Đế Cuồng

Chương 473




- Trùng tu? Tu vi của ngươi ngày nay đã xem như đủ tư cách tranh phong ngôi vị Thiên Đế trong tương lai, không hề thua kém gì ta trong cùng cảnh giới, vậy mà vẫn muốn trùng tu ư?

Bất Động khó hiểu hỏi.

Dĩ nhiên là ông ta biết tới “đại thế cuồn cuồn” của lớp trẻ hiện nay, điển hình như Thẩm Yến, Độc Cô Minh… Trùng tu là một sự lựa chọn không tệ nhằm bắt kịp đại thế này, giúp tu sĩ thế hệ trước không quá lạc hậu, lỡ như bị đuổi kịp cảnh giới cũng sẽ không đến mức bị hậu bối của mình “nhất kích tất sát”. Nhưng nếu tu vi còn thấp thì việc này còn dễ nói, còn đối với đám tu sĩ Ứng Kiếp cảnh trở lên thì việc trùng tu lại là một hành khá điên cuồng, nếu không muốn nói quá mức ngu xuẩn.

Chưa xét về vấn đề thọ nguyên, chỉ riêng việc ngươi trùng tu nhưng địch nhân của ngươi thì không, vẫn sẽ dùng tu vi cường đại truy sát ngươi thì đó đã là một việc cực kỳ hung hiểm rồi. Và quá trình trùng tu của ngươi, chẳng ai dám đảm bảo ngươi vẫn sẽ lại xuất chúng như cũ, tại con đường tu luyện mới sẽ đạt đến cấp độ cao như đám trẻ đã làm được.

Đó là còn chưa kể tới trách nhiệm gánh vác tộc đàn của mình trên vai.

Như Thần Tiêu và Bất Động, một người là Miếu Chủ, một người là hộ đạo giả của cả nhân giới. Một khi bọn họ nổi hứng đi trùng tu thì chắc chắn thánh giới sẽ chẳng ngại ngần gì đổ quân xuống thôn tính bọn họ, kế đến là ngũ đạo tự phong vẫn luôn nhăm nhe từ ngàn đời kia. Tóm lại việc trùng tu này khó khăn trăm bề, mất nhiều hơn được, dù vài lần Bất Động đã nghĩ đến nhưng sau cùng vẫn kiên quyết bỏ qua.

Lưu Tông đột nhiên hỏi một câu tưởng chừng không liên quan lắm:

- Bằng vào tu vi của Minh Vương, có thể xông phá luân hồi, khiến người Minh giới phục sinh trở lại không?

Bất Động nghe xong trầm mặc, hồi lâu mới trả lời:

- Không thể!

Lưu Tông mỉm cười gật đầu:

- Chính là vậy! Ngay cả tu vi của Minh Vương còn không đủ sức làm điều đó, cho dù ta tương lai có thành tựu bằng ngài thì sao chứ? Rốt cuộc vẫn bất lực trước cấm kỵ. Có lẽ trước khi đến đây ngài cũng đã tìm hiểu sơ lược về ta rồi.

Ánh mắt y xuất hiện vẻ bi ai khó lòng miêu tả mà bình thường vẫn luôn giấu kín:

- Thê tử ta chết sớm, bỏ lại ta và con gái ở lại thế gian này. Ta điên cuồng như vậy, bất chấp như vậy cũng chỉ vì muốn níu kéo lại sự sống cho con gái ta, đồng thời tìm ra biện pháp đưa thê tử ta từ trong luân hồi trở lại…

Bất Động thở dài. Chuyện của Lưu Tông khiến ông ta rất đồng cảm. Năm xưa, trong cuộc chiến giữa hai tộc minh nhân với tứ giới, thê tử của ông ta cũng bất hạnh vẫn lạc. Chính sự kiện này đã khiến ông ta trở nên sa đọa trong suốt một quãng thời gian dài. Đến lúc hối cải rồi thì đã muộn, từng người, từng người trong Thập Đại Minh Vương ngã xuống, minh giới bị hủy diệt.

- Ta cũng như ngươi, cũng muốn đưa bọn họ từ trong luân hồi trở lại, dù có phải hy sinh cả mạng sống này… Có điều, cách làm của ta sẽ khác ngươi… Lưu Tông, ái nữ của ngươi tên gọi Lưu Tích Quân phải không, Sổ Tư kia có kể chuyện về nàng ta với ngươi chưa?

