Đế Cuồng

Chương 470




Vào lúc Thiên Long Thần đang đau đầu với tình hình yêu tộc, thì tại Bắc Vực một góc khác - lãnh địa của Man tộc, địch thủ của y là Lưu Tông, đang cùng với đệ tử mình Sổ Tư đứng đối diện với một lão già gầy gò trên một bình nguyên rộng lớn.

Lão già này Đan Ngư cực kỳ quen mắt, thậm chí từng ăn trái đắng của lão ta không ít lần. Đây ngoài Bắc Vực Đại Đế, tằng tổ của Đả Cẩu thì còn là ai được?

Mà nơi này cũng không phải chỉ có sự hiện diện của Lưu Tông và Bắc Vực Đại Đế, phân biệt trái phải hai bên bọn họ còn có những nhân vật cực kỳ trứ danh khác. Nhân tộc ngũ châu tôn thờ họ như thần minh, gặp ở đâu ắt sẽ bái lạy ở đó. Những vị này bình thường đều như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng ai có thể tìm ra tung tích của họ. Vậy mà không giờ đây tất cả lại hội tụ một chỗ, dường như là để đón chào Đế giả mới xuất hiện của Nam Hoang.

Có tổng cộng tám người đứng quây lại thành vòng tròn, ai nấy bảo lưu khoảng cách với nhau, thần thái ung dung nhàn nhã, đồng loạt nhìn về phía Lưu Tông ra chiều đánh giá.

Độc Cô Đại Đế mặc áo xám, vây quanh bên người vẫn là làn sương mờ ảo khiến người ta không cách nào nhìn thấu dung mạo.

Thần Tiêu Nhân Chủ áo trắng đi cùng với Bất Động Minh Vương đứng thành một cặp. Đứng gần sát bên cạnh còn có một nữ tử trông khá trẻ trung, tuổi tác dường như chỉ mới đôi mươi. Nhan sắc của nữ tử này phải nói đẹp đến mức kinh tâm động phách, ngũ quan kiều diễm vô song, như u lan ngọc bích. Đem so sánh với Lưu Tích Quân, đệ nhất mỹ nữ Nam Hoang không kém cạnh là bao, thậm chí xét về thần thái còn phiêu dật cuốn hút hơn một bậc. Nếu không phải ở đây toàn Đế giả và Chủ cảnh, đạo tâm đã sớm xa lìa sắc dục thì chắc hẳn đã gục ngã trước vẻ đẹp này từ lâu.

Nàng ta chẳng phải ai khác chính là Đông Hải Đại Đế, cố cung chủ Quảng Hằng tiên cung. Sở dĩ gọi là "cố" bởi vì cách đây mấy tháng, sau khi sự kiện Diệt Kiếp kết thúc thì nàng ta đã truyền vị cho đệ tử mình là Mộng Yên Hoa, bản thân lui về hậu trướng lo kế hoạch khác.

- Chà, lâu lắm rồi chúng đế nhân tộc lại mới hội tụ đông đủ như vậy... Bần tăng tới trễ, xin thứ tội!

Giọng nói cất lên từ trên chín tầng mây xanh, chốc lát sau một vị hoà thượng đạp mây hạ xuống. Ông ta sở hữu vẻ ngoài hết sức kỳ dị, có tới bốn hàng lông mày bạc trắng. Khuôn mặt hiền từ luôn luôn mỉm cười, hai dái tái dài ngang với cằm. Trên người hoà thượng này khoác một bộ áo cà sa giống y hệt Độc Nhãn Kê, ngay cả chuỗi tràng hạt trên tay cũng như cùng một khuôn đúc ra.

- Chào các vị Đế giả, ra mắt Minh Vương, Nhân Chủ!

Lão tăng chắp tay vái bốn hướng. Mấy vị đế giả thấy vậy từ tốn gật đầu, cũng không đáp lại câu nào. Rõ ràng giữa các châu lục với nhau luôn tồn tại sự ganh đua, bọn họ có thể tạm thời hoà hoãn vì mục tiêu chung là an nguy nhân giới, nhưng không thể quá thân cận với nhau được. Trừ bọn Thần Tiêu, Bất Động, Đông Hải Đại Đế là cùng một phe từ trước.

