Đế Cuồng

Chương 488




Hai gã tông chủ thấy Độc Cô Minh quyết liệt như vậy thì đành cúi đầu thở dài, sau đó quay lưng dẫn theo chúng tu sĩ của Tu Chân Liên Minh rời đi.

- Độc Cô huynh, khi nào huynh hồi tâm chuyển ý, muốn trở về Tu Chân Liên Minh hãy cứ tìm đến Chu Dật ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức giúp huynh đoạt lại quyền hành…

Đó là lời hứa hẹn sau cùng của Chu Dật.

Gã quay đầu nhìn lại Độc Cô Minh với vẻ mặt đầy tiếc nuối. Không tiếc làm sao được khi gã có thể nhận ra tiềm năng của Độc Cô Minh lớn lao thế nào. Tại thánh giới nếu nói có thể dùng sức một người đấu cả ba cao thủ đệ nhất như bọn gã, có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mặc dù Độc Cô Minh hiện tại không hề thắng, bại dưới một kiếm khủng bố của Kiếm Minh, tuy nhiên hắn vẫn xứng đáng nhận được tất cả sự tôn trọng.

Và trên hết là Độc Cô Minh trọng tình.

Tình cảm tại tu luyện giới cá lớn nuốt cá bé, gió tanh mưa máu này luôn là ngôn từ khiến người ta khinh bỉ nhiều nhất. Không thiếu những chuyện đồng môn mưu hại lẫn nhau, ruột thịt chém giết, huynh đệ tương tàn, thậm chí cha con trở mặt thành thù chỉ vì lợi ích.

Mà Độc Cô Minh tu đạo đến nay đã hơn hai mươi năm, tu vi xấp xỉ Đạo Đài cảnh. Kinh lịch của hắn thì không cần phải nói. Từ Trung Thổ đến Nam Hoang, Bắc Vực, Đông Hải, Tây Thiên… bây giờ hỏi bất kỳ ai về ba chữ “Độc Cô Minh”, thì bọn họ liền có thể kể cho ngươi nghe ba ngày ba đêm về những chiến tích mà hắn tạo ra.

U Minh cấm địa trước sự bức ép của chúng tuyệt thế thiên kiêu, ôm eo đệ nhất mỹ nữ Nam hoang, cùng nàng trầm mình xuống quỷ vực mà vẫn cuồng tiếu không ngừng.

Tuyệt Vọng Ma Uyên, một tay cầm đao, một tay cầm kiếm hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong?

Tây Phong bộ lạc, trăm bước giết trăm thiên kiêu yêu tộc, đưa Nhất Kiếm Cô Hành lần đầu tiên ra mắt thế nhân, đả bại hai thánh tử cực mạnh của Bắc Vực.

Nguyệt Dạ Sâm Lâm, một lòng tìm chết, bất chấp tất cả để tìm đường ứng cứu Lưu Tích Quân, kết quả sa vào vòng vây của đám Quan Thất. Cuối cùng tuy mất tích nhưng vẫn khiến liên minh của y tổn thất nghiêm trọng.

Còn cả Thiên Huyễn thành, dùng sức bản thân quyết đấu sinh tử với Hồng Trần Kiếp Chủ, đệ nhất nhân Di địa Vương Nhất nhưng vẫn không hề thua cuộc. Thậm chí còn khiến hai kẻ kia ăn phải trái đắng, cuối cùng đành nghiến răng nghiến lợi rời đi.

Người như vậy, tình cảm phong phú, tài hoa có đủ. Giao phó bản thân và thế lực cho hắn, hắn chắc chắn sẽ không làm tất cả phải thất vọng.

- Kết thúc rồi…

Đinh trưởng lão thì thào, nhìn về bóng lưng cao lớn của Độc Cô Minh, từ những vết rách sau lưng, ông ta có thể thấy rõ có rất nhiều xương cốt lộ hẳn ra bên ngoài, thậm chí thấu cả nội tạng đẫm máu bên trong.

