Đệ Nhất Nương Tử

Chương 69: 69: Thẳng Thắn Gặp Nhau




Đêm lạnh như nước, từ làn gió lạnh theo khe cửa thổi vào, ngọn nến chập chờn trên bàn. Ngoài cửa sổ, cành cây khô héo soi mình trông như một bàn tay muốn lấy mạng người trong đêm tối.

Gió lạnh, nước lạnh, lòng người lại càng lạnh lẽo.

Mặt đất ngập nước, sương mù vờn quanh đã tản ra, gió lạnh lất phất thổi xuống trở nên vô cùng lạnh lẽo. Mùi thuốc nhàn nhạt ở bên trên khiến cho bầu không khí càng thêm thê lương, trong hơi nước đọng lại có xen lẫn màu đỏ nhạt, mùi máu tanh bị mùi thuốc lấn át, nước chảy từ cao đến thấp, chậm rãi chảy từ mặt đất vào nhà, tụ vào một cái rãnh không tên.

Tức Nhụ ở trong căn phòng yên tĩnh lo lắng đi lại, hắn chắp tay sau lưng, rõ ràng ban đêm lạnh như vậy, nhưng hắn lại gấp đến vã mồ hôi.

Nguyễn Lương Ngọc tắm thuốc bởi vì mất máu mà hết sức yếu ớt, thuốc tiến vào kinh mạch hắn đau đớn kìm chế không than một lời, chỉ một mực cắn môi, mồ hôi lạnh dầm dề, tay hắn vịn lấy bên trên thùng gỗ, bởi vì đau nhức mà kinh mạch nổi rõ, trên mặt hắn không còn một tia máu. Sau khi tắm thuốc, hắn thậm chí không có khí lực đi ra, Tức Nhụ muốn giúp nhưng bị hắn ngăn cản. Mặt sàn bị nghiêng nên thùng gỗ bị đổ, nước thuốc tràn ra khắp phòng. Khi đó hắn chỉ mặc đồ lót, áo quần bị thấm ướt, hoàn toàn không còn sức lực té xuống đất, không còn một chút sinh khí, mặt mũi tái nhợt khiến người ta cảm thấy hắn có thể biến mất trong phút chốc.

“Thật đúng là đau chết… Bây giờ đến nâng tay lên ta cũng không còn sức lực” Giọng hắn có phần tự giễu nhưng lại khiến người ta chẳng thể cười nổi. Cho dù bây giờ nghĩ lại, Tức Nhụ vẫn không khỏi đấm ngực giậm chân ảo não, tình huống của Nguyễn Lương Ngọc làm sao có thể chịu đựng được bốn vị thuốc kia mạnh mẽ tiến vào, mình làm sao có thể chịu nổi đau đớn của hắn.

“Ta không có sao… Dù sao… ta cũng muốn chịu ăn. Từ trước đến giờ ta không biết cảm giác đau đến không thiết sống là như thế nào, cũng không biết lúc nàng đau phải chịu bao nhiêu khó khăn… Bây giờ, cuối cùng ta đã hiểu.”

“Ta sợ mình sẽ chết như vậy, tiên sinh, ngươi dù sao cũng phải để ta thử một lần, ta sẽ chịu đựng, ta không muốn chết, nếu ta chết, nàng cũng không sống được.”

Mới trải qua tắm thuốc cơ thể vốn sẽ cực kỳ yếu ớt, những người ngoài nghề không hiểu được. Thuốc đã sớm mang đến rồi, sao có thể dừng lại được. Tức Nhụ một bên than thở, y thuật mấy chục năm cùng y đức của hắn coi như toàn bộ huỷ trên người của Nguyễn Lương Ngọc.

Hắn vừa mới bắt mạch cho Nguyễn Lương Ngọc nhưng gần như không thể cảm nhận được mạch của người này, yếu ớt có thể dừng lại bất cứ lúc nào, các vị thuốc còn không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn, xung đột cùng với kinh mạch trong người hắn. Lần đầu tiên uống thuốc, Nguyễn Lương Ngọc còn có nội lực của bản thân để áp chế nhưng bây giờ nội lực của hắn đã tiêu hao gần như không còn, hoàn toàn không có khả năng đối phó với lực lượng tán loạn trong cơ thể hắn, rất nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm. Tức Nhụ không khỏi thừa nhận y thuật có hạn, không giúp được gì. Hắn rất lo âu, phàm là có một tia hy vọng cũng nhất định thử nhưng bây giờ, không có bất cứ biện pháp nào. Trừ phi… đệ nhất thần y xuất hiện. Nhưng không thể, có lẽ Quỷ y đã chết.