Độc Cô Đại Đế nói:

- Cũng không hẳn là đủ. Vẫn còn một vị tuy không chân chính là Đế cảnh nhưng vẫn sở hữu chiến lực tương đồng. Chỉ là ông ta đang gặp phải chút rắc rối không đến được đây! — QUẢNG CÁO —

Man Đế hỏi:

- Là Bách Diện Hắc Tâm Đại Tế Tửu của Tây Phong bộ lạc sao? Với thực lực thể tu ngũ cấp như ông ta, sánh ngang với Đế cảnh sơ kỳ, nếu tứ đế nhân tộc chúng ta không động đến ông ta thì thôi, làm gì còn kẻ nào đủ tư cách gây rối?

Độc Cô Đại Đế lắc đầu:

- Tiền bối bế quan quá lâu, có vài chuyện mới phát sinh ngài chưa biết tin kịp.

Luận về tuổi tác, Man Đế xem như sống lâu nhất, đã mấy vạn năm có thừa. Độc Cô Đại Đế có gọi ông ta bằng hai chữ tiền bối cũng không phải quá khách sáo. Huống hồ danh hiệu Man Đế cũng chỉ là xưa cũ, sắp tới e rằng phải đổi lại, gọi là Man Chủ thì đúng hơn.

- Ồ, có chuyện gì vậy?

Mọi người đều im lặng chờ Độc Cô Đại Đế nói ra.

- Tây Phong bộ lạc xuất hiện thể tu lục cấp rồi!

Vị đế giả Trung Thổ nói ra một tin tức oanh động khiến tất cả biểu tình kinh ngạc.

Xét về độ cường hãn của thân thể và sức mạnh nguyên thủy thì thể tu quá mức khủng bố. Nếu tu luyện tới điên phong thậm chí còn đủ sức giết thần, diệt yêu một cách dễ dàng. Thể Thần, cũng tức Tây Phong Lĩnh Chủ, anh hùng thượng cổ năm xưa chính là một dạng như vậy. Người ta tận mắt nhìn thấy trong trận chiến kinh thiên động địa tại Thiên Khanh Trung Thổ, vị lĩnh chủ này dùng tay không xé một vị Thần Chủ làm đôi, độ hung bạo khiến quần hùng ngũ đạo tự phong phải khiếp sợ không thôi.

Tuy nhiên thể tu muốn thăng cấp điều kiện cực kỳ ngặt nghèo khó khăn. Tây Phong bộ lạc mười mấy vạn năm nay chưa từng xuất hiện một lục cấp nào. Tất cả đều nhờ vào mấy vị ngũ cấp cường giả chỉ ngang với tu sĩ Ứng Kiếp chiến đấu vượt giai chống đỡ.

Điều này rất khác biệt so với sở hữu một lục cấp chân chính ở chỗ tuy nói lục cấp thể tu chỉ ngang với Đế cảnh, tuy nhiên chiến lực lại đã ngang với Đế cảnh đỉnh phong. Thậm chí nếu thiêu đốt huyết mạch, quyết tâm chấp nhận cái chết còn có thể kích phát tiềm năng còn có thể chống đỡ Chủ cảnh sơ kỳ một khoảng thời ngắn. — QUẢNG CÁO —

- Nha đầu Nhã Tịnh trở lại rồi sao?

Man Đế đột nhiên nói ra một cái tên khá lạ lẫm.

Hoá ra vào lúc mấy ngàn ngăm trước, lúc Đại Tế Tửu và Nhã Tịnh kia còn trẻ thì đã từng ghé thăm Man tộc một lần. Mặc dù Man tộc không hoàn toàn hướng đến chỉ mỗi luyện thể, vẫn giữ lại đường lối tu hành phổ thông nhưng giữa hai bộ tộc vẫn có chút tương đồng, có thể học hỏi lẫn nhau nên việc đưa thiên tài của mình qua bên kia thí luyện là chuyện thường xuyên diễn ra.

Năm ấy Mặc Tang, tức Đại Tế Tửu đang là thánh tử của Tây Phong bộ lạc. Mà Nhã Tịnh kia lại giống Mã Tư Thuần bây giờ là thánh nữ. Cả hai ban đầu duy trì mối quan hệ khá mờ ám, nhưng rốt cuộc bởi vì sư thừa khác nhau, đều cạnh tranh chức vị Đại Tế Tửu nên xảy ra mâu thuẫn.

