch bản thân đang sôi trào nhưng lại cho rằng dị tượng này là do những hư ảnh hào kiệt long tộc tạo nên.

Đế Long nhìn xuyên ra nơi cổng Long Sào Tổ Địa, thấy gương mặt kinh sợ của Độc Cô Minh thì cười lạnh khinh miệt, cho rằng tên cường giả này bất quá cũng chỉ có vậy. Còn về phần con lừa ngốc đang nhe hàm răng trắng tởn, làm ra điệu cười không giống ai để đáp lại ánh nhìn của chúng hào kiệt thì y cực kỳ chán ghét.

- Dám đùa bỡn với hào kiệt tộc ta! Chờ tên kia chết đi, bổn thiếu chủ sẽ rọc da róc xương ngươi làm đế tọa tương lai cho ta!

Hư ảnh chúng hào kiệt long tộc đứng trầm mặc nhìn Độc Cô Minh và con lừa ngốc hồi lâu, cuối cùng làm ra một hành động mà khiến những kẻ đang có mặt ở đây nhớ mãi không quên.

Dưới hào quang chói lóa, long khí cuồn cuộn, hư ảnh của bọn họ đột nhiên đồng loạt quỳ một chân phải xuống, đầu cúi thật thấp, cùng nhau cất tiếng hô chấn động thiên địa:

- Chân Long nhất mạch ra mắt chủ công! Dù luân hồi vạn kiếp, dù thịt nát xương tan, thần hồn hủy diệt vẫn luôn một lòng hướng về yêu tộc! Cầu cho yêu tộc ta mãi mãi trường tồn, hình bóng chủ công vĩnh viễn chấn nhiếp thương khung!

- Nghịch Ngư nhất mạch ra mắt chủ công! Tương lai dù cấm kỵ hủy diệt, sinh làm yêu tộc, chết làm yêu tộc, hồi đầu bất hối!

- Côn Bằng nhất mạch ra mắt chủ công!

- Thiên Phượng nhất mạch ra mắt chủ công!

- Thần Trùng nhất mạch ra mắt chủ công!

- Thần Hầu nhất mạch ra mắt chủ công!

- Kỳ Lân nhất mạch ra mắt chủ công!

- Huyền Vũ nhất mạch ra mắt chủ công!

- Đào Ngột nhất mạch, duy trì một tia cố chấp cuối cùng, chờ chủ công từ trong luân hồi trở lại!

- …..

Vô số giọng nói chấn động cả thiên địa vang lên, biến thành làn sóng âm lan tỏa ra bốn phương tám hướng, không ngừng khuếch trương khắp mọi ngóc ngách, như đang báo hiệu cho sự trở lại của một nhân vật tuyệt đại phong hoa, thủ lĩnh của chư hào kiệt yêu tộc.

- Này… này…

Mục trưởng lão miệng mồm khô khốc. Bây giờ có đánh chết lão thì lão cũng không dám tin những gì xảy ra là sự thật. Đây là những câu khâm hiệu dành riêng cho Yêu Tổ vĩ đại trong lịch sử của bọn họ. Nhưng ai mới là Yêu Tổ? Chẳng lẽ là nam tử nhìn như phàm nhân kia ư? Nói vậy còn dễ tin hơn. Chứ nếu bảo Yêu Tổ kiếp này đã trở thành một con lừa ngốc, bộ dáng gây cười như trước mắt thật khiến lão muốn phát điên.

Đế Long toàn thân run rẩy, mới vừa rồi còn mạnh miệng thách thức một người một lừa kia, nhưng giờ đây trông thấy tất cả hư ảnh hào kiệt tộc mình đều quỳ một chân, cúi thấp đầu bái lạy bọn chúng, đầu lưỡi y bỗng cảm thấy đắng chát.

————————————-

Ở một địa phương rất xa tại Vạn Yêu Mộ Địa, nơi đây có một tế đàn thần bí đã trăm vạn năm không người nào lui tới, bên trên có tổng cộng mười hai bức tượng họa hình tứ hung cùng bát thần thú đang bảo vệ một thứ gì đó chính giữa. Mà thứ này hiện tại đã biến mất, nhìn lớp bụi đang phủ dày trên đó cũng đủ hiểu nó đã rời đi được không biết bao nhiêu năm tháng rồi.

Trung niên nhân của Thần Hổ nhất mạch chính là dùng chân thân đứng ở đây, hai tay chắp sau lưng nhìn mười hai bức tượng trước mặt, trong đó bức tượng của một nam tử cao lớn, bên vai phải sở hữu hình xăm Bạch Hổ là nơi ánh mắt ông ta dừng lại lâu nhất.

- Đại ca, huynh có nghe thấy gì không? Yêu Tổ trở về rồi, đại ca khi nào thì mới trở lại với đệ? Đệ đã chống đỡ yêu tộc này thay các người suốt bao nhiêu năm tháng, qua biết bao nhiêu lần cấm kỵ, đệ mệt rồi…

Trung niên nhân sau khi lẩm bẩm liền nhắm nghiền hai mắt, cuối cùng quay người hướng về Chân Long nhất mạch ôm quyền bái một bái:

- Thần Hổ nhất mạch, ra mắt chủ công, chỉ chờ ngày chủ công chính thức hồi phục liền theo ngài đánh phá ra phương trời mới. Một nơi mà theo như lời ngài không còn sự phân biệt, đấu đá tranh giành, chúng yêu ngang đồng với nhau, cùng nhau hướng đến đỉnh phong siêu thoát!

Con lừa sau khi chứng kiến nhiều người quỳ trước mặt mình như vậy thì thoáng ngơ ngác.

Độc Cô Minh không nói lời nào, chỉ đứng trầm mặc tại chỗ nhìn nó bằng vẻ thương cảm. Đường đường là nhân vật phong vân kiệt xuất cỡ nào mà lại phải chịu cảnh như vậy? Rốt cuộc là thứ gì có thể biến đẳng cấp như y trở thành như thế?

“Ừm ừm hí hí...”

Con lừa lại nhe răng kêu lên từng đợt, sau đó dưới sự kinh ngạc của Độc Cô Minh và cả ánh mắt khó tin của trung niên nhân, nó lại chạy đến bên người hắn, liên tục cọ đầu mình vào bắp đùi của nam tử phàm nhân quen thuộc này.

Mục trưởng lão và Đế Long như chết lặng, bây giờ liền đoán được ai mới chân chính là Yêu Tổ, vì theo suy nghĩ của họ, Yêu Tổ dù suy bại tu vi nhưng thần trí không thể nào ngốc trệ biến thành sủng thú của người khác như thế này được.