Bỗng nhiên một trận gió thổi qua, cửa mở rồi lại đóng, sau đó mới nghe âm thanh ầm ầm vang lên như tiếng va chạm, như viên đá rơi xuống nước, gợn lên một làn sóng rồi lại yên tĩnh không tiếng động. Tức Nhụ lúc này mới phát hiện Linh Vũ còn mang theo một người nữa tới. Người nọ ánh mắt vô thần, nàng không nhìn thất. Tức Nhụ không biết vì sao Linh Vũ đột nhiên lại mang người này tới. Không lẽ người này y thuật còn cao hơn mình sao? Ngay cả là có người này mình chưa từng nghe qua, từ đâu mà đến. Tô Thất Thất vừa vào phòng liền hướng đến vị trí chiếc giường trong quá khứ, sau khi mù nàng chưa bao giờ khao khát được thấy mọi thứ như lúc này. Cuối cùng nàng chạm đến một góc chăn, mừng rỡ sờ lên, nàng đụng phải đầu ngón tay lạnh như băng khiến vui sướng của nàng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, mặt mày biến săc. Nàng vội vàng lấy tay hắn bắt mạch, lần này sắc mặt nàng một tia máu cũng không còn.

“Bây giờ trừ ngươi không ai có thể cứu hắn.” Linh Vũ đứng cách đó không xa, nói. Tô Thất Thất đỡ Nguyễn Lương Ngọc ngồi lên, chạm vào người hắn mới thấy hắn đã gày đi quá nhiều, cánh tay để lộ xương cứng rắn. Nàng không một chút do dự bắt đầu chữa thương cho hắn, cơ thể Nguyễn Lương Ngọc đang trong tình huống rất tồi tệ, thuốc không thể trị được, Tô Thất Thất cần phải dùng nội lực áp chế lực thuốc cắn trả hắn, nàng có chút hoảng sợ, tình huống của Nguyễn Lương Ngọc thực sự cấp bách, Linh Vũ nói không sai, hắn thực sự không kiên trì nổi.

“Linh Vũ, hắn chết, người ngươi yêu cũng phải chết là điều không thể nghi ngờ. Nếu như ngươi một mực đề phòng ta, cứ ngồi chờ chôn cùng hắn đi.” Tô Thất Thất lạnh lùng mở miệng.

Nàng không nhìn thấy sắc mặt của Linh Vũ lúc đấy, Tức Nhụ có chút kinh hồn bạt vía, lão chưa thấy ai dám nói chuyện với Linh Vũ như vậy. Nhưng Limh Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng, đến gần mép giường, sau đó ngồi xếp bằng, hỏi Tô Thất Thất nên làm gì. Thời gian trong nháy mắt tưởng chừng bị kéo dài đến vô hạn, từng phút giây đều trở nên cấp bách, rất nhanh trên trán của Linh Vũ và Tô Thất Thất đã lấm tấm mồ hôi. Nhưng các nàng không thể buông lỏng một phút giây nào. Tức Nhụ ánh mắt nghi hoặc cũng dần trở nên thận trọng sau cùng là hoàn toàn sùng bái nhìn Tô Thất Thất.

Mặc dù hai người ở đây đều truyền nội lực cho Nguyễn Lương Ngọc, nhưng lão có thể thấy được người mà Linh Vũ mang đến thực sự nắm lấy nội lực trong lòng bàn tay. Mỗi một phần nội lực đều được khống chế chính xác, nàng phải đem nội lực của Linh Vũ sử dụng, dùng để chống cự lại sự xung đột mãnh liệt của các vị thuốc, hơn nữa thủ pháp cũng rất quan trọng, nếu không phải rất am hiểu về cơ thể người, căn bản không thể làm được. Ít nhất Tức Nhụ chưa thấy qua phương pháp điều trị như thế này, nội lực có thể chữa thương, như vậy đã dường như hoàn chỉnh việc chiếm lĩnh phương pháp. Bây giờ người này giống như đem nội lực phâm chia thành nhiều phần, sau đó bỏ vào các vị trí khác nhau, không được nhiều cũng không được ít, còn phải đồng thời bảo vệ tim của Nguyễn Lương Ngọc, khiến cho hắn không chịu bất kỳ tổn thương nào. Lần này chỉ cần đi sai một nước cờ, cả ván bài sẽ thua.

