Đế Cuồng

Chương 461




Trong lúc đám người Lưu Tông, Thiên Long Thần, Độc Cô Minh chia nhau rời đi thì ở ngoài cực dương của Vạn Yêu Mộ Địa, tức Bắc Vực lúc này đang tụ tập rất đông yêu loại. Gần như tất cả những mạch lớn nhỏ của yêu tộc Bắc Vực đều tề tựu về đây, dùng tư thế ngóng đợi nhìn thẳng về phía thạch bích trước mặt.

Đan Ngư Yêu Đế dẫn đầu đội ngũ yêu loại đông đến cả ngàn vạn này, thân mặc chiến giáp màu xám, đứng trên đầu một cổ thú khổng lồ cao tới mấy ngàn trượng.

Tuy hiện tại ánh mắt ông ta trông rất điềm tĩnh, nhưng chỉ ông ta mới hiểu bản thân mình đang rung động như thế nào sau những dị tượng xảy ra vừa rồi trên bầu trời Bắc Vực.

Yêu Tổ đã trở lại rồi!

Nhất định vị phong hoa tuyệt đại, "thần" trong lòng bọn họ đã trở lại. Đây chính là người mà yêu tộc trong khắp sáu cõi lục giới vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm, không cấm kỵ nào có thể xoá nhoà. Vì chờ đợi người này mà Vạn Yêu Mộ Địa được hình thành, chư hào kiệt từ cổ chí kim của yêu tộc cũng vì chấp niệm được quỳ bái y cũng không muốn rời đi, muốn duy trì ý thức cuối cùng chờ y từ trong luân hồi trở lại.

Tộc trưởng Chân Long nhất mạch, tộc trưởng Thần Hầu nhất mạch, tộc trưởng Thiên Phượng Nhất mạch, cùng mấy trăm vị tộc trưởng khác xếp hàng sau lưng Đan Ngư Yêu Đế.

Trong đó sắc mặt tộc trưởng long tộc không được vui vẻ cho lắm. Dị biến trong Vạn Yêu Mộ Địa khiến ông ta nảy sinh cảm giác bất an. Trong lúc những tộc nhân các mạch khác đều được hưởng sự chúc phúc đến từ các quang điểm kia thì long tộc lại không hề có. Điều này là quá bất thường khi mà Long Sào Tổ Địa bên trong cấm địa trước mặt rất đỗi đồ sộ, thậm chí quy mô còn lớn hơn đối trọng Thần Hổ nhất mạch, hay Thiên Phượng, Thần Hầu nhiều lần.

- Tộc trưởng, Đế Long thiếu chủ đang bế quan tiềm tu ở Long Sào Tổ Địa, liệu ngài ấy có...

Một vị trưởng lão đứng bên cạnh tộc trưởng long tộc e dè hỏi.

- Yên tâm, mệnh bài Đế Long vẫn chưa vỡ. Có điều chắc chắn Long Sào Tổ Địa của chúng ta đã xảy ra chuyện. Đợi tình hình ổn định lại, ta sẽ cử Diệp Khang vào trong đó thám thính. Nó sở hữu thể chất Vân Trung Mộng Long, đủ tư cách đi vào tham gia thí luyện.

Diệp Khang chính là thiên tài mới nổi của long tộc, hiện nay tu vi đã đạt đến Tiên Thai hậu kỳ, tuy rằng kém hơn rất nhiều so với thế hệ Độc Cô Minh, Thông Bích nhưng y lại trẻ tuổi hơn rất nhiều, còn cả một tương lai rực rỡ phía trước.

