Đêm Xuân

Chương 50




Thiếu niên bị ấn trên mặt đất ngẩng đầu lên, hắn quỳ rạp trên mặt đất nhìn đôi mắt đẫm lệ mông lung của Thích Ánh Trúc. Hắn dường như không hiểu cảm xúc của nàng, chỉ biết ngây thơ nhìn nàng qua dòng máu đỏ tươi ngây thơ.

Nhưng hắn nghe hiểu lời nàng nói.

Những chuyện phát sinh tiếp theo làm người xung quanh suốt đời khó quên.

Khi côn bổng từ sau đánh tới, thiếu niên bị đánh ngã hơi thở chỉ còn thoi thóp kia nghiêng người. Hắn liên tục đánh mấy chiêu, côn bổng đã bị hắn đỡ được. Nhóm hộ vệ đánh đến hưng phấn, cánh tay tê rần thiếu chút nữa làm rớt vũ khí.

Thời Vũ liếc bọn họ.

Hắn hướng người về phía côn bổng đứng lên. Mọi người không biết hắn làm thế nào, chỉ thấy một tên hộ vệ đã bị hắn đoạt mất côn bổng, cả người cũng bị đánh bay ra ngoài. Trong nháy mắt, Thời Vũ đã đứng ở sau đám người.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, lo sợ không yên.

Trên trán thiếu niên đẫm máu, con ngươi đen tĩnh mịch không cảm xúc. Nhưng hắn từng bước một đi về phía bọn họ. Hầu phu nhân cùng Đường Trác đứng ngoài nín thở.

Hầu phu nhân run giọng vịn tay thị nữ: “Lớn mật! Ngươi muốn làm gì? Ngươi chỉ là một hạ nhân còn muốn làm phản sao?”

Đường Trác nhìn chằm chằm vị Tu La sống tắm máu mà đánh kia không nói nên lời, đáy lòng trầm xuống. Gió lạnh thổi qua hắn mới tỉnh táo lại phát hiện mình thật lỗ m ãng.

Hắn đang làm gì vậy?

Nếu Thời Vũ thật sự là ‘Ác ma Thời Vũ’ thì hắn làm sao bây giờ?

Hắn đang khiêu khích ‘Ác ma Thời Vũ’ sao?

Không! Thời Vũ không thể nào là ‘Ác ma Thời Vũ’ được. Tuyệt đối không thể.

Đường Trác lui về phía sau một bước nháy mắt thấy cảnh tượng giữa sân đã thay đổi. Mới đây Thời Vũ còn bị người ta đè ra đánh, sau khi được Thích Ánh Trúc cho phép hắn đã đánh gục đám người xung quanh.

Hắn không ra sát chiêu nhưng người thì trật khớp người thì gãy xương, không ai còn khả năng hành động. Trên mặt đất nhiễm đỏ máu chỉ còn một mình hắn đứng vững.

Người nằm r3n rỉ la liệt trên đất, vạn phần thảm thiết.

Trừ những người gục trên đất, những người vây xem xung quanh đều chết lặng, bình tĩnh, ngơ ngác nhìn Thời Vũ.

Thời Vũ quay đầu nhìn Thích Ánh Trúc. Hắn hạ mi nhìn hai đôi tay đang gì chặt trên vai nàng. Hai thị vệ bị hắn nhìn chằm chằm run rẩy nhanh chóng buông nàng ra.

Thời Vũ nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh đến mức gần như lạnh nhạt. Sau đó hắn xoay người về phía Thích Ánh Trúc rồi tiến lên hai bước.

Diêm Đằng Phong đứng trước mặt Thích Ánh Trúc che nàng ở phía sau. Hắn cảnh giác nhìn Thời Vũ. Dựa vào kinh nghiệm phá án nhiều năm, hắn xác định thiếu niên này rất nguy hiểm: “Ngươi đừng có lại gần Thích nữ lang.”

Thời Vũ sửng sốt dừng bước. Hắn không hiểu chuyện đời nhưng hắn nhận ra sự đề phòng, sợ hãi cùng căm thù trong mắt Diêm Đằng Phong.

