Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà

Chương 1: Phú bà bỏ nhiều tiền để tìm chồng




Thành phố Lỗ Na, một công trường xây dựng.

Dưới cái nằng như thiêu đốt, toàn bộ công trường giống như một cái lò lửa khổng lồ.

Tân Phong đổ mồ hôi đầm đìa, dưới cái nằng như thiêu đốt trên đầu, hắn đang chật vật bê gạch trên công trường.

Bên cạnh có một chiếc xe gạch lớn, đây là nhiệm vụ của hắn, chỉ cần chuyển xong thì có thể lấy được ba trăm tệ.

Lúc này, có một cô gái đang đứng cạnh hẳn.

Cô gái mặc bộ quần áo OL dành cho nữ màu đen, tôn lên đường cong đấy đà, đôi chân thon và thẳng cùng mái tóc dài gợn sóng, cả người cô toát lên khí chất đoan trang, tao nhã.

Rõ là một cô gái vừa giàu vừa trắng vừa đẹp.

Nhất là một đôi mắt như nước hồ thu của cô, không biết đã nhấn chìm bao gã đàn ông si mê rồi.

"Người đẹp, đừng đứng đây ảnh hưởng tới công việc của tôi. Tuy tôi rất đẹp trai nhưng tôi chỉ bán tài nghệ, không bán thân."

Tân Phong liếc nhìn cô gái, nhấc mười viên gạch trước mặt lên trên xe.

Không thể phủ nhận vẻ đẹp của cô, không quá lời khi miêu tả cô là một bông hoa e lệ, chỉ cần đàn ông nhìn thấy cô, chắc. chản sẽ nhớ nhung say mê.

Nhưng Tần Phong lại không hề bị rung động trước vẻ đẹp đó.

Bởi vì phụ nữ sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ chuyển gạch của hắn mà thôi!

Còn lý do tại sao cô gái giàu có trắng trẻo xinh đẹp này bám lấy hắn thì phải kể đến một cuộc điện thoại.

Đêm qua Tần Phong tụ tập cùng bạn bè, chơi trò nói lời thật hay mạo hiểm. Sau khi Tân Phong thua, bạn bè yêu cầu hẳn gọi đến một quảng cáo nhỏ trên tường có nội dung: "Phú bà bỏ nhiều tiền để tìm chồng."

“Bỏ nhiều tiền ra để kiếm chồng, kiếm một người đến ở rể, chỉ cần làm trong nửa năm sẽ nhận được một trăm vạn tệ, vui lòng gọi 133xxxx. Nếu bên nữ hài lòng, sẽ đặt cọc trước mười vạn tệ!"

Lúc đó Tân Phong say rượu, hoàn toàn quên béng mình đã nói gì trên điện thoại.

Nhưng hắn không ngờ hôm nay cô gái trong điện thoại lại đuổi theo đến đây.

Chính là cô gái đang đứng ngay bên cạnh hắn. “Anh là Tân Phong trong điện thoại tối qua phải không?”

Đôi môi đỏ mọng của cô gái nhẹ nhàng hé ra, ánh mắt lạnh lùng không dính chút bụi trần, cô đang đưa mắt nhìn Tần Phong.

"Tôi là Tân Phong, tối qua là tôi gọi điện, nhưng chỉ là một trò đùa thôi, đó là hình phạt vì thua cuộc chơi mạo hiểm mà thôi"

"Trò đùa ư? Người lớn phải chịu trách nhiệm về việc mình làm!"

Nghe thấy lời Tân Phong nói, gương mặt cô gái càng thêm lạnh lùng.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

"Tôi đã kiểm tra thông tin của anh ở đồn cảnh sát. Gia cảnh của anh trong sạch, bạn bè ở thành phố Lỗ Na ít, các mối quan hệ cá nhân cũng sạch sẽ. Đây chính là điều tôi muốn!"

"Hơn nữa, ngoại hình của anh đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi đang cần tìm một người bình thường như anh”

Nghe cô gái nói vậy, Tân Phong thầm kinh ngạc.

Đối phương đúng là cao tay, chưa gì đã điều tra xong lý lịch của hắn.

“Chính thức giới thiệu chút nha, tôi chính là người đã đăng bài quảng cáo tìm chồng kia. Tôi là Dương Như Tuyết, ba mươi tuổi, là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Hoa Đạt, trong túi này có một trăm nghìn tệ. Nếu anh đồng ý giả làm chồng tôi thì sẽ được trả một trăm vạn, mười vạn tệ này coi như tiền đặt cọc cho anhl”

Dương Như Tuyết hoàn toàn phớt lờ sự kinh ngạc của Tân Phong, dứt khoát nói rõ thân phận.

Cùng lúc đó, cô đưa ra một chiếc túi nhỏ màu đen trên tay.

Tân Phong liếc nhìn chiếc túi màu đen rồi nhìn Dương Như Tuyết.

Hắn tròn mắt ngỡ ngàng.

Khẳng thể tin được một cô nàng giàu có trắng trẻo xinh đẹp lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để tìm chồng.

