Đế Cuồng

Chương 471




Từ chối hiệu lệnh từ Tổ Miếu, nói thì đơn giản nhưng không phải ai cũng đủ dũng khí nói ra câu này.

Bàn về lịch sử, Tổ Miếu gần như tồn tại song hành với nhân tộc từ tận thời tiền thái cổ đến nay, chứng kiến bao thăng trầm của tộc đàn này. Đây là nơi hào kiệt ngàn đời tụ hội, dù là ác hùng, kiêu hùng, anh hùng ngày thường đánh nhau đầu rơi máu chảy, ngươi sống ta chết ác liệt đến đâu thì khi Tổ Miếu hiệu lệnh vẫn phải gác binh đao lại, cùng nhau chống địch.

Chính vì công đức to lớn như vậy, chưa từng có hào kiệt nào dám chống đối Tổ Miếu, hết thảy khi nghe nhắc đến hai từ này đều bày ra một thái độ hiền hoà nhường nhịn.

Vậy mà giờ đây khi đương nhiệm Miếu Chủ mời gia nhập, lại có một nhân vật thuộc về thế hệ trẻ dám cưỡng lại lời mời này, thốt ra ba từ "không đồng ý". Nó làm cho chúng đế đang hiện diện ở đây sa sầm nét mặt, lạnh lùng nhìn Lưu Tông bằng ánh mắt dò xét.

Đông Hải Đại Đế dung mạo như hoa như ngọc, ném cho Lưu Tông cái liếc mắt đầy sát ý:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng Tổ Miếu không xứng với ngươi?

Thần Tiêu điềm đạm hỏi:

- Có thể cho ta biết lý do không?

Đối diện với áp lực khủng khiếp từ những đế giả xung quanh, Lưu Tông chẳng những không hề hoảng sợ mà còn trấn định hơn, lưng thẳng như bút, ngẩng đầu nói:

- Lời Quảng Hằng tiên tử nói nửa đúng nửa không. Tổ Miếu không phải là không xứng với ta, các vị ở đây ai cũng công đức vô lượng, chỉ là muốn bắt Lưu Tông ta quy phục, ta cảm thấy các vị cần chứng minh mình đủ tư cách ra lệnh cho ta...

Chiến tích của Lưu Tông mấy ngày trước những Đế giả ở đây đều đã nghe qua. Y một mình địch lại Thiên Long Thần, Đan Ngư, Trư Đế, trong đó Thiên Long Thần chính là hào kiệt kỷ hồng hoang của yêu tộc, cường đại vô song. Trận chiến ấy Lưu Tông chẳng những không thua mà còn thắng rất vang dội, đánh trọng thương cả ba. Chính vì chiến lực khủng khiếp như vậy mà Thần Tiêu đánh giá rất cao y, mời thêm Bất Động tới để đánh giá vị tân đế giả này chính xác hơn.

Tây Thiên Đại Đế, tức Khổ Diệu đại sư nở nụ cười hỏi:

- Thí chủ muốn chúng ta chứng minh tư cách như thế nào? Là giao chiến sao?

Lưu Tông chỉ đáp ngắn gọn:

- Đúng vậy!

Khổ Diệu đại sư nhíu mày:

- Nhưng tình hình Di địa đang rất gấp, thánh giới nhăm nhe, nếu bây giờ giao chiến lỡ như bất kỳ vị Đế giả nào trọng thương cũng sẽ trở thành bất lợi. Huống hồ, một mình thí chủ muốn khiêu chiến lần lượt chúng ta cũng là không công bằng cho ngươi, ngươi sẽ đuối sức…

Nghe vậy, Lưu Tông đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Bất Động, lãnh đạm nói:

- Cũng không cần rườm rà như thế, các vị cử người mạnh ra đây quyết đấu với ta là được. Chúng ta giao thủ ba chiêu, chỉ so khí lực không phân sinh tử. Từ lâu ta đã nghe qua Bất Động Minh Vương là hào kiệt thái cổ của minh tộc, ngay cả Bá Luân đại thần cũng rất thưởng thức ngài ấy, cho rằng nếu như ngài không trúng phải độc thủ của tiên tộc thì còn chưa biết ai sẽ trở thành vô địch. Vãn bối sinh sau đẻ muộn, tuy rằng cảnh giới thấp kém nhưng vẫn hy vọng được cùng Minh Vương so chiêu một lần!