Những ánh mắt này thường xuất hiện ở nơi hắn ra tay giết người. Nhưng hôm nay hắn không giết ai cả mà. Thời Vũ sửng sốt cẩn thận suy nghĩ lại xem mình có làm sai chuyện gì hay không.

Nhưng hắn không sai.

Vì Thích Ánh Trúc đã đẩy Diêm Đằng Phong trước mặt ra, mi mắt đẫm nước tiến về phía thiếu niên trong vũng máu.

Diêm Đằng Phong: “Ánh Trúc nữ lang ….”

Hầu phu nhân: “A Trúc!”

Đường Trác lạc cả giọng: “A Trúc muội muội ….”

Thích Thi Anh cùng Tống Ngưng Tư an tĩnh nhìn không mở miệng. Ánh mắt Thích Thi Anh lấp lánh nhìn Thời Vũ mang theo vài phần không tình nguyện cùng thưởng thức. Khuôn mặt Tống Ngưng Tư tái nhợt, mắt nhìn xa xăm. Nhớ đến những chuyện mình đã từng trải qua, nàng nhìn thấy hình bóng quen thuộc của Kim Quang Ngự trên người thiếu niên ấy.

Thời Vũ này … là thiếu niên so chiêu với Kim Quang Ngự ở Tống phủ ngày ấy sao?

Nếu là vậy, chẳng lẽ Thích Ánh Trúc … biểu muội của nàng muốn lên đường mòn không còn lối về như nàng sao?

Mọi người giữ tâm tư khác nhau nhìn nữ lang tiến lên mà không dám ngăn cản. Thích Ánh Trúc thuận lợi đến bên cạnh Thời Vũ. Nàng hơi ngẩng đầu nhìn mái tóc cùng gương mặt hắn bị bụi đất hòa với máu làm bẩn.

Nàng chuyên chú nhìn hắn, muốn tiến thêm một bước. Thời Vũ cúi đầu nhìn đôi giày ngọc châu của nàng sắp giẫm lên vũng máu. Một khắc ấy, hắn đột nhiên cảm thấy đôi giày này không nên nhiễm máu.

Hình như nàng và hắn … thực sự không cùng một thế giới.

Không muốn giày nàng giẫm vào máu tươi, hắn chủ động tiến lên một bước. Hắn bước ra khỏi vũng máu, đứng ở nơi sạch sẽ tràn ngập ánh mặt trời.

Làn gió mát mẻ thổi tới làm vơi bớt mùi máu trên người hắn.

Thích Ánh Trúc duỗi tay nắm lấy tay Thời Vũ, thấp giọng: “Chúng ta đi thôi.”

Thời Vũ mơ hồ, một khắc chạm tay nàng kia làm hắn run rẩy nhưng hắn vẫn đuổi kịp bước chân nàng.

Hầu phu nhân thấy Thích Ánh Trúc nắm tay Thời Vũ mà như sét đánh ngang tai. Trước bao nhiêu con mắt mà dưỡng nữ của bà lại nắm tay một hạ nhân vừa hèn mọn vừa đáng sợ như vậy: “A Trúc!”

Hầu phu nhân quát một tiếng đầy thê lương làm Thích Ánh Trúc dừng bước. Nhưng nàng không quay đầu lại mà chỉ nhẹ giọng: “Là ta sai rồi. Hầu phủ không dung nổi Thời Vũ, ta không nên đưa chàng về. Bây giờ chúng ta lập tức rời đi.”

Đường Trác gian nan nói: “A Trúc muội, chuyện không phải như muội nghĩ đâu … Muội đừng như vậy, ta đi, ta đi được chưa? Ta thật sự chỉ nghĩ là Thời Vũ trộm đồ, muội lại về phe hắn … A Trúc muội muội, sao muội dám khẳng định Thời Vũ không sai? Chúng ta biết nhau đã nhiều năm như vậy …”

Thích Ánh Trúc rũ mắt nắm bàn tay nhiễm máu của Thời Vũ. Máu kia có của hắn, cũng có của nhóm thị vệ. Võ công hắn mạnh mẽ đến vậy mà lại phải đổ máu vì chuyện trời ơi đất hỡi này … Thích Ánh Trúc chua xót trong lòng, nước mắt lại hoen mi.