Lúc này đây Diệp Khang đang mặc chiến bào màu lam nhạt, khuôn mặt tuấn tú, cặp mắt rồng chất chứa đầy khát vọng. Y nhìn lối ra của Long Sào Tổ Địa, lẩm bẩm nói:

- Nghe đồn nếu huyết mạch đủ cao có thể đến những miếu điện thuộc về các hào kiệt long tộc nơi đó, tiếp nhận thí luyện Cửu Mạch Quy Nhất. Đế Long tại lần đầu tiên hoàn thành được Lục Mạch, hiện tại hắn tại lần thứ hai không biết có chạm đến Bát Mạch như Thiên Long Thần hay không? Mà Diệp Khang ta, liệu có thể vượt qua Đế Long, trở thành đệ nhất thiên tài của long tộc hay không?

Tuy thể chất Vân Trung Mộng Long yếu hơn Lục Trảo Thần Long một bậc, nhưng xét về kinh nghiệm và kỹ năng đấu pháp thì Diệp Khang lại vượt xa Đế Long. Điểm yếu của y lúc này chính là y chưa từng tiếp nhận truyền thừa Cửu Mạch Quy Nhất, độ tinh thuần của huyết mạch chưa cao, thể chất còn khá kém, ngoài ra vì tuổi trẻ nên tu vi kém hơn một đại cảnh giới. Có điều những thứ này tương lai vẫn có thể khắc phục được, không phải nằm ngoài tầm với của y.

Khác với phía Chân Long nhất mạch, tộc trưởng của Thần Hầu nhất mạch giờ đây chính là một gã thanh niên trẻ tuổi khuôn mặt cương nghị, mình khoác chiến bào màu đen, sau lưng cắm bảy lá cờ tam giác, đầu đội chiến mão cắm hai sợi lông phượng hoàng do Thiên Phượng nhất mạch trao tặng trong lễ nhậm chức. Đây còn là ai ngoài Thông Bích Viên Hầu đại danh đỉnh đỉnh?

"Ta tiếp nhận sự chúc phúc đến từ chư vị hào kiệt Thần Hầu nhất mạch, huyết mạch đã thuế biến đến trình độ phản tổ. Hiện tại ngoài vài kẻ như Tử Dực, Thạch Đầu, Đế Long ra thì làm gì có ai đáng để ta đặt vào mắt kia chứ? Mà bọn chúng cũng không đáng ngại lắm. Ta và Vương Nhất đã hình thành liên minh, tương lai nhờ hắn ra tay giết sạch bọn chúng thế là xong!"

Thông Bích biểu tình tự tin đến cực độ.

Theo gã thấy, xét trong toàn nhân giới hiện nay, Vương Nhất xem như đệ nhất nhân của nhân tộc, mà chính bản thân gã lại là đệ nhất yêu của yêu tộc. Dưới sự liên thủ của hai kẻ “đệ nhất” này, thiên hạ tương lai làm sao thoát khỏi tay hai bọn gã được?

“Đợi sau khi đại sự ở Di địa thành rồi, ta và Vương Nhất xua quân đánh về thánh giới thống nhất Cửu Thiên Thập Địa, sau đó phá tan kết giới bao bọc xung quanh nơi đây, tiếp tục phản công ngũ giới tiên ma yêu quỷ thần, hoàn thành bá nghiệp thiên thu mà tiền nhân chưa thể chạm đến. Tới lúc đó, ta thậm chí sẽ còn vĩ đại hơn Yêu Tổ kỷ hồng hoang nhiều lần, vạn yêu đều phải bái lạy ta!”

Tử Dực cũng với cương vị tộc trưởng Biên Bức tộc thống lĩnh chúng yêu hội quân cùng Đan Ngư Yêu Đế. Vẻ mặt của gã không có quá nhiều khát vọng hay tự tin, đơn giản là một sự thâm trầm bất định. Gã đang có rất nhiều suy nghĩ trong đầu, đều là về hai chữ “Yêu Tổ” kia.

“Trung thành hay tự mình làm tôn? Yêu Tổ, ngươi có đáng để ta trung thành hay không?”

Tử Dực khẽ lẩm bẩm, ánh mắt chợt lóe.