Với ngoại hình của Dương Như Tuyết, chỉ cần vẫy tay, sẽ có vô số chàng trai trẻ có tài đổ xô về phía cô.

Ai mà tin được chuyện cô phải bỏ ra nhiều tiền để tìm chồng cơ chứ!!!



“Anh nghĩ tôi đang lừa anh hả?”

Dương Như Tuyết vuốt gọn mái tóc, rồi cô mở chiếc túi nhỏ màu đen trên tay mà không giải thích thêm gì.

Đột nhiên, mười xấp tiền một trăm tệ lộ ra.

"Mười vạn tệ?"

Tân Phong không khỏi mở to mắt.

Ngay cả tiền cũng đã mang đến...

Chẳng lế cô nàng Dương Như Tuyết này lại chơi thật?

“Nếu anh vẫn nghĩ tôi gạt anh thì có thể đếm từng tờ tiền một"

“Bây giờ anh chỉ cần trả lời, anh có đồng ý giả làm con rể nhà họ Dương nửa năm, trở thành chồng trên danh nghĩa của tôi không?”

Dương Như Tuyết không để ý đến vẻ mặt của Tân Phong, giọng điệu lạnh lùng, như đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nào đó.

Nhìn tờ tiền đỏ rực trước mặt, nói không phấn khích sẽ là nói dối.

Mười vạn tệ, cần chuyển bao nhiêu viên gạch chứ...

Sở dĩ hản chuyển gạch ở công trường là để gom góp tiền Cưới VỢ.

Nửa tháng trước, cô bạn gái hẹn hò hai năm của hắn đã yêu cầu sính lễ hai mươi vạn tệ.

Mười vạn tệ trước mắt đủ trả một nửa sính lễ rồi.

Nhưng khi nghĩ đến bạn gái, Tân Phong vẫn kiềm chế sự kích động.

"Cuộc điện thoại kia thật sự chỉ là một trò đùa, tôi đã có bạn gái, không thể đồng ý giả làm con rể nhà cô, tốt nhất cô hãy rời đi." Tân Phong xua tay, cúi người tiếp tục chuyển gạch..

"Có bạn gái không thành vấn đề, chỉ yêu cầu anh giả mạo thân phận chàng rể thôi mà, anh nghĩ kỹ đi, khi nào nghĩ xong thì gọi cho tôi!"

Dương Như Tuyết không ngờ Tân Phong sẽ từ chối, cô nhìn thật kỹ Tân Phong rồi đặt chiếc túi màu đen lên hòn gạch bên cạnh.

Sau đó, cô quay người bước ra ngoài công trường. "Này, lấy tiền của cô đi, nếu bị mất thì tôi sẽ không bồi thường cho cô đâu!" Tần Phong vội hét lên với Dương Như Tuyết.

Nhưng Dương Như Tuyết đi thẳng ra khỏi cổng công trường mà không buồn ngoảnh lại.

Tân Phong không muốn gặp rắc rối, số tiền này mà mất thì hắn nào đủ khả năng đền cho người ta.

Lúc này, Tân Phong không còn cách nào khác, đành phải đặt cục gạch xuống, nhặt chiếc túi màu đen đuổi theo Dương Như Tuyết, định trả lại cho cô.

"Tân Phong!"

Lúc này, một giọng nói ngọt ngào vang lên.

Bên kia cửa công trường, một cô gái khoảng hai mươi ba mươi tuổi đi tới.

Cô ta có khuôn mặt trái xoan, dáng người cao ráo và vẻ ngoài rất trong sáng.

Đó là bạn gái của Tân Phong - Vương Nghệ Tuyền. Hiện nay, Vương Nghệ Tuyền làm công việc bán hàng cho. một công ty bất động sản và đã giành vị trí quán quân bán

hàng trong ba tháng liên tiếp.

Có thể nói cô ta là một cô gái vừa có năng lực vừa có nhan sắc.

"Nghệ Tuyền, sao em lại ở đây?"

Tân Phong dừng chân, nét mặt hơi căng thẳng, bởi vì cô bạn gái này không biết hắn đang làm công việc bê gạch ở công trường.

Tân Phong chỉ dừng lại mấy giây mà Dương Như Tuyết đã lên chiếc Mercedes Benz và rời đi xa. Hết cách, Tân Phong

đành bỏ cuộc, quay người đối mặt với Vương Nghệ Tuyền.

“Đừng lại gần quá, người anh bẩn lảäm có biết không hả?” Vương Nghệ Tuyền bịt mũi, tránh né Tân Phong.

“Anh đi rửa tay, em đợi anh vài phút.” Tân Phong xấu hổ phát hiện tay mình dính đầy bụi.

“Không cần đâu!”



Vương Nghệ Tuyền gọi Tân Phong, trên khuôn mặt trong sáng kia thoáng hiện sự do dự, cô ta nói: "Tần Phong, em tới đây để thông báo với anh, số tiền sính lễ đã thay đổi, sẽ tăng gấp đôi lên bốn trăm ngàn tệ."

"Bốn... bốn trăm ngàn?"

Tân Phong nghe vậy, sửng sốt: "Chẳng phải em yêu cầu hai mươi vạn ư?"