Đồng thời, lòng nàng cũng tràn đầy phẫn nộ cùng mỏi mệt.

Nàng vẫn không quay đầu lại: “Nhiều năm tình nghĩa như vậy, vẫn là ta nhìn lầm ngươi rồi. Đường nhị ca, ta thật thất vọng về ngươi. Về sau chúng ta coi nhau như hai người xa lạ đi.”

Khuôn mặt Đường Trác tái nhợt, lạnh giọng: “Ta làm gì cũng chỉ vì ta thích nàng!”

Thích Ánh Trúc: “Nhưng ta không thích ngươi.”

Nàng nhẹ nhàng trả lời, một lần nữa từ chối Đường Trác, còn ở trong trường hợp đông người đến vậy, nàng cũng không chừa cho hắn chút mặt mũi. Khuôn mặt Đường Trác vặn vẹo, chỉ cảm thấy mọi người xung quanh đều đang cười nhạo mình.

Hắn ngơ ngác cả người, lẩm bẩm: “Lần đầu ta tới Hầu phủ chơi, thấy nàng như thần tiên muội muội … Ta đoạt hoa trong tay nàng nhưng nàng cũng không khóc, chỉ liếc ta một cái rồi rời đi. Từ đó ta đã đặc biệt thích nàng. Mặc kệ nàng là thiên kim Hầu phủ hay là dân nữ thôn quê, trái tim của ta dành cho nàng đều không hề thay đổi. Toàn bộ Kinh Thành đều biết ta thích nàng, kể cả khi Tuyên Bình Hầu phủ từ bỏ nàng ta cũng chưa hề từ bỏ … Có phải vì ta về muộn quá không? Nhưng … nhưng ta chỉ vì tương lai của chúng ta thôi. A Trúc muội muội …”

Ngữ khí hắn thống khổ mang theo chút nghẹn ngào. Người vây xem như Diêm Đằng Phong và Tống Ngưng Tư nhất thời cảm thấy xấu hổ, không biết mình có nên tiếp tục đứng đây hay không.

Nhưng Thích Ánh Trúc vẫn không hề để ý tới.

Hầu phu nhân suy yếu đi lên: “A Trúc, chúng ta nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, đây là thứ con hồi báo lại sao?”

Thời Vũ cảm nhận được Thích Ánh Trúc đang run rẩy nhưng hắn vẫn nắm chặt tay nàng. Hắn không thích những quy củ nghiêm ngặt ở đây, cũng không hy vọng nàng phải tuân theo chúng.

Thích Ánh Trúc không quay đầu lại, sắc mặt nàng tái nhợt, nhẹ giọng: “Dưỡng mẫu, ta sẽ trả tiền thay cho ân dưỡng dục, nhưng thứ khác … thứ cho ta không thể hồi đáp.”

Hầu phu nhân hoảng hốt: “Con đang trách ta sao? Được, được rồi … A Trúc, con đừng đi. Giờ con đang nổi nóng, đừng làm những chuyện khiến mình hối hận. Chuyện hôm nay ta sẽ coi như chưa từng phát sinh, cũng không trừng phạt tiểu thị vệ của con nữa, được không? Con chỉ cần ngoan ngoãn chờ trong viện, từ từ tỉnh táo lại, nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra … Chỉ là một nô tài thôi, có đáng giá không? Mẫu thân cũng chỉ vì thanh danh của con thôi! Hôm nay rời khỏi nơi này thì con cũng chẳng còn cái gọi là thanh danh nữa. Con làm ta thất vọng quá rồi!”

Thất vọng —

Cuối cùng Thích Ánh Trúc cũng quay đầu lại.



Nàng rơi lệ, nhu nhược đáng thương như ánh nước trên lá trà, ưu thương và đấy hối tiếc.

Nước mắt hoen đôi bờ mi, nàng nghẹn ngào liên tục. Cả đám người nhìn thấy đều khó chịu như ngâm mình trong nước.