Thần Tiêu nhăn mặt, đang định cất tiếng thì lại thấy Bất Động giơ tay ngăn cản.

Bất Động biểu tình thú vị:

- Xem ra không muốn gia nhập Tổ Miếu chỉ là cái cớ, mục đích chính của ngươi là muốn quyết đấu với ta. Được, năm đó ta cũng khiêu chiếu Bá Luân như vậy, gã bèn phong ấn tu vi, từ Chủ cảnh hạ xuống Đế cảnh quyết đấu với ta. Bây giờ ta cũng sẽ làm như vậy với ngươi. Ta cũng rất tò mò muốn biết kẻ đánh bại Thiên Long Thần rốt cuộc có bản lĩnh thế nào!

Thần Tiêu xen vào:

- Như thế không ổn lắm đâu…

Điều Thần Tiêu lo sợ là vì danh tiếng của Bất Động rất quan trọng.

Hiện tại y là hộ đạo giả của Di địa, thay Tổ Miếu chấn nhiếp Kiếp cảnh của thánh giới. Bây giờ mà hạ tu vi quyết đấu với một Đế giả vừa đột phá. Thắng không nói, lỡ như trục trặc gì đó thì thanh danh sẽ mất hết.

Bất Động hiểu rõ lo ngại này của Thần Tiêu, bèn cười nói:

- Đánh bại cường giả trở thành cường giả, đánh bại hào kiệt trở thành hào kiệt, đạo lý này từ xưa đến nay chưa từng thay đổi. Nếu vị đạo hữu đây đả bại ta, ngươi phải nên vui mừng thì đúng hơn, vì đó báo hiệu cho nhân tộc các ngươi sắp sửa quật khởi rồi, không cần ngoại nhân như ta hộ đạo…

Lưu Tông ôm quyền nói:

- Đa tạ Minh Vương đề cao, vãn bối cũng không phải ngươi không hiểu chuyện. Trận đấu của chúng ta cứ diễn ra trong đạo giới của Minh Vương, chỉ hai ta biết kết quả của cuộc chiến, được chứ?

Ngừng một lát, y nhìn chư vị Đế giả ở đây rồi nói:

- Dù thành hay bại ta vẫn sẽ là người của nhân tộc, sẽ tự biết làm chuyện có lợi cho nhân tộc. Cái danh Tổ Miếu kia nào có quan trọng chứ? Hào kiệt là do bản lĩnh tạo thành, không phải do đầu nhập vào một tổ chức hùng mạnh nào đó. Các vị cứ yên tâm về Lưu Tông ta!

- Được! Lưu đạo hữu phóng khoáng như vậy, Thiết Tâm ta là người đầu tiên ủng hộ!

Độc Cô Đại Đế sau làn sương mờ cười cười cũng ôm quyền đáp trả.

Rất nhanh, Lưu Tông tiến vào trong đạo giới của Bất Động.

Chúng Đế giả và Thần Tiêu ở bên ngoài hết nhìn nhau rồi lại cố tỏa ra thần niệm thám thính nhưng vẫn chẳng tra xét được phong phanh gì.

Đạo giới là nơi bí mật nhất của tu sĩ Chủ cảnh, ẩn chứa đạo tu hành cả đời của họ. Nó cũng giống như một tiểu thế giới biệt lập, trừ phi chủ nhân muốn cho ngoại nhân vào, bằng không chẳng ai thăm dò nổi.