“Lấy giấy bút tới đây.” Tô Thất Thất bỗng nhiên mở miệng

Tức Nhụ ngẩn người hồi lâu mới nhận ra Tô Thất Thất đang nói chuyện với mình, bầu không khí khẩn trương thái quá lão cũng không có tâm tư suy xét việc này, vội vàng lấy giấy bút đem qua. Tô Thất Thất cũng không đưa tay nhận, Tức Nhụ đứng ở bên cạnh đợi đã lâu, nàng mới mở miệng. Cũng không phải thuốc hay nguyên liệu quý hiếm gì, chẳng qua có vài vị thuốc trộn với nhau có nhiều hiệu quả đặc biệt, thậm chỉ hắn không biết đến. Tô Thất Thất phô bày y thuật đã khiến hắn tâm phụ khẩu phục, vì vậy hắn đem tất cả hoài nghi để trong lòng, toa thuốc viết xong liền vội vàng rời đi. Sau khi chữa thương, Tô Thất Thất cẩn thận đỡ Nguyễn Lương Ngọc nằm xuống, người nọ vẫn hôn mê như cũ, chẳng qua là hô hấp, mạch tượng đã ổn hơn rất nhiều. Nàng xem qua mạch, cho là không có gì đáng ngại mới để cho Tức Nhụ đem thuốc đưa tới, Tức Nhụ ở một bên hầu đã lâu thấy vậy liền nhanh chóng đưa chén thuốc cho nàng. Tô Thất Thất để cho Nguyễn Lương Ngọc dựa vào người mình một tay tìm đến chỗ hắn, một tay bưng chén thuốc cẩn thận đưa đến. Linh Vũ hơi tức giận đứng dậy, đứng một bên nhìn động tác không ra gì của Tô Thất Thất.

“Ta sẽ không chạy trốn.” Thấy Linh Vũ xuống giường nhưng sau đó không có bất kỳ tiếng vang nào, Tô Thất Thất biết nàng đang đứng bên cạnh, vì vậy mặt không biểu cảm nói chuyện.

“Ngươi vì hắn mà hao phí hơn nửa nội lực, bây giờ không phải đối thủ của ta; tốt nhất ngươi an phận một chút đừng ép ta để đôi bên hối hận.”

Bây giờ Nguyễn Lương Ngọc không ổn định có Tô Thất Thất ở bên Linh Vũ cũng yên tâm phần nào nhưng nàng ta vẫn nói lời đe doạ “Linh Vũ.” Tô Thất Thất ánh mắt không hồn nhìn về phía Linh Vũ đang đứng, biết rõ nàng không nhìn thấy gì nhưng một khắc kia Linh Vũ lại cảm thấy như có một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng mang theo sát khi lạnh lùng. Tô Thất Thất lạnh nhạt nói từng chữ:

“Nếu như hắn chết, ta nhất định để ngươi cùng Khải Uyên điện chôn theo.”

“Ha ha!” Linh Vũ tựa như nghe thấy một thứ gì buồn cười: “Bản thân ngươi còn khó giữ mạng, huênh hoang như vậy chẳng phải rất đáng cười sao.”

Tô Thất Thất cầm chén thuốc đặt ở một bên bàn, tay xoa xoa khoé miệng của Nguyễn Lương Ngọc, sau đó đỡ hắn nằm xuống, cẩn thận chỉnh lại chăn

“Chuyện năm năm trước ta không so đo cùng ngươi… nhưng bây giờ… Linh Vũ, ta chẳng qua là báo trước cho ngươi, tin hay không tuỳ ngươi.”



Nếu nàng thực sự muốn làm một chuyện thì luôn có cách làm được… Mấy năm nay người trong thiên hạ thiếu nợ ân tình nàng còn ít sao, coi như không có cách nào để cho Khải Uyên điện phải chôn theo nàng nhất định cũng biến nó thành trên dưới gà bay chó sủa. Từ trước đến giờ nàng luôn cảm thấy Duệ nhi là thứ nàng không đành lòng dứt bỏ, phải càng thêm nhiều trách nhiệm và cảnh giác. Sau đó Duệ nhi cùng Tư Đồ Dư thân nhau, khiến nàng cũng vui vẻ, ung dung. Nhưng bây giờ khác trước, cõi đời này cũng chỉ có một người tuy không cùng sinh với nàng nhưng cam nguyện cùng chết, chỉ có một người duy nhất.

“Hừ, vậy ngươi đừng để cho hắn tuỳ tiện chết.” Linh Vũ phất tay áo xoay người rời đi, đi tới cạnh cửa mới phát hiện Tức Nhụ còn chưa ra khỏi cửa. Tên lang băm này! Nàng ta sắc mặt trầm xuống: “Còn không mau đi.”