Thích Ánh Trúc nói: “Thanh danh tốt ư? Từ khi Thi Anh nữ lang trở về, con ở kinh thành còn thanh danh tốt gì sao? Phụ thân mẫu thân vì nàng mà sai người nói ta là tu hú chiếm tổ chim khách, còn ăn vạ không đi. Là ta không hiểu sự yêu thương của hai người mà một hai đòi phải đến núi Lạc Nhạn ở. Là ta ghen ghét Thi Anh nên đặc biệt chọn trở về vào ngày sinh thần, muốn quậy phá khiến mọi người không yên… Các người vì Thích Thi Anh như thế đã bao giờ nghĩ cho ta chưa? Ta chỉ là một dưỡng nữ, chẳng dám quậy phá gì. Chỉ mong mẫu thân đừng mang những lời giấu dao ấy đâm vào tim ta. Ta thiếu ân dưỡng dục của các người, tiền chưa đủ còn phải bồi mạng vào sao?”

Nàng nhìn về phía Thời Vũ: “Thời Vũ, đưa chủy thủ cho ta.”

Thời Vũ chần chừ nhìn nàng, không nhúc nhích.

Thích Ánh Trúc chỉ ôn nhu nhìn hắn. Thời Vũ không còn cách nào bèn chậm rãi đặt chủy thủ vào tay nàng. Ngay khi chủy thủ đến tay, mọi người chỉ thấy Thích Ánh Trúc đưa tay cắt đi một đoạn tóc đen.

Tóc bay toán loạn, một nửa còn rũ ngang vai, nửa kia đã bay đi theo gió.

Thích Ánh Trúc nhìn từng người, từ Diêm Đằng Phong đến Tống Ngưng Tư, … Còn có Đường Trác đang đau khổ.

Nàng lạnh nhạt: “Mong các vị giúp ta làm chứng.”

Hỉnh ảnh nàng một dao cắt tóc mọi người đều thấy rõ ràng.

Nàng nói: “Thời Vũ là bằng hữu của ta chứ không phải người hầu. Chàng không có khế ước bán mình, chỉ lấy thân phận bằng hữu vào phủ bảo vệ ta. Ta không có quyền ra lệnh cho chàng, các người cũng đừng lôi cái thân phận chủ tử ra mà chèn ép, ức hiếp chàng nữa. Mẫu thân, người nói ta làm người thất vọng, người cũng làm ta thất vọng không kém. Ta cho rằng lần này về Hầu phủ có thể vui vẻ cùng mọi người trải qua những ngày tháng cuối cùng, vậy mà … Là ta sai rồi. Hôm nay ta đành cắt tóc đoạn tình, từ nay về sau, ta cùng Tuyên Bình Hầu phủ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”

Thích Thi Anh vẫn đang trầm mặc bỗng nhiên mở to đôi mắt.

Hầu phu nhân hoảng loạn: “Không, con đang nói giỡn …”

Thích Ánh Trúc: “Dưỡng mẫu, người chỉ đang sợ ta làm tổn hại đến mặt mũi của Hầu phủ mới không cho ta rời khỏi mà thôi. Hiện giờ ta cùng Hầu phủ đã đường ai nấy đi, sẽ không còn làm ảnh hưởng đến thanh danh của mọi người nữa. Ngày sau có ra sao cũng do ta tự làm tự chịu, không liên quan đến mọi người. Các vị, xin cáo từ.”



Hầu phủ yên ắng, Đường Trác ngây người thật lâu mới lẩm bẩm “không phải như vậy” rồi theo Thích Ánh Trúc ra ngoài.

Đương nhiên nàng sẽ không quay đầu lại.

Thích Ánh Trúc tự mình thu dọn tay nải rời khỏi nơi này lại bị Tống Ngưng Tư chờ sẵn bên ngoài bắt gặp. Nàng ta đứng bên xe ngựa, có lẽ đã chờ rất lâu.

Ánh mắt Tống Ngưng Tư nhẹ nhàng lướt qua Thời Vũ.

Thích Ánh Trúc cười xin lỗi với Tống Ngưng Tư: “Khiến biểu tỷ chê cười rồi.”

Tống Ngưng Tư lắc đầu.

Tuy nàng nói chuyện với Thích Ánh Trúc nhưng thỉnh thoảng lại suy tư lén nhìn Thời Vũ: “Ta kính nể quyết định của biểu muội. Tuy nhiên hiện tại rời khỏi đây không tránh khỏi thị phi, cũng khó có thể giải quyết nhanh chóng. Hay muội cùng vị này … cùng thiếu hiệp này vào phủ ta ở hai ba ngày đi.”

