Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 4: Hôn thê của anh




Những ngày tháng tìm việc làm của Cố Cẩm Sơ cũng đã kết thúc, vì cô đã tìm được một công việc tương đối thích hợp với mình.

Thời gian trước Dương Huệ Anh bạn thân của cô là một diễn viên mới nổi thấy cô cứ chạy đôn chạy đáo tìm việc làm thì liền đề nghị cô làm trợ lý cho cô ấy, năng lực giao tiếp xã hội của cô tốt, lại tỉ mỉ và chu đáo nên không thể phù hợp hơn với công việc trợ lý diễn viên này.

"Tiểu Sơ Sơ à mình mệt quá đi." - Dương Huệ Anh sau khi vừa hết cảnh quay liền chạy đến tựa đầu vào vai cô than thở.

Cố Cẩm Sơ đưa tới cho cô ấy một ly nước mát, cẩn thận chỉnh trang phục sức cho cô ấy, dịu dàng lên tiếng:

"Cậu đó... Chẳng phải nói hôm nay phải đi ăn cơm với vị hôn phu của cậu sao? Sao còn làm việc cật lực như vậy?"

"Haiz... Do mẹ mình bảo vậy thôi... Mình chỉ xem anh ấy là anh trai." Dương Huệ Anh chán nản thở dài nói với cô, cô ấy là một người sống phóng khoáng không thích gò bó sao có thể chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt như vậy.

Cố Cẩm Sơ vỗ về khuôn mặt của Dương Huệ Anh lại hỏi cô ấy: "Vậy sao cậu không nói với ba mẹ hủy bỏ hôn ước?"

"Mình muốn lắm ấy chứ... Nhưng họ chắc chỉ xem đó là suy nghĩ trẻ con của mình... Vả lại anh ấy hình như cũng thích mình... Mình, anh mình và anh ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, mình cảm thấy anh ấy cũng chỉ yêu thích mình như kiểu anh trai quan tâm em gái thôi... Chỉ là anh ấy không nhận ra chuyện này." Huệ Anh buồn bã than thở về những nỗi lo của mình, ba mẹ không chịu nghĩ cho cô và cô cũng không muốn làm tổn thương người mình xem như là anh trai này.

Cố Cẩm Sơ nhìn thấy được nỗi lòng bất an của bạn thân mình cũng thở dài cảm thán, đúng là mỗi người đều sẽ có nỗi lo của riêng mình, cho dù là người như cô cũng có vướng mắc trong tình cảm.

Huệ Anh nhìn thấy dáng vẻ ủ dột của Cố Cẩm Sơ thì chọt nhẹ vào eo cô, vẻ mặt thích thú hỏi:



"Có phải cậu đang nhớ anh trai bên sông gì đó không?"

Cố Cẩm Sơ nghe thế liền đỏ mặt, từ sau hôm đó cô vẫn luôn nhớ đến anh, cô không có ai để tâm sự chỉ có thể bày tỏ nỗi lòng với Huệ Anh, không ngờ giờ cứ sơ hở là cô sẽ bị cô ấy đem chuyện này ra chọc ghẹo, Cố Cẩm Sơ ngại ngùng liếc xéo cô nàng:

"Nhớ gì chứ... Cả nửa năm không gặp lại rồi ấy."

"Nữa năm không gặp cậu vẫn còn nhớ... Làm mình cảm thấy anh trai kia không biết có mị lực như thế nào nha." Huệ Anh vừa nói vừa trưng ánh mắt tò mò nhìn cô chăm chú.

Lời cô ấy nói là thật, cô bạn Cố Cẩm Sơ này từ trước đến nay chưa từng thấy cậu ấy cô cảm xúc với nam sinh nào giờ lại nhung nhớ một người mới gặp lần đầu nữa năm trời, người đàn ông đó thật không biết thần thánh phương nào.

Cố Cẩm Sơ buồn bã nhìn xa xăm mới ngượng ngùng lên tiếng:

"Không biết khi nào mới được gặp lại anh ấy... Mình sắp quên cả dáng vẻ anh ấy luôn rồi."

"Thôi tối nay đi ăn với mình đi... Giới thiệu vị hôn phu hờ của mình cho cậu... Đảm bảo khi cậu gặp anh ấy sẽ quên luôn cái anh trai bên sông luôn." Dương Huệ Anh khoác vai Cố Cẩm Sơ vui vẻ nói.

Mi tâm Cố Cẩm Sơ nhíu lại cảm thấy người có thể nói ra những lời như thế này chắc chỉ có Dương Huệ Anh, ai lại đi giới thiệu vị hôn phu của mình như vậy chứ.

***

Cố Cẩm Sơ vốn đã rất tận lực từ chối Dương Huệ Anh nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị cô ấy kéo đến nhà hàng ngồi. Cố Cẩm Sơ cảm thấy mình chính là cái bóng đèn 1000 W mà đau cả đầu.



"Tiểu Sơ Sơ... Anh ấy nói có việc bận đến muộn một chút... Chúng ta gọi thức ăn trước đi." - Huệ Anh vừa nói vừa đẩy quyển menu qua cho Cố Cẩm Sơ.

Cố Cẩm Sơ không nhịn được lo lắng hỏi cô ấy:

"Hai người hẹn hò mình đi theo không phải rất khó xử sao?"

Dương Huệ Anh vội vàng bóp cái miệng nhỏ của cô lại không để cô nói nữa, trầm giọng trả lời:

"Hẹn hò gì chứ... Mình không thích anh ấy... Với lại mình nói với anh ấy đưa bạn theo... Anh ấy vui vẻ đồng ý rồi."

Cố Cẩm Sơ thấy được đảm bảo như vậy cũng nhẹ lòng gật đầu đáp ứng, đợi một lúc lâu, cánh cửa phòng bao mở ra một thân ảnh tuấn tú quen thuộc bước vào đập vô mắt cô khiến Cố Cẩm Sơ đứng hình.

Dương Huệ Anh vui vẻ đứng lên cười nói với người đàn ông đó: "Anh Chính Minh."

Lục Chính Minh mĩm cười dịu dàng xoa đầu cô ấy:

"Anh Anh lại cao hơn rồi!"

Trong lúc hai người họ đang vui vẻ chào hỏi nhau chỉ có Cố Cẩm Sơ là như chết lặng, nữa năm qua cô luôn mong nhớ anh nhưng anh vậy mà lại là vị hôn phu của bạn thân cô. Đây là ông trời đang trêu đùa cô sao?