“Cái này…” Tức Nhụ khuôn mặt già nua đỏ lên, lúng túng đứng tại chỗ, cuối cùng cũng lấy dũng khí hỏi Tô Thất Thất: “Tức Nhụ tự biết y thuật nông cạn, nhưng xin hỏi sư phụ của vị cô nương này là ai? Lại có được loại y thuật như vậy ở trần gian.” Hôm nay không hỏi rõ ràng, lão sợ rằng ngay cả cơm cũng ăn không xong.

Mặc dù là người đi theo bên cạnh Linh Vũ, nhưng cũng không để cho Tô Thất Thất cảm thấy không ưa được, huống chi nàng đối với việc này cũng không thèm để ý: “Quỷ y là sư phụ ta.”

Nghe vậy,Tức Nhụ nhất thời trợn to đôi mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Thất Thất, sau đó lại nói một hơi: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lão hủ mấy năm nay kiến thức nông cạn, không biết trên giang hồ có nhân vật như cô nương đây, thật xấu hổ.” Tô Thất Thất ngồi ở mép giường không nói gì, Linh Vũ có chút không nhịn được, Tức Nhụ không hỏi nhiều nữa, xoay người rời đi. Linh Vũ theo sau hắn trước đó còn phái mấy tên cao thủ trông coi bên ngoài mới yên tâm rời đi. Bây giờ là thời khắc mấu chốt, nàng sẽ không thể buông lỏng, vì làm vậy sẽ dẫn đến hậu quả không tưởng tượng nổi. Nguyễn Lương Ngọc chẳng biết lúc nào bắt được tay nàng, Tô Thất Thất muốn nhúc nhích một chút, hắn lại càng dùng sức nắm chặt, nhất quyết không chịu buông tay. Bây giờ hô hấp của Nguyễn Lương Ngọc đã trở nên vững vàng, chén thuốc bổ kia nàng có tăng thêm thuốc an thần để hắn ngủ lâu thêm một lát, xem qua hiệu quả rất tốt. Nguyễn Lương Ngọc bây giờ hết sức yếu ớt, những vị thuốc kia giống như liều mạng tranh giành nội lực và dinh dưỡng của hắn. Hắn lúc này giống như thừa nội lực mạnh mẽ nhưng lại như muối bỏ bể. Tô Thất Thất có chút vui mừng khi không nhìn thấy hắn, nếu thấy được nhất định nàng sẽ đau lòng chịu không nổi. Nhưng nàng lại muốn nhìn một chút, xem hắn rốt cuộc gầy đi bao nhiêu, xem hắn dùng nét mặt gì nhìn mình. Nàng biết bây giờ không có cách nào thay đổi, Nguyễn Lương Ngọc cũng không có cách nào quay đầu, nàng chỉ có thể bồi hắn cùng sống hoặc cùng chết. Dáng vẻ lúc ngủ của Nguyễn Lương Ngọc rất đẹp mắt, trước kia không có việc gì làm nàng cũng ngồi bên cạnh bất tri bất giác ngắm hắn. Hắn nhắm mắt lại nhìn rất khôn khéo, biểu tình vô cùng im lặng giống như một ao nước trong không bị lẫn bất cứ một tạp chất nào. Lông mi hắn rất dài và đậm, đưa ngón tay chạm vào sẽ theo bản năng sờ lên. Da thịt hắn trong suốt như ngọc lộ ra vẻ sáng bóng mê người. Hắn cười lên rất đẹp, môi cong lên tạo ra một đường cong hoàn mỹ. Lúc hắn không cười, môi mỏng mím chặt hợp với mi mắt tạo thành một bức tranh phong tình. Người này, lúc cười là một bức tranh, lúc không cười cũng là một bức tranh. Người này tâm tư không quá phức tạp, không có dã tâm độc bá võ lâm, có lúc lại nổi tính khí trẻ con cố chấp không chịu thùa nhận. Trước kia có lẽ hắn bị tổn thương, nên không muốn tin tưởng một người, sợ người ta sẽ vì mình mà bị thương rõ ràng liều mạng thoát ra lại ngây ngốc trở lại, tất cả những việc hắn làm đều làm người ta mở rộng tầm mắt.

Tô Thất Thất biết mình sẽ không buông tay lần nữa, cho dù Nguyễn Lương Ngọc muốn rời đi nàng cũng sẽ không từ bỏ. Trên cõi đời này, chỉ có một mình Nguyễn Lương Ngọc. Nếu như nàng có cơ hội tiếp tục sống, nàng sẽ yêu người này thật tốt, nhất định như vậy. Nàng vẫn đang suy tư thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của Nguyễn Lương Ngọc: “Thất Thất, nàng đang nhìn ta.”

