Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 12: Yêu quái ngàn miệng




Lục Chính Minh tuy đã rất khó chịu trong người nhưng vẫn kiên trì làm màn dạo đầu cho Cố Cẩm Sơ, sự tỉ mỉ này làm Cố Cẩm Sơ bất giác run người, ngón chân bấu chặt vào ga giường.

Đến khi cô cảm nhận được có thứ thâm nhập vào bên trong của mình mới giật nãy lên, hai ngón tay của Lục Chính Minh đang liên tục nới lỏng bên dưới của cô.

Lục Chính Minh nhìn cô chằm chằm một lúc, lại dùng tay còn lại mân mê bầu ngực sữa của Cố Cẩm Sơ sau đó lại cuối xuống cho hết vào miệng như một đứa trẻ tham lam.

Cố Cẩm Sơ cảm thấy trời đất như sụp đổ cảm giác này chưa bao giờ cô có được, cơ để cô dập dìu như một cơn sóng, những tiếng rên lại không thể thốt ra khỏi cổ họng khiến cô càng khó chịu.

Lục Chính Minh rút ngón tay ra khỏi người cô, nâng eo của Cố Cẩm Sơ lên cao không nhanh không chậm đưa dục vọng cao ngạo của mình vào trong, đến khi anh cảm nhận một lớp màn mỏng cũng không ngần ngại mà đâm thủng nó, làm cho Cố Cẩm Sơ đau đến nhắm chặt mắt còn Lục Chính Minh thì thoả mãn, nhếch miệng cười:

"Ha... Chặt thật đó."

Lục Chính Minh dùng sức luân động ở eo dồn dập ra vào bên trong Cố Cẩm Sơ từng tiếng va chạm của da thịt vang lên khắp căn phòng nhỏ, Cố Cẩm Sơ chưa thích ứng được với tiết tấu này chỉ có thể đưa đôi mắt ngập nước của mình cầu xin anh.

Lục Chính Minh tự nhận mình là người rất biết tiết chế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này của cô lại không nhịn được mà dùng lực mạnh hơn, làm cho Cố Cẩm Sơ đau đến cong cả người lên khiến nơi đó của hai người càng thít chặt hơn nữa.

Cảm giác được chạm vào nơi tận cùng của cô khiến Lục Chính Minh cảm thấy sung sướng đến cùng cực, anh không nhịn được nữa mà cúi xuống dùng răng của mình gậm lấy tấm khăn đang nhét trong miệng Cố Cẩm Sơ ra.

Cố Cẩm Sơ vừa cảm thấy miệng mình được thả lỏng muốn lên tiếng mắng anh thì môi đã bị chặn lại:

"Ưm... Hức..."

Trong không gian chỉ còn lại tiếng môi lưỡi chạm nhau và tiếp va đập của nơi đó giữa anh và cô.

Lục Chính Minh hôn rất sâu làm cho Cố Cẩm Sơ không tài nào thở nổi, đến khi thỏa mãn anh mới buông môi cô ra mà di dời xuống cổ và xương quai xanh, nhìn làn da trắng nõn trước mặt Lục Chính Minh không hài lòng mà cắn mút để lại vài ấn ký trên đó đến khi ngẩng mặt lên nhìn thành quả của mình mới nhếch môi cười đắc ý.

Cố Cẩm Sơ cảm nhận cảm giác đau đớn ban đầu đã không còn nữa chỉ còn lại khoái cảm lạ lùng, cô không chấp nhận bản thân như vậy, trong miệng vì từng đợt va chạm của anh mà muốn thốt ra tiếng nhưng cô lại cố gắng ngậm chặt miệng lại đến nổi bật máu.



Lục Chính Minh nhìn thấy biểu hiện của cô thì không khỏi bật cười, anh dùng tay miết mạnh vào môi cô để cô mở miệng ra:

"Hức... Lục... A."

Lục Chính Minh lại cảm thấy trêu chọc đến không có đường thoát như vậy lại rất vui, anh khẽ cười dụ dỗ cô:

"Cẩm Sơ... Nâng chân lên."

Cố Cẩm Sơ lại không chịu nghe theo nhất quyết cứng người lại trừng mắt nhìn anh:

"Nâng lên đầu anh đúng không?"