Man Đế thở dài:

- Già rồi, lớp hậu nhân sau này thật là đáng sợ. Ta đối với Bất Động Minh Vương kính sợ từ tận đáy lòng, ngay cả đối mặt cũng cảm giác bản thân nhỏ bé không kể siết. Vậy mà tên Lưu Tông kia còn đòi đánh cả ngài ấy…

Thần Tiêu trầm mặc. Dù rằng cảnh giới của Bất Động và y gần như không cách nhau bao nhiêu, tuy nhiên y cũng giống như Man Đế, kính sợ Bất Động vô cùng. Đơn giản vì từ nhỏ đến lớn y đã bị những dòng miêu tả về vị cường giả này làm rung động, trong tiềm thức mặc định ông ta là loại tồn tại thuộc về truyền thuyết, chỉ có thể ngưỡng vọng, không thể chạm tới.

Đông Hải Đại Đế hừ nhẹ:

- Tuổi trẻ ngông cuồng mà thôi! Chốc lát nữa đây để xem thử bộ mặt thất bại của hắn đáng thương thế nào. Trèo càng cao, ngã sẽ càng đau thôi!

- Các vị nói thế cũng không đúng lắm. Có thể một mình chiến thắng tam đại đế giả Thiên Long Thần, Đan Ngư và Trư Đế của yêu tộc, ai dám nói chiến lực của vị thí chủ kia tầm thường kia chứ? Đan Ngư không cần phải nói, là cùng cấp độ với Độc Cô thí chủ. Mà Trư Đế, so với lão nạp cũng một chín một mười… Còn Thiên Long Thần dù ở dạng tàn hồn những chiến lực cũng cực mạnh, không biết Man Chủ cảm thấy y so với ngài thế nào?

Khổ Diệu đại sư vẫn luôn bảo trì nụ cười trên môi, ông ta tu theo đạo “từ bi, hỷ xả”, nên bất kỳ cũng nào cũng sẽ giữ vững trạng thái này.

Man Đế cười cười:

- Danh xưng “Chủ cảnh” nghe không quen tai lắm, tạm thời cứ gọi ta như cũ đi. Thiên Long Thần kia lúc y xuất hiện ta đã thử dùng thần niệm tra xét, có thể so sánh với Đế giả chữ Huyền sơ kỳ. Nhưng trình độ đấu pháp, thần thông, thủ đoạn của y e rằng đều đã đạt đến trình độ hoàn mỹ, chiến lực thật sự khi giao đấu có lẽ không kém ta…

Độc Cô Đại Đế nhìn vào chỗ hư không nơi đạo giới của Bất Động vừa khép lại, nói:

- Đoán già đoán non cũng vô ích, chúng ta cứ chờ thêm chút nữa là biết ngay! Dù thắng hay bại, Lưu Tông cũng rất đáng để tôn trọng. Phía thánh giới bị Minh Vương đuổi hết cường giả trở về nhưng chưa bỏ cuộc, đám Đế giả của họ mấy ngày hôm nay liên tục ở bên đầu kia của Cách Giới Phàm Kiều buông lời khiêu khích, nói rằng muốn tổ chức đại hội so tài giữa cấp bậc Đế cảnh giữa hai bên. Đồng thời cũng cử ra thiên kiêu dưới trướng tổ chức một đại hội so tài quy mô nhỏ hơn, để xem thử hai thế hệ của phàm và thánh rốt cuộc bên nào mới xuất chúng hơn. Nhân Chủ có cao kiến gì không? Nếu có Lưu Tông tham gia, phàm giới chúng ta rất sáng cửa thắng…

Thần Tiêu gật đầu:

- Sự kiện ba mươi năm tiến về chân trời Đông Hải mà ta đưa ra dành cho thiên kiêu Di địa còn mấy năm nữa là kết thúc rồi. Ta định bụng sẽ dùng đại hội quyết đấu với thánh giới hâm nóng cho đám nhỏ trước… Mọi việc cứ chờ Bất Động Minh Vương và Lưu Tông quyết đấu xong rồi bàn bạc ngay!