Thạch Đầu thì khác. Từ lúc bị phụ thân mình ép phải từ bỏ đi hoài bão “bách gia hợp nhất” thì cứ như người mất hồn, ngay cả việc được chư vị hào kiệt Cự Hùng tộc chúc phúc cũng chẳng thể khiến y vui hơn.

Phụ thân y đứng bên cạnh thở dài nói:

- Hài tử, ngươi quá ngốc, việc gì phải cố chấp như vậy chứ? Đằng sau ngươi còn có ta, còn có mấy chục vạn tộc nhân đang chờ ngươi dẫn dắt vượt qua cấm kỵ!

Thạch Đầu lắc đầu:

- Hài nhi không sao cả, chỉ là có chút tiếc nuối về ý tưởng này. Từ cổ chí kim chưa từng có ai nảy sinh ý tưởng như ta, hoặc cũng có thể là có nhưng lại bị ép buông bỏ giống hệt ta. Đáng tiếc… Nếu “bách gia hợp nhất” có thể thành công, trình độ của tu sĩ toàn cõi Di địa có thể được đẩy lên một tầm cao mới, thậm chí ảnh hưởng sâu rộng đến nhân giới hay xa hơn là cả lục giới. Thành một cột mốc không thể xóa nhòa trong lịch sử!

Bách gia hợp nhất trong suy nghĩ của Thạch Đầu chính là tất cả cùng bỏ qua sự ích kỷ, cùng nhau chia sẻ tất cả công pháp, thần thông, đại đạo của bản thân. Nhờ đó, ai ai cũng có cơ hội tu tập công pháp tốt nhất, sử dụng thần thông mạnh nhất, hiểu ra đại đạo thâm ảo nhất. Chắc chắn việc này sẽ giúp cho tiềm năng của bọn họ được bộc phát hoàn toàn.

Phụ thân y mỉm cười:

- Hài tử ngốc, việc này sao có thể làm được? Tu sĩ không phải thánh nhân, sẽ có ích kỷ, sẽ có tham niệm. Đưa công pháp độc môn của mình cho kẻ khác học? Để kẻ khác nắm bắt được điểm yếu của mình? Hoặc thậm chí còn lợi hại hơn chính mình tu luyện? Việc này không có khả năng xảy ra…

Thạch Đầu không nói gì thêm. Trong đầu mơ hồ hiện ra khung cảnh buổi tối năm đó ở Tây Phong bộ lạc. Gã cùng Độc Cô Minh, Tử Dực, Đại Ngưu, Đả Cẩu uống rượu bàn luận, sau đó cùng nhau chia sẻ mấy bộ công pháp độc môn của mình cho đối phương. Mặc dù cho đến nay gã vẫn chưa có cơ hội nghiên cứu những công pháp kia, tuy nhiên sự kiện này cho thấy “bách gia hợp nhất” cũng không phải bất khả thi.

Nhưng đã đến nước này rồi, mọi chuyện làm sao mà cải biên được nữa kia chứ?

- Tân Tinh môn…

Càng nhớ lại, gã lại càng thêm phiền não, cuối cùng lắc đầu cười tự giễu.

Đúng lúc này nơi cực dương của Vạn Yêu Mộ Địa phát ra tiếng nổ ầm ầm, khói bụi mù mịt bay tứ tán. Mấy trăm vạn yêu tộc biểu tình ngưng trọng, hơi thở cũng đình chỉ lại. Bọn họ cực kỳ trông chờ vào cái bóng mờ mờ đang dần dần hiện ra sau làn khói bụi.

Đan Ngư Yêu Đế siết chặt nắm đấm, chưa bao giờ ông ta có cảm giác nôn nóng đến vậy.

Thông Bích ngước đầu lên cao một chút, thể hiện sự kiêu ngạo.

Tử Dực vẫn như cũ thâm trầm.

Thạch Đầu buồn bã thở dài từng đợt, cũng không thiết chú ý tới kẻ sắp xuất hiện là ai cả.