Để Tớ Được Yêu!

Chương 1: Một ngày khó quên




" Aaaaa...! Chế* tiệt! Rốt cuộc mày đang làm cái quái gì vậy hả? Trời ơi!" Chính xác đó là những lời mà Hy Tuyết đã nói khi vừa thức dậy muộn vào ngày thi lớp chọn khối 10. Do tối mải lo ôn rồi ngủ quên lúc nào, may mà có mẹ cô ấy gọi. Hy Tuyết vừa ăn tạm cái bánh mì kẹp mẹ làm, vừa thay quần áo rồi vội nhét sách và đồ dùng vào cặp, chạy luôn ra cổng và đã bị bạn thân nhất của cô ấy - Đoàn Khả Vi vừa lái xe vừa mắng:

" Aigo! Đã bảo bao nhiêu lần rồi? Cậu bỏ cái tính thức đêm ôn bài đi mà thay vào đó ôn từ trước mấy hôm thì sao? Toàn dậy muộn thôi!"

" Tiểu Vi à! Tiểu Vi ơi! Cậu quên câu: Giang sơn khó đổi bản tính khó dời rồi saoo?"

" Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà! Cậu ngốc quá!" Khả Vi nói ngay sau khi Hy Tuyết dứt câu

" Rồi rồi tớ sẽ cố đổi vì cậu mà hihi" vừa cười Hy Tuyết vừa ôm Khả Vi tìm cách dỗ dành.

Đến trường, còn hơn 10 phút là đến giờ thi, Hy Tuyết trong khi đợi Khả Vi cất xe mới vội buộc tóc lên. Hy Tuyết theo Khả Vi đến phòng thi của cô ấy rồi mới chạy về phòng thi của mình. Vì cứ mải ngoảnh lại trêu Khả Vi, Hy Tuyết không nhìn phía trước nên đã va vào một bạn nam rồi ngã { Trời ơi đau quá! Sao trông gầy mà mỗi mình ngã nhỉ? May là mình mặc quần đấy} Hy Tuyết vừa nghĩ vừa xoa tay. Bỗng bạn nam đứng cạnh đưa tay như muốn kéo cô ấy dậy nhưng chưa kịp nắm thì bạn nam kia đã ngăn lại rồi nói:

- Sao phải giúp trong khi chính cậu ta tự làm mình ngã? Mình còn chưa bắt xin lỗi đâu

- Đàn ông là phải tinh tế chứ ông tướng!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

2. Kẻ Giết Người

3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em

4. Không Hẹn Mà Đến

=====================================



Rồi một bàn tay sau lưng đỡ cô ấy dậy, thì ra là Khả Vi. Cô ấy phủi quần áo rồi nói:

- Hy Tuyết à! Bao giờ cậu mới bớt hậu đậu đây, hả?

Hy Tuyết giật mình khi thấy các bạn xung quanh nhìn mình và khi nhìn đồng hồ còn 3 phút là đến giờ thi, cô ấy vội đẩy Khả Vi về phòng thi rồi một mạch chạy vào phòng.

" Haizzz... Sao toán không làm bạn mình mà cứ thích là địch của mình vậy nhỉ? Khó quá trời! ". Hy Tuyết vừa ra khỏi phòng thi đã thì thầm với một khuôn mặt mếu máo. Đang đi, Khả Vi từ sau ôm cô ấy rồi cười đểu:

- Nhìn cậu là biết lại than trời than đất vì môn Toán chứ gì?

- Tại nó khó quá mà. Tớ chẳng biết là tớ đã viết gì nữa.

- Thôi kệ đi ta đi ăn thôi. Nhìn cậu như sáng nay lại chửa ăn gì đúng không? Nay tớ bao cậu ta đi thôi

- Nhưng mẹ tớ...

- Không sao! Tớ bảo kê hết

Rồi hai cô gái cùng nhau đi. Hy Tuyết nhìn trộm Khả Vi, có chút cảm động và hạnh phúc biết bao vì có người luôn quan tâm cô ấy như vậy. Đầu giờ chiều, hai cô gái ấy mới về, đến nhà Hy Tuyết, mẹ cô ấy chạy ra đón với vẻ mặt lo lắng pha chút giận dữ bởi có lẽ do cô ấy không nói gì với gia đình mình nhưng khi nhìn thấy Khả Vi, bà mẹ đã vui vẻ và mời Khả Vi vào nhà chơi. Hy Tuyết và Khả Vi về phòng chơi, nói chuyện rồi ngủ đến gần 6 giờ mới về. Bà nội Hy Tuyết bảo Khả Vi ở lại ăn cơm nhưng Khả Vi đã từ chối lại còn nịnh thêm:

- Dạ thôi ạ! Cháu mà ở lại ăn cơm thì có khi mẹ cháu buồn đấy ạ

- Sao thế cháu?

- "Dạ tại vì cháu sợ cháu ăn cơm cô nấu là cháu nghiện rồi lại ngồi với người đẹp lão như bà là cháu không muốn về nữa đâu ạ". Khả Vi cười hỏm hỉnh làm mẹ và bà đều cười theo rồi xoa đầu cô bởi những câu nói ấy. Hy Tuyết bĩu môi nhìn cô còn cô thì dương dương vẻ tự đắc ấy. Đêm đến, Hy Tuyết nằm trong phòng, nghĩ về Khả Vi - một cô bạn có vẻ hơi nóng tính nhưng những lời nói lại rất ngon ngọt và cực kì mạnh mẽ. Có lẽ vì bố cô ấy đã mất từ khi cô ấy còn nhỏ trong một vụ tai nạn, điều này là một cú sốc cực lớn cho một gia đình đã từng là 3 người cùng ông bà nội của cô ấy. Cô nhớ những lần qua nhà cô bạn thân chơi, gia đình cô bạn rất có điều kiện. Như bên Hàn Quốc thì cũng có thể coi là lớp thượng lưu. Nhưng từ khi chú Đoàn mất, một mình mẹ cô ấy đã phải thay thế vị trí đó và gánh vác cả công ty. Cô đã nhiều lần nghe Khả Vi kể và điều làm cô ấn tượng và khâm phục cô Đoàn nhất đó là khi cô ấy lấy chú, cô ấy là một người vô cùng dịu dàng và cũng là một cô gái rất xinh đẹp, trẻ trung với một trái tim cũng như bao thiếu nữ khác. Mặc dù gia đình có gia tài lớn nhưng khi đi mua sắm, cô chủ yếu chỉ chọn những trang phục, đồ dùng cho chồng mình hay làm gì thì cô cũng đều nghĩ đến chồng mình đầu tiên. Có thể thấy được tình yêu của hai người họ thật to lớn biết bao, thật khiến người khác ngưỡng mộ. Điều đó càng rõ khi hai vợ chồng biết tin gia đình có thêm thành viên mới, chú lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cô và học cách để chăm sóc thai phụ, tự nấu những bữa cơm cho cô...