“Rất đẹp mắt.” Tô Thất Thất cười một tiếng

“Nói bậy, nàng không nhìn thấy.” Nguyễn Lương Ngọc đến gần Tô Thất Thất rồi bỗng nhiên đưa tay ôm lấy nàng.

“Thất Thất, ta không nhớ được việc trước kia, nhưng ta nhớ, người ta yêu là nàng.”

Tô Thất Thất mặc hắn ôm, trên người của Nguyễn Lương Ngọc nồng nặc mùi thuốc, nàng rất thích mùi này liền nói: “Mùi thuốc này ngửi thật thơm.”

“Nàng đừng đổi đề tài, mùi này có gì tốt đâu mà ngửi, gần đây ta vừa ngửi đã thấy ghét.” Nguyễn Lương Ngọc có chút bất mãn với mùi trên người mình, nhưng Tô Thất Thất lại tán dương, hay là nàng muốn để cho hắn vui vẻ. Hắn hơi cong môi: “Nàng cũng thích ta chứ? Thất Thất, ta không phải cố ý nói những lời kia. Ta khi đó đã có cảm giác đối với nàng, ta sợ không khống chế được mình.” Hắn tựa đầu trên lưng Tô Thất Thất, bởi vì yếu ớt mà giọng nói có chút thều thào.

“Ta thích chàng, cũng luôn chờ đợi chàng nói ra những điều này, chuyện lúc trước ta chưa từng để ở trong lòng, cũng chưa từng trách chàng.” Tô Thất Thất nghiêm túc trả lời. Trên thực tế cách làm của Nguyễn Lương Ngọc nàng có thể hiểu, dù sao nàng cũng từng rơi vào cảm giác sợ hãi như vậy.

Nguyễn Lương Ngọc cong môi, kéo ra một nụ cười sáng lạng, càng dùng sức ôm lấy Tô Thất Thất, cảm thụ được nhiệt độ của nàng mới thấy vui sướng. Sau đó hắn lại ủ rũ cúi đầu, chán nản bảo: “Thất Thất, sau này ta không đánh lại nàng, cũng không bảo vệ được nàng.”



“Sau này ta bảo vệ chàng.” Tô Thất Thất không khỏi bật cười.

“Nếu sau này nàng chê ta thì phải làm sao? Nàng phải bảo vệ ta cà đời, sau này ta không luyện võ sẽ dựa vào nàng nuôi, cho dù ta già rồi, xấu rồi, cái gì cũng không làm được, nàng cũng không được bắt nạt ta, ta muốn nàng đối xử tốt với ta cả đời này.” Nguyễn Lương Ngọc nói rất chậm, Tô Thất Thất cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn rơi trên lưng mình, nàng hiểu rõ Nguyễn Lương Ngọc lần này còn sống cũng không còn cách nào có thể tập võ lại. Thân thể của hắn cần quanh năm điều dưỡng, hơn nữa cảm xúc cũng không được ảo não quá. Hắn lúc này phải có bao nhiêu quyết tâm và tài năng để làm được như thế? Hắn lấy thân nuôi thuốc, mạo hiểm tính mạng của mình. Cho dù hắn sống sót, về sau cũng không thể tập võ thì xem như đã mất đi vị trí cung chủ tại Vô Hoa thập nhị cung, danh lợi trên giang hồ, hắn đều buông xuống tất cả, những gì hắn có đều ném lại phía sau đầu, chính mình còn gì có thể không làm được.

“Nếu có thể sống sót, chúng ta đi Vân Đoan Tẫn xem hoa đào đi, sau đó lại tìm một nơi chàng thích.” Tô Thất Thất vẫn nhớ ngày đó khi hoa đào chưa nở, tựa như từ thời khắc đó bọn họ đã dây dưa nhiều năm lắm rồi.

“Ừ.” Nguyễn Lương Ngọc an tĩnh trả lời.

“Ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ chàng…” Tô Thất Thất nói một nửa, sau đó thay đổi khẩu khí, dừng lại

“Về sau chỉ cần chàng muốn, muốn làm gì ta sẽ cùng chàng làm.”

“Nghe qua thực sự không tệ…” Nguyễn Lương Ngọc như thể đánh giá, nhưng hắn không che đậy được cảm giác thoả mãn của mình: “Thất Thất, ta cũng vậy, chỉ cần có thể làm vì nàng, ta sẽ không do dự làm.”

Tô Thất Thất rốt cuộc đã ôm lấy người nọ: “Nguyễn Lương Ngọc, ta yêu chàng.”

“Thất Thất, ta cũng yêu nàng.”

Sau nhiều năm bất hoà không ngừng nghỉ, cuối cùng mây đen đã qua để lộ ánh mặt trời ngời sáng.