“Bởi vì em trai em cũng sắp kết hôn, bạn gái nó muốn sính lễ hai mươi vạn tệ, cho nên sính lễ của anh phải tăng thành bốn trăm ngàn” Vương Nghệ Tuyền lạnh lùng giải thích.

“Sao em trai em kết hôn lại phải tăng sính lễ của anh?” Tân Phong âm thầm siết chặt nắm đấm.

Coi anh là công tử tiêu tiền như rác hả?

“Anh không lo nỗi sính lễ chứ gì? Được rồi, chúng ta chia tay đi." Vương Nghệ Tuyền vô cùng dứt khoát.

Chia tay?

Động tác của Tân Phong đình trệ, đột nhiên đầu óc rơi vào trạng thái trống rỗng.

Không đợi Tân Phong phản ứng, Vương Nghệ Tuyền nhìn một chiếc BMW đậu ở phía sau, sau đó lại nhìn Tân Phong: "Tân Phong, em biết anh luôn đưa cho em một nửa tiền lương hàng tháng của anh. Em rất cảm động, nhưng anh rất đáng thương khi phải tích góp hai mươi vạn tiền sính lễ từ việc bê gạch như này. Em không muốn liên lụy tới anh, chúng ta chia tay nhé.”

Nói xong, Vương Nghệ Tuyền đi về phía một người đàn ông trẻ vừa bước xuống từ chiếc xe BMW.

Tân Phong biết chàng trai trẻ này, Chu Tử Hào - người đã từng theo đuổi Vương Nghệ Tuyền.

Bây giờ thì Tân Phong hiểu rồi.

Gấp đôi sính lễ chỉ là cái cớ để chia tay!

Vương Nghệ Tuyền đã sớm phản bội hắn, cô ta bắt cá hai †ay vì muốn tìm gia đình giàu có hơn.

Chỉ khổ cho hẳn vác gạch dưới năng như thiêu đốt để gom tiền sính lẽ.

Vừa rồi, vì cô ta hẳn còn từ chối cơ hội trở thành triệu phú!

“Tân Phong, một thăng nghèo rớt như mày sao xứng có được người bạn gái xinh đẹp như Nghệ Tuyền, sau này, cô ấy là người phụ nữ của Chu Tử Hào tao!”

Chu Tử Hào vòng tay qua eo Vương Nghệ Tuyền, giơ tay. ném một xấp tiền giấy cho Tân Phong: “Đây...mười ngàn tệ này coi như chỉ phí tao trả cho mày vì đã lên giường với bạn gái của mày. Haiz, bạn gái mày rất ướt át, tao cực kỳ hài lòng!"

“Đáng ghét, Chu thiếu, sao lại nói mấy lời này để chà đạp. người ta chứ” Vương Nghệ Tuyền làm nũng, đánh vào ngực

Chu Tử Hào.

Nhìn thấy cảnh này, Tân Phong không khỏi siết chặt nắm đấm.

Đôi mắt hắn bùng lên sự giận giữ. Trong hai năm hẹn hò, Vương Nghệ Tuyền không chịu để hẳn chạm vào cô ta, cô ta còn nói muốn giữ lại cho đêm tân hôn.

Thế mà cô ta lại dễ dàng lên giường với tên đàn ông khác, khác gì tự tát vào mặt mình?

Vương Nghệ Tuyền, cô được lắm!!

“Tân Phong, cầm lấy mười ngàn tệ này rồi đi đi” Vương Nghệ Tuyền lạnh lùng quát.

"Vương Nghệ Tuyền, cô nghĩ tôi thiếu tiền sao?" Tân Phong siết chặt năm đấm, nhìn Vương Nghệ Tuyền.

“Lễ nào không phải ư?”

Vương Nghệ Tuyền chỉ thấy Tân Phong sĩ diện, thật buồn cười.

“Cho anh tiền thì anh cầm đi, đừng có làm bộ làm tịch nữa, vừa nghèo vừa nhà quê, tôi mù mới làm bạn gái anh!”

“Ban đầu thấy anh đẹp trai nên đoán gia cảnh không tệ, nào ngờ hai mươi vạn sính lễ mà anh cũng lo không nổi, đúng là một tên nghèo nàn quê mùa từ đầu tới chân!”

Nói xong, Vương Nghệ Tuyền ôm lấy cánh tay Chu Tử Hào nói: "Chu thiếu, chúng ta đi thôi. Nói chuyện với một kẻ nhà quê nghèo khổ như hắn chỉ hạ thấp chúng ta thôi."

Nghe xong những lời này, Tân Phong cảm thấy vẻ trong sáng của Vương Nghệ Tuyền trở nên cực kỳ ghê tởm.

"Vương Nghệ Tuyền, cô cho răng Tân Phong tôi sẽ mãi mãi nghèo sao?"

Tân Phong chế nhạo, giơ chiếc túi nhỏ màu đen lên mở ra, đổ tiền giấy trước mặt Vương Nghệ Tuyền.

Trong chốc lát, tiền giấy rơi vãi khắp sàn nhà!