- Đã kể…

Lưu Tông lãnh đạm gật đầu, khuôn mặt góc cạnh rắn rỏi xuất hiện ánh lệ trong khóe mắt.

- Đó là chuyện ta đã dự tính từ trước, cách đây ba mươi năm, trước khi rời đi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý tiễn đưa nó… Với tu vi hiện nay của ta không đủ để cướp hai mẹ con nó lại từ tay ông trời, nhưng sẽ sớm thôi, ta tin mình làm được!

- Tiểu tử Độc Cô Minh kia ngươi đã nghe qua chưa? Cũng là một kẻ không tệ đâu.

Bất Động dò xét hỏi. Điều ông ta lo lắng nhất là Lưu Tông vì thương tiếc con gái sẽ đi tìm Độc Cô Minh để bẻ cổ hắn.

Đã rất lâu Bất Động không gặp hắn, nhưng không có nghĩa quên hắn. Thực tế, hắn là gã hậu bối được Bất Động trọng vọng nhất, sự quan tâm có thể nói còn trên cả đám Vương Nhất, Kiếp Chủ một bậc.

Đơn giản ông ta cho rằng Độc Cô Minh có thể sẽ trở thành chiếc chìa khóa quan trọng nhất để mở khóa rất nhiều bí ẩn đã có từ thái cổ đến nay.

- Độc Cô Minh sao? Chuyện giữa hắn và Tích Quân ta đã nghe qua, thực sự rất muốn tìm hắn để hỏi vài câu…

Ánh mắt Lưu Tông lóe lên tia sáng lạnh lùng, mặc dù không có sát ý nhưng cũng chẳng phải biểu cảm tốt đẹp gì.

- Hắn đang ở Tuyệt Vọng Ma Uyên bế quan tìm cách hóa giải thiên kiếp, có lẽ sẽ sớm thôi lại ra ngoài lần nữa… Đến lúc đó hai người các ngươi hàn huyên một chút cũng được…

Bất Động cười cười lắc đầu. Cũng tạm yên tâm cho tên hậu bối trẻ tuổi trong hồi ức kia. Dù sao với địa vị và khí độ của Lưu Tông như ông ta đang chứng kiến, chắc sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, giận quá mất khôn mà làm hại tới tính mạng hắn. Nhưng ông ta còn chưa kịp chuyển chủ đề đã nghe Lưu Tông lẩm bẩm trong miệng:

- Nếu hắn dám khi phụ ái nữ của Lưu Tông ta, nhất định dù thế nào ta cũng sẽ bẻ cổ hắn, đem hắn lột da róc xương, thiêu thành tro bụi rồi bồi táng với nó…

Nếu Độc Cô Minh mà nghe thấy mấy lời của này của y, có khi sẽ bất chấp thiên kiếp, lập tức rời khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên vắt giò lên cổ mà chạy. Sự chấn nhiếp của Lưu Tông quá lớn, mới vừa quay về Di địa mà đã trở thành bóng ma trong lòng quần yêu Bắc Vực bởi lối hành xử ngông cuồng bá đạo. Mà đừng nói gì họ, ngay cả phàm thể mỗi lần đối diện với y cũng nảy sinh một nỗi sợ hãi không tên. Dĩ nhiên một phần là bởi vì hắn có lỗi với Lưu Tích Quân quá nhiều, cảm giác luôn luôn nợ nàng, vì vậy cũng chẳng có mặt mũi nào mà đối diện với Lưu Tông cha nàng.

“Cái tên họ Lưu này, đúng là không thể dùng lẽ thường mà suy xét ngươi được!”

Bất Động lo ngại thay cho Độc Cô Minh. Thầm nghĩ tương lai nhất định phải chiếu cố đến hắn một chút, bằng không để tên cuồng nhân này trong lúc giận dữ bẻ cổ hắn thật thì to chuyện.

Hai người còn đàm đạo thêm một lúc nữa, dù rằng khác biệt thời đại, tuổi tác chênh nhau cả trăm vạn năm tuy nhiên lại hợp ý nhau đến không ngờ. Từ những vấn đề trong tu luyện, chí hướng, quan điểm sống đều khiến cho đối phương phải trầm trồ.

Bọn họ đàm đạo đến quên trời quên đất, không biết rằng bên ngoài đã trôi qua ba ngày trời. Chúng đế giả bắt đầu lo lắng không biết đã có dị biến bất thường gì phát sinh.

