Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 23: Không tin tưởng




Lục Chính Minh quay về thì không thấy Cố Cẩm Sơ đâu, anh gọi điện cho cô cũng không được trong lòng lo lắng phát điên lên chạy khắp nơi tìm cô thì lại thấy điện thoại của Cố Nam Chi gọi đến, anh bắt máy tức giận lên tiếng:

"Mày có chuyện gì hả thằng chó."

"Lục Chính Minh mày đừng có hở chút là gào lên như vậy... Mày đang tìm tiểu tình nhân của mày à." Cố Nam Chi nhàn nhã nói qua điện thoại.

Lời này của Cố Nam Chi lọt vào tai Lục Chính Minh anh liền đứng hình, hắn biết anh đang tìm cô, một cảm giác không dám nghĩ đến tràn vào trong đầu anh, anh cố gắng bình tĩnh hỏi hắn:

"Mày đem cô ấy đi đâu."

"Ha... Có thể đi đâu được... Làm chuyện nên làm thì tất nhiên là ở phòng tao rồi." Cố Nam Chi chưa kịp nói hết thì người ở đầu dây bên kia đã cúp máy.

Lục Chính Minh siết chặt điện thoại trong tay, gân xanh nổi đầy cả trán, anh lập tức quay lại khách sạn tìm cô.

Cố Nam Chi buông điện thoại xuống đi đến bên giường kéo chăn che kín người Cố Cẩm Sơ, hắn ngồi xuống bên cạnh cô lẩm bẩm một mình:

"Nếu em là em gái anh, anh càng phải tách em khỏi nó, nó có vị hôn thê của mình, cùng lắm nó chỉ cảm thấy em quan trọng vì em là vật sỡ hữu của nó... Tâm lý của bọn đàn ông thối nát không ai hiểu qua anh. Cố Cẩm Sơ nếu hôm nay nó vì chuyện này mà từ bỏ em thì do nó không xứng có được em thôi." (2

Rầm...

Cánh cửa của căn phòng bị đạp mạnh, Mỹ Kỳ ở trước cửa cũng bị đẩy sang một bên, Lục Chính Minh ở trước cửa phòng đã nhìn thấy cô nằm trên giường quần áo thì rải rác khắp sàn nhà còn Cố Nam Chi ngồi bên cạnh cô nhếch môi cười nhìn anh:

"Đến nhanh vậy sao?"

Lục Chính Minh tức đến đỏ mắt, điên tiết xông lên, nắm lấy cổ áo Cố Nam Chi quật mạnh xuống sàn, liên tục đấm vào mặt hăn ta:

"Thằng chó... Sao mày dám làm vậy với cô ấy... Thằng chó này... Tao giết mày."

"Ha... Người phụ nữ của mày bị tao nếm qua rồi... Mày thấy sao thằng khốn." Cố Nam Chi lại gào lên cố ý khiêu khích Lục Chính Minh.



Chát...

Âm thanh ồn ào xung quanh làm cho Cố Cẩm Sơ lờ mờ tỉnh dậy, cô cảm nhận được bản thân đang trần trụi quấn chặt trong chăn, cô giật mình ngồi dậy tay vẫn nắm chặt chăn, nhìn hai người đang đánh nhau thừa sống thiếu chết sợ hãi khóc lớn:

Lục Chính Minh thấy cô ngồi khóc lớn trên giường thì mới dừng lại, anh đi tới cởi áo khoác của mình quấn quanh người cô, thấp giọng nói:

"Đừng khóc... Tôi đưa em về... Tôi đưa em về."

Lục Chính Minh bế thốc cô lên, ôm chặt vào lòng, đi về phía cửa.

Cố Nam Chi ở phía sau lại bật cười nói lớn:

"Lục Chính Minh... Mày có từng nhớ tao nói với mày tao không có thích ép buộc... Tao chỉ động vào người nào tự nguyện thôi."

Lời nói này có ẩn ý gì cả hai điều hiếu Cố Cấm Sơ nắm chặt áo anh, đôi mắt ngấn lệ lắc đầu giải thích:

"Em không có... Em không có."

Lục Chính Minh sau khi nghe lời nói của Cố Nam Chi đã sững người một lúc, anh hoài nghi những chuyện trước mắt mình, anh siết chặt vòng tay đang ôm cô, lạnh giọng nói:

"Chuyện này... Tao không tha cho mày đâu."

Lúc hai người rời đi, Cố Nam Chi hừ lạnh nhìn theo:

"Tốt nhất là mày có đủ tin tưởng, không bỏ rơi em ấy... Nếu không thì mày không xứng với em gái tao."

***



Vừa về đến phòng Lục Chính Minh đã bế Cố Cẩm Sơ vào phòng tắm, dùng nước xả mạnh vào người cô khiến Cố Cẩm Sơ hoảng sợ run người, cô la lớn:

"Anh đừng như vậy... Hắn không có làm gì em hết." Cô là phụ nữ cô biết mình có trải qua chuyện đó hay không, ngoài những vết trên người thì phía dưới cô không có phản ứng gì cả, cô chắc chắn Cố Nam Chi không có đụng vào mình.

Lời nói này lọt vào tai Lục Chính Minh khiến anh cảm thấy mình giống như bị trêu chọc lừa gạt, anh vứt mạnh vòi sen xuống sàn nhà, nắm chặt vai cô, chỉ vào từng vết bầm trên người quát lớn:

"Không làm sao... Vậy những vết trên người em là gì... Là mũi cắn sao? Cố Cẩm Sơ em cho tôi là thằng ngu sao?"

Cố Cẩm Sơ bất lực khóc lớn, đau đớn nhìn anh:

"Không có thật mà... Tại sao anh không tin em?"

Lục Chính Minh ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo anh gác tay lên trán bất lực nói:

"Tin em... Tin em không bị nó làm, hay tin em không phải là tự nguyện hiến thân cho nó."

Cố Cẩm Sơ nghe thấy lời này thì ong ong bên tai, anh sao có thể nghĩ cô như vậy, anh tức giận vì cô bị người ta

***** *** cô có thể hiểu nhưng anh lại nghĩ cô tự nguyện dâng mình thì cô Không chấp nhận được, Cố Cẩm Sơ khàn giọng hỏi anh:

"Anh... Sao lại nghĩ em tự nguyện chứ... Sao lại nghĩ em như vậy?" Cô vừa nói nước mắt vừa rơi từng giọt từng giọt chảy dọc khắp khuôn mặt vặn vẹo đau đớn của mình.

Lục Chính Minh lại đứng dậy cười lạnh nhìn cô khổ sở nói:

"Chẳng phải cô cũng vì 200 triệu mà bán thân cho tôi sao? Nó cho cô nhiều hơn thì cô theo nó thôi...

Anh nói rồi mở cửa rời đi, để lại một mình cô nhìn theo bóng lưng anh mà trái tim đau đớn như bị ai bóp nát. Cô sợ hãi ánh mắt đó của anh nhìn cô, anh không tin cô, dù là một lần anh vẫn không tin cô.

Cố Cẩm Sơ ôm chặt đầu gối vùi mặt bên trên đó khóc nức nở, tiếng khóc của cô lớn đến nổi người ở ngoài cửa kia cũng nghe được, anh bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà đau khổ nhưng anh không cách nào chấp nhận được chuyện này. Anh sợ Cố Cẩm Sơ sẽ như lần đó vì tiền mà chấp nhận làm mọi thứ.