Thích Ánh Trúc đang định từ chối, Tống Ngưng Tư đã thương tâm nhìn nàng.

Tống Ngưng Tư: “Từ khi chuyện kia xảy đến, chúng ta đã không gặp nhiều năm như vậy rồi … Muốn rời đi cũng đợi sau hôn lễ của ta đã được không? Ta mong hôm ấy có thể mỉm cười nhìn thấy muội. Chỉ còn năm ngày nữa thôi, cũng không muộn lắm.”

Thích Ánh Trúc vẫn còn chần chừ.

Tống Ngưng Tư bổ sung: “Ngươi yên tâm, sau khi trở về tính cách ta đã… thay đổi rồi. Người nhà cũng muốn ta thoải mái một chút nên những tôi tớ vô dụng kia đã rời đi nhiều rồi, quy củ không nghiêm lắm. Sẽ không có người quấy rầy các ngươi.”

Tông Ngưng Tư đã mời nhiệt tình như vậy, vả lại lần này Thích Ánh Trúc trở về cũng vì hôn lễ của nàng ta, giờ rời đi mà không tham dự cũng không hay lắm.

Thích Ánh Trúc gật đầu.

Nàng cùng Tống Ngưng Tư lên xe ngựa, xa xa nhìn Hầu phủ còn thấy một thiếu niên trên lưng ngựa gật đầu với nàng. Diêm Đằng Phong yên tâm nhìn Thích Ánh Trúc cùng Tống Ngưng Tư rời đi.

Dù thế nào đi nữa, một nữ lang nhu nhược như Thích Ánh Trúc rời đi cùng thành phần nguy hiểm như Thời Vũ cũng làm hắn có chút bất an.

Cổ hủ cũng vậy, khó hiểu cũng tốt. Trong mắt Diêm Đằng Phong, Thời Vũ trước sau đều không phải người tốt.



Một ngày lộn xộn qua đi, người trong Hầu phủ kiệt sức đi nghỉ.

Tần Tùy Tùy mới xem trò hay từ từ đáp đất, Bộ Thanh Nguyên theo sát phía sau nàng. Tần Tùy Tùy còn chưa nhận xét, Bộ Thanh Nguyên đã cười: “Nhờ phúc của tiểu lâu chủ, Thích nữ lang cùng Thời Vũ đã rời Hầu phủ đến Tống phủ rồi. Tiểu lâu chủ nói kệ Thời Vũ mà vẫn để hắn ôm mỹ nhân rời đi.”

Tần Tùy Tùy: “Đừng xem ta là người tốt như vậy. Nếu Thời Vũ không chịu đến Tống phủ bảo vệ Tống Ngưng Tư, nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại, … Chỉ cần biết Thời Vũ là người của chúng ta nàng ta sẽ dùng mọi cách kéo hắn về phủ. Tống Ngưng Tư cũng không dám dùng tính mạng cả nhà ta xược xem Kim Quang Ngự có mềm lòng hay không. Tất cả chỉ vì nhiệm vụ thôi.”

Bộ Thanh Nguyên kinh ngạc: “Thật sao? Ta không tin.”

Bộ Thanh Nguyên: “Ôi dào, tiểu lâu chủ khiến Đường Trác hoài nghi Thời Vũ là ‘Ác ma Thời Vũ’ chẳng phải là để Thích nữ lang cùng chúng ta rời khỏi Hầu phủ hay sao?”

“Ta … ta tuy rằng cũng có ý đó nhưng giữa đường lại xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.”

Tần Tùy Tùy giậm chân, bực tức khoanh tay trước ngực: “Ta còn cho rằng chỉ cần Đường Trác khiêu khích Thời Vũ sẽ ra giết người. Hắn không còn cách nào ở lại Hầu phủ nữa sẽ cướp Thích Ánh Trúc đi. A Trúc đáng thương bị Thời Vũ cầm tù, trở thành vật trong tay hắn … Chỉ cần hai người trở mặt có khi lại thành Kim Quang Ngự và Tống Ngưng Tư thứ hai. Từ đó Thời Vũ nản lòng thoái chí, đoạn tuyệt tình ái, bước lên con đường trở thành đệ nhất sát thủ, kiếm tiền cho ta.”

