Để Tớ Được Yêu!

Chương 27: Họp phụ huynh




<code>Hy Tuyết vì đêm qua ngủ chưa được nhiều nên chỉ gục xuống bàn một lúc là cô đã thiu thiu ngủ. Khả Vi đang làm bài tập cho kì thi thành phố, quay sang nhìn cô bạn đang ngủ, cô phì cười rồi đóng rèm lại cho đỡ chói. Thời gian cứ thế trôi qua cho đến khi cô phải tỉnh ngủ sau một tiếng gọi lớn của Khả Vi, cô ấy phấn khích lay cô: </code>

Tiểu Tuyết à, Tiểu Tuyết ơi dậy mau! Có bảng điểm rồi đó, dậy nghe lớp trưởng đọc kìa.

Ưm…Gì thế? Tớ không ăn được tiếp đâu. (Hy Tuyết vừa dụi mắt vừa nói mớ)

Con bé này liên thiên cái gì vậy? Dậy nhanh!

Hả?

Tỉnh chưa? Lớp trưởng sắp đọc rồi kìa.

Cả lớp trật tự, mình sẽ đọc từng bạn và các môn theo thứ tự…Lạc Tuệ Hy Tuyết: 90 75…

Nghe đến đó, Hy Tuyết ngơ ngác quay ra nhìn Khả Vi, hỏi:

90? Môn gì đầu tiên vậy?

Úi, là toán đó, cậu đạt chỉ tiêu rồi kìa.

Thiệt sao? Waa thích quá đi, sắp được đi ăn no nê rồi!

Đừng nói với mình là cậu chỉ vì cái đó thôi nha?

Thì…thì một phần.

Lại sắp rỗng túi rồi!

Thôi đi, điểm cậu cao ngất ngưởng, năm nay lại đứng đầu lớp chắc luôn.

Ăn may đó!

Đúng lúc đó, Hàn Thiên vỗ lưng Hy Tuyết, cô quay xuống thì anh thì thầm:

Tớ với cậu điểm xấp xỉ nhau đó, còn cái cậu kia không hiểu sao điểm thụt lùi hẳn. Bốn chúng ta rõ ràng đã cùng nhau cố gắng cơ mà.

Cậu đứng nói vậy chứ, chắc có điều gì đó. Tớ với cậu cũng đâu đến mức giỏi lắm đâu.

Thiệt ra tại ham game đó, tớ khuyên mấy lần rồi mà không nghe.

Cậu chắc không nghiện?

Hì.

Hy Tuyết đưa mắt sang nhìn Tử Kiều đang lướt điện thoại. Không hiểu sao bỗng nhiên cô thấy được ánh mắt đượm buồn của cậu. Vì thế nên lúc trưa về nhà, cô lưỡng lự không biết có nên gửi tin nhắn ấy đi không nhưng khi nhớ lần cậu ấy lo cho mình ở nhà ma, cô đã gửi nó:Cậu đừng buồn

Chỉ là điểm số thôi mà, mới lại đây mới chỉ

là kì 1 thôi

Cậu cố gắng ở kì 2 là cả năm cũng kéo lên

nhiều lắm đó

10 phút sau cậu mới trả lời lại:

Tôi đâu có buồn?

Mà cậu nói tôi lại cảm thấy đó

Nhưng vẫn cảm ơn

Oke

Hy Tuyết trả lời như vậy nhưng cô lại đang bực bội mà nói xấu Tử Kiều:<code>- Gì chứ? Người ta an ủi mà thái độ đó là sao? Cứ làm như người ta muốn lắm ấy. Kiêu căng vừa phải thôi...Nhưng nếu được...mong cậu cũng sẽ kể tớ nghe, mình làm bạn thân...Mà cậu ấy nghĩ gì về mình nhỉ? Liệu có đang bày cái bộ mặt ghét bỏ khi bỗng nhiên mình gửi tin nhắn như vậy không? Vẫn buồn ngủ quá, đi nghỉ chút vậy. Ngày cuối tuần đã đến, hôm nay là buổi học phụ huynh cho khối 10, Hy Tuyết vì tò mò nên đã cùng mẹ đến trường để được xem. Đến nơi vì còn chưa đến giờ nên các bậc phụ huynh chưa đến đông đủ. Hy Tuyết đang đứng nhìn ở hành lang thì Ôn Trần Linh Linh vỗ vai, đây là lớp phó của lớp, bạn ấy có tính cách tuy nhìn thì nhút nhát, ít nói nhưng khi đã quen, bạn ấy cũng dễ gần. Linh Linh đến và rồi hai người đứng đó nói chuyện với nhau. Thấy nhiều bậc phụ huynh chưa biết vị trí lớp nên Hy Tuyết và Linh Linh đứng ở chân cầu thang và chỉ lớp cho họ. Qua đó nên Hy Tuyết vì dựa vào đặc điểm trên khuôn mặt mà nhận biết phụ huynh của bạn nào. Đang cười nói với Linh Linh, thấy giáo bước ra khỏi lớp, thấy thầy giáo trán ra mồ hôi khiến thầy phải lau đi, Hy Tuyết mới lại gần và hỏi: </code>