- Đồ đệ yêu của ta…

Lão cất giọng thì thào, hai chân run run từ từ tiến lên chỗ hắn. Mà hắn lúc này đây sau khi nghe tiếng gọi thì ngay lập tức quay lại, chạy đến đỡ lấy tay lão nhân gia tóc râu bạc trắng, lưng đã lọm khọm này.

- Sư phụ…

Độc Cô Minh nhìn Đinh trưởng lão, miệng nở nụ cười hiền hòa, tuy nhiên khóe mắt có chút cay cay.

Thực tế những gì hắn làm được cho lão không nhiều lắm, nhưng tình cảm mà lão dành cho hắn lại lớn đến mức khiến hắn cảm thấy hổ thẹn.

Sơ Tuyết nói:

- Về tổng bộ Chân Đại Đạo rồi nói sau, nơi đây ít lâu nữa sẽ xuất hiện thú triều! Chúng ta đi ngày đêm qua những siêu cấp truyền tống trận, có lẽ chỉ mất mấy ngày là tới!

Độc Cô Minh gật đầu.

————————————————

Tổng bộ của Chân Đại Đạo đang đóng ở Trung Thổ, hiện tại đang phát triển rất hưng thịnh dưới sự thống lĩnh của Liễu trưởng lão Liễu Thần.

Mà Ngô Trung và Tiêu Ngôn cũng không hề kém cạnh, trở thành một cặp hộ pháp văn võ song toàn.

Một đánh đông dẹp bắc, một lại miệng lưỡi khôn khéo, đi khắp nơi uốn ba tấc lưỡi thương nghị kết minh cho tông môn, đem về không ít lợi ích cực kỳ to lớn.

Điển hình có thể kể đến minh ước giữa Chân Đại Đạo và Thiên Hạ bang cách đây một tháng. Theo như minh ước này thì Chân Đại Đạo sẽ cung cấp lượng lớn đan dược cho thế lực của Lục Triết, thông qua đó sẽ nhận được Liêu quận phía Bắc của Thiên Địch thánh hoàng triều làm lãnh địa.

Liêu quận lớn không phải bàn, tuy cấm kỵ buông xuống hủy diệt rất nhiều thành trì, khiến bách tính phải rời khỏi đó chạy nạn, nhưng số lượng tài nguyên ẩn sâu trong lòng đất và trong những sâm lâm hoang sơ thì vẫn còn nguyên vẹn.

Ngô Trung dẫn nhân mã Chân Đại Đạo đến đây thu dọn tàn tích của những thành trì bị đổ nát, sau đó tu bổ lại lần nữa cho phù hợp với hoàn cảnh.

Một lần tu bổ này mất trọn vẹn gần hai năm mới thành công, tiêu tốn ba phần bảo tàng của Chân Đại Đạo. Nhìn tòa thành tuy nhỏ nhưng cao chọc trời, bốn bức tường kiên cố vững chắc, dù thú triều đi ngang qua cũng không thể ảnh hưởng nó, từ tận đáy lòng Ngô Trung không khỏi xuất hiện cảm giác vui sướng.

- Thành công rồi, Chân Đại Đạo ngày càng vững mạnh, bám rễ tại Trung Thổ này. Chỉ cần chờ tương lai Sơ Tuyết sư tỷ đột phá Đế cảnh, chúng ta lập tức một bước lên mây, trở thành thế lực cự đầu!

Gã đang lẩm bẩm một mình thì đột nhiên nghe tiếng bước chân lộp cộp tiến về phía mình, đi kèm theo đó là tiếng vỗ tay không dứt.

Liễu Thần xuất hiện, gã mặc áo bào dài, trên cằm lún phún râu đen, đầu đội chiếc mũ giống thầy đồ, đôi mắt hiện lên vẻ thông tuệ.

Khó lòng mà tưởng tượng nổi đây là tên “não tàn” từng bị Độc Cô Minh túm cổ áo đánh cho răng rơi vãi đầy đất, mặt mũi méo mó không còn ra hình người cách đây hơn hai mươi năm.

- Tốt lắm, nhiệm vụ mà ta giao phó ngươi hoàn thành rất trọn vẹn!