“Sao mà Thời Vũ lại vô dụng như vậy. Đến chuyện rời khỏi Hầu phủ cũng phải để A Trúc quyết định. Hắn còn không quả quyết bằng một nữ lang.”

Bộ Thanh Nguyên kinh ngạc: “Thì ra là thế, thì ra tiểu lâu chủ ôm tâm tư ác độc như vậy.”

Tần Tùy Tùy gật gù: “Đúng vậy. Ta xấu xa, hư hỏng như vậy đấy.”

Nàng nói: “Đều tại Thời Vũ vô dụng”.

Bộ Thanh Nguyên thấy ánh mắt nàng lập lòe, không nhịn được mỉm cười nhẹ giọng: “Việc Thời Vũ yêu Thích nữ lang là trái với bản tính của hắn. Vậy mà hắn vẫn … ta cũng mong nhanh chóng xong chuyện ở đây rồi rời đi.”



Tuyên Bình Hầu trở về biết được những chuyện đã xảy ra thì tức giận không thôi.

Hắn cãi cọ với Hầu phu nhân, sao có thể để Thích Ánh Trúc rời đi như vậy, người khác sẽ nói bọn họ thế nào?

Hơn nữa – “Thiếu niên Thời Vũ kia rốt cuộc là người phương nào? Ngươi thật sự thấy hắn nắm tay A Trúc sao? Hoang đường! Nữ lang Hầu phủ ta dù có vô dụng đến đâu cũng sẽ không thành thân với một tên hạ nhân hèn mọn.”

Trải qua chuyện ban sáng, tinh thần Hầu phu nhân trở nên mỏi mệt. Nàng ngơ ngác tựa lưng vào gối mềm, nhớ lại cảnh tượng Thích Ánh Trúc cắt tóc đoạn tình mà trong lòng không nhịn được đau nhức, mê mang.

Bà sai rồi sao?

Đó chỉ là một tên … vô cùng thô bỉ, một tên tiểu tử quê mùa căn bản không xứng với A Trúc mà thôi.

Hầu phu nhân hối hận dùng tay áo chấm nước mắt: “Trong lòng A Trúc trách chúng ta. Ngày đó chúng ta không nên đưa nàng đến Lạc Nhạn Sơn. Nàng không đến đó sẽ chẳng quen biết với Thời Vũ nào hết, sẽ không làm ra chuyện hoang đường như hôm nay … Nữ lang Hầu phủ ta sao có thể có một hôn phối như vậy? Nàng đang đắm mình trụy lạc để trả thù chúng ta.”

Bà nhắm mắt lại như có thể thấy thế nhân chỉ trích, khinh bỉ Hầu phủ.

Hầu phu nhân lẩm bẩm tự nói: “Không, ta không cho phép. Tuyệt đối không cho phép!”

Thích Thi Anh ngồi một bên. Từ chiều đến giờ nàng đã ở đây nhìn mẹ ruột của mình tinh thần hoảng hốt tự nói tự thưa. Sau khi phụ thân trở về hai người đã bắt đầu cãi nhau. Thích Thi Anh vẫn luôn im lặng nhưng đến giờ đã không nhịn được nữa hỏi: “Thôn dân quê mùa thì sao? Tại sao lại không xứng với thiên kim Hầu phủ? Huống hồ Thích Ánh Trúc có phải thiên kim Hầu phủ đâu? Là ta mà!”

Hầu phu nhân đang rối não còn phải gượng cười an ủi nữ nhi: “Con đừng học theo nàng. Ngày nhỏ nàng ngoan như vậy, ai biết được càng lớn càng hư.”



Thích Thi Anh buồn bã nói: “Phụ thân! Mẫu thân! Ta cũng được nuôi lớn như một thôn dân quê mùa.”

Hầu đại nhân không kiên nhẫn: “Chúng ta đang nói Thời Vũ kia, không phải ngươi. Ngươi bày ra vẻ buồn khổ đó làm gì?”

Thích Thi Anh như bị dội một gáo nước lạnh.

