Đoạn ông ta quay sang Diệp Huyên: “Đi xuống đi”. Diệp Huyên đi ngay không chút do dự. Hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu không phải vì nể mặt Đại trưởng lão thì hắn còn đếch muốn quan tâm đến hai người này.
Một khắc sau, Vân Khiếu và gã thanh niên cũng rời khỏi học viện Đạo Nhất.
Bên ngoài học viện, gã ta thấp giọng hỏi: “Khiếu thúc, chỉ vậy thôi sao?" ! Vân Khiếu bắn sang một ánh mắt rét căm căm: “Bằng không thì thế nào?"
Vân Khiếu chỉ nhàn nhạt đáp: “Hắn nói chỉ là so tài, hơn nữa còn suýt bại bởi ngươi, ngươi bảo ta đáp lại thế nào? Rằng ngươi còn không đỡ nổi một chiêu của hắn à?"
Sắc mặt gã thanh niên xấu xí vô cùng: “Hắn đánh lén! Bằng không sao ta lại...”
Vân Khiếu chỉ lắc đầu: “Ta đã điều tra một chút, hắn còn trẻ như vậy đã là Kiếm Tiên, không phải kẻ tầm thường”.
"Việc cần gấp bây giờ là bẩm báo gia tộc về việc của Vân Thắng, mối thù này ngày sau còn có cơ hội báo”.
Ông ta nhìn gã thanh niên, sau đó xoay người biến mất.
Gã thanh niên do dự một hồi, hung tợn quắc mắt trừng về phía học viện Đạo Nhất rồi mới đi theo.
...
Động tác rút kiếm vẫn được tiếp tục.
Từng giờ từng phút trôi qua, đến ngày thứ tư, Diệp Huyên đã không nhớ thanh kiếm đã rời khỏi vỏ bao nhiêu lần nữa.
Có câu "nỗ lực sẽ được đền đáp", hắn dần dà phát hiện sau khi dùng kỹ thuật rút kiếm này, Nhất Kiếm Định Sinh Tử của hắn đã bắt đầu thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn.