Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà

Chương 24: Khí Vận Chiến châm!




Dương Như Tuyết không thể nói ra chuyện Tân Phong giả mạo chồng mình đến ở rể, hiện tại có thể khiến ông nội hoãn lại việc kết hôn kia đã là không dễ rồi.

Bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Dù sao thì mình cũng đã để Tân Phong đóng giả nửa năm tới, có nửa năm để chuẩn bị cũng đủ để cô hoàn thành xong “kế hoạch lớn" kia rồi.

Ông cụ Dương lúc này rất vui vẻ, có thể nói là người gặp được việc vui nên tâm trạng thoải mái.

Đầu tiên là bệnh tình khỏi hẳn, cộng thêm đứa cháu rể mà Dương Như Tuyết mang về, có thể nói là song hỷ lâm môn. Sau khi dặn dò nhà bếp chuẩn bị cơm chiều xong, ông cụ

Dương bèn cho đám người trong nhà lui hết, bởi vì ông cụ muốn tắm rửa thay quần áo.

Tân Phong cũng đi theo hai chị em Dương Như Tuyếtvà Dương Thanh Linh ra khỏi phòng riêng của ông cụ Dương.

“Tân Phong, tôi và Thanh Linh còn có việc, anh có thể đi dạo quanh nhà cũ, đến giờ ăn cơm thì về thẳng nhà chính là được”

Không biết chị em Dương Như Tuyết và Dương Thanh Linh muốn đi làm gì mà để cho Tần Phong tự do đi lại một mình.

“Được” Tân Phong nghe Dương Như Tuyết nói xong cũng không hỏi gì thêm, không xen vào việc của người khác.

Dù sao thì ở trong mắt người khác anh là một kẻ tới ở rể, còn trên thực tế anh chỉ là đồ giả mà Dương Như Tuyết thuê thôi.

Đối với việc của chủ thuê, Tân Phong cảm thấy mình không cần phải hỏi linh tinh.

Ngay lúc Tân Phong đang đi dạo ở sân trước thì Cổ Vô Tu chạy tới: “Thần y Tân, xin chờ một lát.”



Tân Phong dừng bước lại, nhìn về phía Cổ Vô Tu đi tới chỗ mình, thản nhiên hỏi: “Có việc gì?”

Vừa nãy thì gọi là tiểu thần y, bây giờ lại gọi là thần y Tân, rốt cuộc thì cái tên Cổ Vô Tu này muốn giở trò gì.

“Thần y Tần, tôi muốn hỏi là thủ pháp châm cứu mà cậu vừa dùng, phải chăng chính là một thủ pháp trong truyền thuyết, Khí Vận Chiến châm?”

Cổ Vô Tu cực kì hứng thú hỏi.

Lông mày Tần Phong nhướn lên, nhìn lướt qua Cổ Vô Tu, đáp: “Phải thì sao.”

Á... Cổ Vô Tu giật mình, thật sự là Chiến châm.

Người này còn trẻ tuổi như vậy đã nắm được thủ pháp châm cứu ảo diệu cao thâm như thế.

Khí Vận Chiến châm!

“Thần y Tân, y thuật của cậu đúng là vô song, tôi vô cùng kính nể cậu, hiện tại tôi có một yêu cầu quá đáng, xin cậu hãy. thu nhận tôi làm đồ đệ đi!”

Vừa nói Cổ Vô Tu vừa cúi mình với Tân Phong, cung kính khom người, thái độ rất thành khẩn.

“Cho ông làm đồ đệ thì thôi đi, lỡ như ông đi chữa cho ai mà chết người thì chẳng phải tôi lại bị trách là dạy ông không xong sao.”

Tần Phong lắc đầu, từ chối ngay tại chỗ. Nghe Tần Phong nói như thế, Cổ Vô Tu xấu hổ cực kì.

“Thần y Tần, tôi xấu hổ quá, tôi học nghệ không tỉnh, không xứng với cái danh thần y, vừa nấy thần y Tần nói như thế đã khiến tôi hoàn toàn hiểu ra, quyết định tới bái sư học y, xin thần y Tần hãy dạy tôi!”



Chẳng qua là, Cổ Vô Tu xấu hổ xong lại chuyển sang thái độ chân thành không gì sánh băng, tiếp tục khom người trước mặt Tân Phong, sắp thành lạy hắn tới nơi.

Có thể thấy được Gổ Vô Tu này có chấp niệm rất mãnh liệt với y thuật.

Để học được Chiến châm, ông ta chấp nhận bái Tân Phong nhỏ hơn mình một đống tuổi làm thầy.

Tân Phong thấy Cổ Vô Tu say mê y thuật như thế, ngược lại cũng hơi kính nể.

Mặc dù Cổ Vô Tu là một kẻ ngạo mạn không coi ai ra gì, nhưng lại có chỗ hơn hẳn người khác, đó chính là niềm đam mê với y thuật.

Tân Phong đưa tay ra đỡ, không thể Cổ Vô Tu cúi lạy mình: “Khí Vận Chiến châm thì tôi không biết dạy cho ông như thế nào, thủ pháp châm cứu này chủ yếu phải dựa vào thiên phú.”

Tân Phong nhìn Cổ Vô Tu nói.

Thực ra Tân Phong hoàn toàn không biết cái gì gọi là Khí Vận Chiến châm.

Rõ ràng lúc đó hắn sử dụng Bát Quái Thần châm, lúc đó tại sao lại xoay kim châm thì cũng chỉ vì đó là một thủ pháp thuộc về Bát Quái Thần châm mà thôi.

Bát Quái Thần châm được ghi chép lại trong “Thiên Địa Huyền Hoàng Kinh” gì đó, Tân Phong không cần phải nói cho Cổ Vô Tu biết.

Tân Phong cũng không biết tại sao lúc dùng châm và mở Thiên Nhãn ra rồi, cứ như thế mà thi châm như được thần xui quỷ khiến.

Nếu để hẳn dạy người khác, với trình độ hiện tại của hẳn, hẳn thật sự không biết phải dạy như thế nào.

Dù sao đây cũng là sự giúp đỡ đến từ “Thiên Địa Huyền Hoàng Kinh” và Cửu Long châu.