Hầu phu nhân làm hòa thay phu quân: “Ý phụ thân, con là thiên kim nữ lang chân chính, không giống bọn họ. Con không cần vì đồng cảm mà thấy bọn họ đáng thương. Bọn họ là những người thô thiển lừa gạt trong sạch của nữ lang, A Trúc chính là nạn nhân.”

Tuyên Bình hầu lập tức nói: “Mẫu thân ngươi nói không sai. Sớm hay muộn A Trúc cũng phải hối hận thôi. Rồi nàng sẽ nhận ra chúng ta mới là người đối tốt với nàng. Đến khi nàng bị vứt bỏ có quay về đây chúng ta cũng không quan tâm nữa.”

Thích Thi Anh hỏi: “Sao nàng phải quay lại chứ? Không phải hai người nói ngày ấy đuổi nàng đi sẽ không cho nàng cơ hội trở về sao? Không phải chúng ta đã sớm đoạn tuyệt với nàn rồi ư, sao mọi người lại cảm thấy nàng phải trở về?”

Sắc mặt Tuyên Bình Hầu khó coi, liếc mắt nhìn nữ nhi thật sâu một cái: “A Anh, sao hôm nay ngươi lại như thế này? Ngươi đang nói chuyện cho ai đấy?”

Thích Thi Anh nhìn chằm chằm bọn hắn: “Không có gì! Ta chỉ cảm thấy, tuy rằng chảy chung dòng máu nhưng có lẽ ta không hề hiểu các ngươi. Ta chỉ đột nhiên cảm thấy …”

Ánh mắt nàng xuyên qua màn đêm đen kịt, chăm chú nhìn sân vườn trống trải, thấp giọng: “Thích Ánh Trúc thật đáng thương thôi.”

Có cha mẹ như thế này, lại sống trong hoàn cảnh như vậy mười mấy năm. Mở miệng khép miệng đều bị yêu cầu phải giữ tôn nghiêm cho Hầu phủ.

Đến yêu một người cũng bị lôi công ơn dưỡng dục ra ép phải từ bỏ. Thì ra Thích Ánh Trúc là một người đáng thương như vậy.

Phòng ốc an tĩnh lại, phu thê Tuyên Bình Hầu vì những lời nữ nhi nói mà cứng đờ. Đang muốn răn dạy nữ nhi thì âm thanh hốt hoảng của thiếu niên từ bên ngoài truyền vào: “Sao rồi sao rồi? Khó khăn lắm mới ra ngoài chơi một chuyến, đến khi về đã mất một cái tỷ tỷ là sao? Các người là ai đuổi tỷ tỷ của ta đi? Ta muốn đi gọi Ánh Trúc tỷ về!”

Thích Tinh Rũ bỏ lỡ mất tình tiết quan trọng, khoan thai đến muộn, lải nhà lải nhải làm không khí trong phòng thay đổi.

Hắn bị ba người trong phòng đồng loạt quát: “Câm miệng! Không được gọi về.”

Thích Thi Anh: … Đệ đệ đã ngu xuẩn đến mức này, thật hết thuốc chữa.



Không khí ở Tống gia so với Hầu phủ quả thật tốt hơn nhiều.

Tống Ngưng Tư cho Thích Thi Anh một sân viện riêng cùng hai nha hoàn giúp việc. Nàng căn bản không quan tâm Thời Vũ sẽ ở gian nào.

Hắn có ở lại phòng Thích Ánh Trúc hay không cũng có ai quan tâm đâu.

Thời Vũ tính giả vờ đáng thương, phát hiện Thích Ánh Trúc thương tiếc nhìn mình liền suy yếu dựa vào cánh tay nàng nũng nịu, quấn lấy nàng bảo mình đau ở chỗ này, đau ở chỗ kia.

Thích Ánh Trúc vốn đã đau lòng hắn, băng bó vết thương xong lại thấy hắn sắc mặt tái nhợt, tinh thần héo hon. Tim nàng liền mềm nhũn, đồng ý cho hắn ở trong phòng mình, chùng chung chăn gối.

Ban đêm, Thích Ánh Trúc ôn nhu: “Thời Vũ, vết thương của chàng còn đau không? Đau thì nói ta biết. Nếu ban đêm có cái gì không tiện cũng phải nói với ta.”