Ngô Trung gật đầu, chắp hai tay sau lưng, đứng trên trường thành nhìn xuống từng đàn thú triều đang điên cuồng ngược xuôi bên dưới, cất tiếng thở dài:

- Nhanh thật, mới đây mà chúng ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, không còn là những thanh niên non nớt như xưa nữa…

Liễu Thần gật đầu:

- Nhớ năm ấy khi còn ở Chân Đại Đạo cũ, ta ngươi, Tiêu Ngôn cũng chỉ là những tên lưu manh không kém. Chúng ta trêu chọc vào đại ca, bị huynh ấy giã cho một trận nhừ tử. Tuy nhiên cũng may chúng ta không đến mức ngu xuẩn không còn thuốc chữa, dốc lòng đi theo huynh ấy.

Ngô Trung nghe nhắc đến hai chữ “đại ca”, lắc đầu cười:

- Đại ca nay đã trở thành thần long bay trên chín tầng trời, muốn gặp được huynh ấy cũng khó. Nghe đâu có mấy tên Tu Chân Liên Minh tìm tới muốn làm khó huynh ấy, nhưng Sơ Tuyết tỷ và Đinh trưởng lão đã đi đến hộ pháp rồi.

Liễu Thần nghiêm mặt:

- Ấy, ngươi sao lại nói những lời xa lạ này? Đại ca rất trọng tình, nếu không phải vì quá bận rộn, ắt đã tìm tới chúng ta từ lâu. Ta còn giữ hơn mười vò rượu mạnh để chờ mấy huynh đệ chúng ta họp mặt đây!

Ngô Trung không cãi lại, chỉ nở nụ cười gượng gạo. Theo gã suy nghĩ, địa vị của Độc Cô Minh hiện tại đã quá cao, sánh ngang với cả Vương Nhất tông chủ Tuyết Thương phái, thậm chí có người còn cho rằng hắn là bậc anh kiệt ngang hàng với Hồng Trần Kiếp Chủ.

Mà mình, Tiêu Ngôn, Liễu Thần dù có chút thành tựu tuy nhiên cũng chỉ xem như loại tiểu nhân vật, làm gì có tư cách cùng hắn uống rượu nữa?

Có lẽ lần gặp gỡ kia tại Tây Phong bộ lạc cũng đã là lần cuối cùng đôi bên có duyên tương ngộ rồi.

- Thật sự có rượu mạnh sao? Mười vò ta sợ rằng không đủ!

Đúng lúc này một giọng nói từ phía sau lưng vang lên khiến cả hai người Ngô Trung và Liễu Thần giật bắn mình.

Nhất là Ngô Trung toàn thân run rẩy, cơ hồ không tin nổi vào tai mình.

Giọng nói kia rất đỗi quen thuộc, mang theo một chút tiếu ý cùng ôn hòa, khiến người nghe cảm nhận được sự vui vẻ và thân thiện trong đó.

- Đại ca…

Ngô Trung như òa khóc, quay lại hướng về phía nam tử áo tím tóc tím đang đứng nhìn mỉm cười.

- Ngô đệ! Liễu đệ!

Độc Cô Minh nói.

Liễu Thần cũng xúc động đến phát khóc, nhưng gã vẫn còn kiềm chế được chứ không như Ngô Trung lao thẳng đến ôm chồm lấy Độc Cô Minh, khóc rống lên như một đứa trẻ.

- Đại ca, đệ sai rồi, đại ca chưa từng quên chúng ta!

- Ngươi ngốc thật. Ta làm sao quên các ngươi được? Một ngày là huynh đệ, vĩnh viễn là huynh đệ!

Phía xa, Tiêu Ngôn sóng vai với Đinh trưởng lão cùng Sơ Tuyết đi đến. Bọn họ không cắt ngang cuộc hội ngộ của ba người kia.

Tiêu Ngôn không ngừng thở dài cảm khái.

Đúng là cuộc sống có đau thương ly biệt, có hân hoan trùng phùng, như vậy mới là cuộc sống.