Đông Hải Đại Đế nói:

- Thần Tiêu Nhân Chủ, có bí thuật nào giúp tra xét đạo giới hay không? Chúng ta có thể góp sức? Lỡ như tên kia sử dụng thủ đoạn bỉ ổi gì đó, hạ độc thủ với Bất Động Minh Vương thì hỏng bét!

Thần Tiêu lắc đầu:

- Đừng suy nghĩ linh tinh, Bất Động Minh Vương đã đủ so sánh với Kiếp cảnh cường giả, Lưu Tông dù xuất chúng đến đâu cũng không thể mảy may tổn thương ngài ấy. Có lẽ có ẩn tình gì đó, chúng ta cứ đợi thôi!

Man Đế trầm tư:

- Ba chiêu mà kéo dài tận ba ngày, có lầm hay không đây?

Ở bên trong, hai người Bất Động và Lưu Tông cuối cùng đã đàm đạo xong.

Bất Động cảm khái thở dài nói:

- Không ngờ ở thái cổ không gặp được tri âm, phải đến trăm vạn năm sau mới gặp được ngươi…

Lưu Tông ôm quyền:

-Không dám, Minh Vương quá lời rồi! Lần này từ biệt e rằng rất lâu nữa chúng ta mới gặp lại. Trước khi trùng tu ta sẽ giúp nhân giới làm vài việc. Mấy chuyện này có lẽ sẽ khiến thiên hạ đảo điên trong thời gian ngắn, nhưng ta tin hiệu ứng nó đem sẽ rất tốt. Nếu có sai sót gì, mong Minh Vương giúp ta sửa chữa.

Bất Động gật đầu:

- Được, ngươi cứ tùy ý! Khi nào ngươi trùng tu cứ yên tâm, ta sẽ hộ đạo cho ngươi!

Đoạn ông ta vươn tay xé mở hư không trong đạo giới, lấy ra hai vò rượu màu đỏ rực. Nếu Độc Cô Minh có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra tên của loại rượu này.

- Bá Vương Tế Huyết tửu!

Lưu Tông đón lấy vò rượu mà Bất Động ném qua, sau khi quan sát một lúc mới liên tưởng đến một danh xưng từng đọc được trong một bí tịch thời cổ.

Đây là loại rượu mạnh nhất lục giới, không phải Đại Đế không thể uống, bằng không cơ thể sẽ hoá thành tro bụi. Mà bởi vì độ nồng quá lớn, khi uống vào sẽ dẫn đến huyết khí trở nên sôi sục, tinh thần kém minh mẫn, nếu đạo tâm không đủ vững vàng sẽ lập tức muốn đi tìm người quyết đấu sinh tử. Chính vì tác dụng phụ này của Bá Vương Tế Huyết tửu mà nó thường xuyên được dùng làm rượu để khai màn chiến sự, hoặc trong đại hội quy tụ chư hào kiệt thái cổ.

Minh giới là nơi duy nhất đủ khả năng ủ ra loại rượu này, dĩ nhiên, với sự tuyệt diệt của Minh giới, danh xưng của nó cũng đã trở thành thứ thuộc về truyền thuyết, chẳng ai có thể phục dụng được nữa.

- Chỉ anh hùng hào kiệt mới đủ tư cách uống rượu này, Lưu đạo hữu, Bất Động ta kính ngươi một vò!

Bất Động nâng vò rượu của mình lên làm động tác mời rồi uống cạn.

Lưu Tông cũng không chịu thua, ngay lập tức ngửa cổ uống sạch vò rượu trong tay.

Gần như đồng thời, cả hai phất tay về phía sau ném vò rượu xuống mặt đất. Tiếng vỡ choang vang lên, cả hai nhiệt huyết bừng bừng cuồng tiếu một hồi, sau đó hướng về nhau ôm quyền, dứt khoát nói:

- Hậu hội hữu kỳ!

- Hậu hội hữu kỳ!

Đạo giới mở ra, Lưu Tông cũng không từ biệt chúng đế mà hoá thành luồng sáng lao vút đi.

Chúng đế không hiểu chuyện gì xảy ra. Còn chưa biết nên đối phó thế nào thì Đông Hải Đại Đế đã quát nhẹ:

- Ngươi giở thủ đoạn tà môn với Minh Vương rồi muốn chạy sao? Ở lại cho ta!

Dứt lời, nàng ta hướng về phía luồng sáng do Lưu Tông hoá thành đánh ra một chưởng, tiên khí nồng đậm xông phá trời xanh, một loại quy tắc huyền diệu từ bốn phía ập tới muốn phong ấn nó.