Trong lớp nóng thế hả thầy?

Chắc tại thầy thấy hồi hộp. Nhưng mà các bậc phụ huynh có chút muộn nhỉ? Đã quá 5 phút rồi mà mới có 32 người. Chắc phải đợi 2 giờ 15 mới bắt đầu được.

Dạ? Ít vậy thôi ạ? Lớp ta 46 học sinh cơ mà nhỉ? Mà thầy giáo có biết…phụ huynh bạn Hàn Thiên không ạ?

Đông Phương Hàn Thiên? Lúc sáng bạn có nhắn thầy để xin vắng rồi em. Có chuyện gì à?

Dạ không ạ. Tại bọn em đang muốn biết mặt các bậc phụ huynh của các bạn thôi thầy.

Thôi thầy vào lớp ngồi để chuẩn bị vậy. Chắc không đợi được nữa.

Dạ vâng ạ.

Mặc dù chưa đủ nhưng thầy vẫn điểm danh rồi bắt đầu họp. Thầy chủ nhiệm không dài dòng hay trách móc học sinh nào nặng lời, thầy chỉ nhận xét tình hình chung lớp và phát mỗi người một bảng điểm của cả kì 1. Rồi sau đó thầy nói và nhắc nhở cho kì nghỉ Tết sắp tới, từ lịch nghỉ đến kí vàn biên bản đảm bảo an toàn cho học sinh. Hơn 1 tiếng sau thì kết thúc, một vài người đã ra về, chỉ có một hai người ở lại nói chuyện với thầy, hỏi thầy về tình hình của con mình. Trong khi mẹ Hy Tuyết đang ra chờ lấy xe thì cô ở lại dọn nước cùng mấy bạn đã được phân công. Lúc đó cô nghe thấy có một người phụ nữ hỏi thầy:

Tử Kiều nhà tôi học hành thế nào hả thầy? Có tập trung không ạ?

Âu Dương Tử Kiều ạ? Em dạy thấy hơi ít nói hoặc cũng có thể do em chưa biết rõ. Có khi các bạn học cùng mới rõ hơn em thôi chị.<code>Mẹ Tử Kiều nghe thầy nói, nên quay xuống hỏi các bạn. Các bạn khác vì ít khi giao tiếp với Tử Kiều nên đều quay ra nhìn nhau, không biết trả lời thì Hy Tuyết đạp lại với giọng nhỏ nhẹ, e dè: </code>

Dạ bình thường cô ạ! Banjm đầu thì…cậu ấy có chút ít nói thật nhưng càng ngày càng khác. Nhưng chủ yếu cháu thấy chơi với con trai nhiều hơn, cả Hàn Thiên ấy cô.

À Tiểu Thiên sao!

Học hành… cũng có hay giơ tay ạ.

Thế còn Mai Hoa? Nó thế nào hả cháu?

Con chị nói làm gì, có nghịch như Tử Kiều đâu.

Dạ? Hai cô …quen biết nhau ạ?

Hy Tuyết rụt rè hỏi. Mẹ Tử Kiều nhìn mẹ Mai Hoa rồi lại nhìn Hy Tuyết, nói nhỏ:

Cũng có thể coi là như vậy. Ba Kiều là em trai ba Tiểu Hoa đó cháu.

Dạ? Vậy Mai Hoa với…là chị em họ hàng gần? < Sao không thấy hai người đó nói chuyện hay tương tác với nhau bao giờ nhỉ? Mà hình như đúng là đều họ Âu Dương><code>Đang suy nghĩ thì mẹ Tử Kiều lại gần Hy Tuyết, thầm thì: </code>

Cô là Phạm Chi Thủy, không giấu gì cháu, cô chỉ là mẹ kế…à vợ hai của ba Tử Kiều. Mẹ thằng bé mất khi nó lên năm. Cô cũng biết cháu là Lạc Tuệ Hy Tuyết.

Dạ?!