Cuối cùng Mặc Tang trong lúc quyết đấu đả bại Nhã Tịnh, thành công trở thành Đại Tế Tửu nắm quyền thủ lĩnh, còn Nhã Tịnh tuy thất bại nhưng cũng trở thành tế tửu địa vị cực cao.

Sau khi bọn họ cùng tiến giai thể tu ngũ cấp, tuổi tác đã bắt đầu già đi những tưởng ân oán sẽ theo năm tháng mà chấm dứt nhưng không ngờ lại càng sâu đậm hơn lúc trước.

Vở kịch xưa cũ lại tiếp tục tái diễn lần nữa. Lần này là với hai đồ đệ của bọn họ. Điều oan nghiệt rằng hai đứa trẻ này lại là hai tỷ muội ruột, đều họ Mã, một đứa gọi là Tư Thuần, một đứa gọi là Lam Lăng.

Kết quả vẫn là Mặc Tang dành chiến thắng, Mã Tư Thuần đánh bại tỷ tỷ mình trở thành thánh nữ. Kế đến vì lo ngại Nhã Tịnh sẽ làm ra chuyện phản loạn nên ông ta liền đánh phủ đầu, bày kế đánh trọng thương bà ta, bức bà phải dẫn theo Mã Lam Lăng tháo chạy khỏi Tây Phong bộ lạc, từ đó đến nay đã ngót nghét hơn năm mươi năm.

Hiện tại, Nhã Tịnh tế tửu thành công đột phá thể tu lục cấp, tất nhiên với tu vi này bà ta sẽ muốn lập tức báo thù rửa hận. Cách đây một tháng, vào buổi lễ tế thần được tổ chức vào đêm tưởng niệm Thể Thần, bà ta bất ngờ dẫn theo Mã Lam Lăng xuất hiện.

Bản thân thì đánh bại Mặc Tang, còn đồ đệ thì đánh bại Mã Tư Thuần, truy sát bức ép cả hai phải tháo chạy. Tây Phong bộ lạc chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã phải đổi chủ, duy chỉ có vị trí thánh tử vẫn như cũ không thay đổi là thuộc về Đại Ngưu.

Mấy Đế giả nghe đến đây không khỏi cảm thán, càng cảm nhận sâu sắc hơn về cái gọi là "đi sau đến trước". Nhã Tịnh năm lần bảy lượt thất bại, những tưởng không cách nào ngóc đầu lên nổi nhưng cuối cùng lại trở thành kẻ chiến thắng. Câu nói nổi tiếng của Hạo Nhiên tông, "thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất túc" chưa bao giờ là sai.

Kế đến, Đông Hải Đại Đế nói: — QUẢNG CÁO —

- Hôm nay chúng ta có mặt ở đây là theo sự hiệu lệnh của Tổ Miếu, cùng nhau chúc mừng tân Đế giả Nam Hoang. Mạt thế đã tới, cấm kỵ buông xuống, Di địa đang khát người tài hơn bao giờ hết. Vị này có lẽ không cần giới thiệu chư vị cũng biết, chính là Nam Cuồng Lưu Tông rất nổi danh trong lớp trẻ năm xưa...

Lưu Tông sinh ra sau nữ đế này một thế hệ, thua nàng ta mấy trăm tuổi. Tốc độ tiến giai lúc trước của nàng đã xem như nhanh nhất xưa nay, nhưng không ngờ lại nhanh chóng bị phá vỡ như vậy.

Thần Tiêu Nhân Chủ thấy Lưu Tông đang trầm mặc, cho rằng y có chuyện gì khúc mắc, bèn hỏi:

- Cường giả Di địa xưa nay đều là người của Tổ Miếu, bình thường tranh đấu bao nhiêu cũng được, song tới thời khắc quan trọng phải nghe theo hiệu lệnh chung. Chẳng lẽ Lưu đạo hữu có gì bất mãn?

Lưu Tông im lặng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói ra ba chữ ngắn gọn khiến ai nấy sửng sờ.

- Ta từ chối!