Thời Vũ không để ý: “Ừ.”

Trong không khí ấm áp, Thời Vũ trườn về phía Thích Ánh Trúc, cọ cọ, chọc chọc, lại sờ sờ. Lòng Thích Ánh Trúc tràn đầy thương tiếc, nhưng thiếu niên này được một tấc lại muốn thêm một thước, muốn ôm nàng, muốn hôn nàng. Đã thế, hắn còn không có ý tốt mà luồn tay vào vạt áo nàng, kéo tay nàng đặt vào ….

Thích Ánh Trúc yên lặng rút tay về, xích ra xa một chút, khép áo mình lại, trong lòng vẫn còn chút khẩn trương.

Bóng cây ngô đồng phủ kín màn hồng, ánh trăng chiếu qua cửa sổ dừng lại trên đôi mắt Thời Vũ. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, lại cọ về phía nàng.

Thích Ánh Trúc ngày càng lùi ra.

Trừ khi cùng Thời Vũ làm chuyện kia, nàng thật sự chưa bao giờ nằm chung giường với hắn.

Thời Vũ nhìn nàng né tránh, khó hiểu chớp mắt. Hắn tự hỏi tại sao nàng lại muốn trốn mình.

Thời Vũ: “Chúng ta không ngủ sao?”

Thích Ánh Trúc: “…”

Nàng khô giọng nói: “Chàng … đừng có lúc nào cũng muốn … chuyện đó.”

Thời Vũ: “…”

Hắn nói: “Ta chỉ bị thương trên mặt thôi, bên dưới vẫn bình thường. Nếu không tin, nàng sờ sờ thử xem.”

Hắn bắt lấy tay nàng, Thích Ánh Trúc vẫn tránh né như cũ.

Nàng vừa buồn cười vừa tức giận, bị hắn trêu đến mặt đỏ tai hồng: “Thời Vũ, chàng đang bị thương, cần phải nhịn.”

Thời Vũ chậm chạp: “…?”

Hắn ngây người: “Hả?”

Thích Ánh Trúc ôn nhu nói: “Lúc chiều, đại phu xem cho chàng đã nói, chàng không nhớ sao? Chàng không nhớ cũng không sao. Ta nhớ là được. Ta sẽ chăm sóc cho chàng.”

Thời Vũ: “…”

Hắn không nhớ rõ lắm.

Vì lúc đó hắn còn bận tranh thủ sự quan tâm của Thích Ánh Trúc, căn bản không biết đại phu kia đang lải nhà lải nhải cái gì. Hắn cho rằng hắn càng đáng thương, Thích Ánh Trúc càng đau lòng hắn, vậy thì sẽ chiều chuộng hắn.

Hắn không biết thì ra hắn không được ngủ với nàng. Thời Vũ rầu rĩ không vui.

Hắn tạm dừng một lát, tranh thủ cho chính mình: “Thật ra ta không có bị thương nặng như vậy …”

Thích Ánh Trúc không đồng ý: “Thời Vũ, phải nghe lời đại phu, sao có thể lôi sức khỏe của mình ra làm trò đùa như vậy được. Đừng nghịch nữa, ngủ đi.”

Thời Vũ: “Nhưng mà …”

Thích Ánh Trúc: “Thời Vũ!”

Thời Vũ: “…”

Hắn đột nhiên giận dỗi nói: “Ương Ương là người xấu!”

Hắn nổi giận đùng đùng lật người qua ngủ, cách xa nàng cả trượng, dùng chăn che kín cả đầu, chỉ để lại vài sợ tóc đen tán loạn trên gối.



Nửa đêm, Thích Ánh Trúc mơ mơ hồ hồ bị Thời Vũ lay tỉnh.

Thời Vũ đúng lý hợp tình: “Nàng nói nàng sẽ chăm sóc ta mà. Dậy đi, ta muốn đi nhà xí.”

Thích Ánh Trúc mơ hồ mở mắt nhìn thiếu niên chẳng biết đã dậy từ lúc nào đang nhìn nàng.

Thời Vũ: “Nàng cầm hộ ta.”

Thích Ánh Trúc nghe không hiểu.