Lục Chính Minh lại bị sự bướng bĩnh này chọc cười, anh im lặng nắm chặt lấy cổ chân cô gác lên vai mình thúc sâu vào bên trong hơn nữa làm Cố Cẩm Sơ hét lớn:

"A... Hức... Đừng mà..."

Lục Chính Minh với tay cởi bỏ dây trói của cô, Cố Cẩm Sơ cảm thấy được thả lỏng nhưng người thì không còn sức lực lại bị Lục Chính Minh kéo dậy khảm chặt vào người anh, ra vào mạnh bạo.

Từng cú thúc cứ mạnh dần, mạnh dần làm cơ thể cô rệu rã ở trong vòng tay anh đến khi thỏa mãn Lục Chính Minh gầm lên một tiếng phóng thích tất cả vào bên trong cô.

Cố Cẩm Sơ những tưởng mọi chuyện đã kết thúc lại bị Lục Chính Minh lật người lại tiếp tục đẩy mạnh vào trong, cô không biết anh muốn làm thêm bao lâu nữa chỉ có thể nắm chặt ga giường cắn răng chịu đừng mong đêm nay qua thật nhanh.

***

Trưa hôm sau khi Cố Cẩm Sơ lờ mờ mở mắt cô cảm nhận được mình đang ở trong vòng tay của người khác, cô ngước mắt lên nhìn thấy Lục Chính Minh một tay ôm lấy cô một tay đang lướt điện thoại cả người tựa đầu vào thành giường một cách nhàn nhã.

Cảm thấy người trong lòng khẽ động Lục Chính Minh nhìn xuống, đôi mắt hai người giao nhau, một luồng điện xẹt qua làm những kí ức đêm qua như một thước phim tua nhanh trong đầu Cố Cẩm Sơ, cô tức giận đến đỏ mắt trừng anh, Lục Chính Minh lại lưu manh cười với cô khiến Cố Cẩm Sơ đã tức lại càng tức hơn, cô men theo người anh đưa tay đến gần eo nhéo một cái thật mạnh làm Lục Chính Minh nhíu mày hét lên đau đớn:

"Á... Cố Cẩm Sơ... đau."



Cố Cẩm Sơ lại thấy rất đắc ý ngồi dậy đẩy anh ra khỏi người mình, hừ lạnh:

"Lục Chính Minh... tên *** tặc."

Người nào đó lại không có chút gì là chột dạ còn đưa tay xoa bầu ngực trần trụi của cô khiến Cố Cẩm Sơ đỏ cả mắt kéo lấy tay anh ra lại bị anh đè ép xuống giường, lưu manh lên tiếng:

"Có vẻ em không biết mệt... Hay là để tôi ăn sáng đi."

Cố Cẩm Sơ bị ức hiếp như vậy cũng không yếu thế kéo mạnh người anh xuống gần người mình há miệng cắn một cái vào cằm anh, Lục chính Minh bị cơn đau xông vào đại não nhưng lại không hét lên như vừa nãy mà lại bóp cằm cô lại cắn mạnh trả thù.

Cố Cẩm Sơ kêu lên vì đau:

"A... Đau..."

"Biết đau còn cắn người khác... Em tuổi con chó sao?" Lục Chính Minh nhướn mày nhìn cô.

Cố Cẩm Sơ uất ức trong lòng nhưng lại không thể làm gì người trước mặt liền oà khóc, Lục Chính Minh giật mình liền rời khỏi người cô, bế thốc cô lên mà dỗ dành:

"Nín đi... Khóc cái gì chứ... Tôi cũng chỉ cắn em có một cái."

Cố Cẩm Sơ đôi mắt đỏ au chỉ vào từng vết xanh xanh đỏ đỏ trên người mình trừng mắt nhìn anh:

"Một cái sao... Anh là yêu quái ngàn miệng à... Cắn một cái liền làm dấu nhiều chỗ như vậy."

Lục Chính Minh cảm thấy bộ dạng trách móc người khác này của cô lại đáng yêu còn hơn là bộ dạng mê người đêm qua liền khẽ cười, xuống nước nhẹ giọng nói với cô:

"Xin lỗi... Xin lỗi... Là tôi không kiểm soát được."