Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 412




Võ thuật Hoa Hạ, từ xưa đến nay đều có “Nam quyền Bắc Thoái” nổi danh.

Mà đại diện “Bắc Thoái” này chính là Đàm Gia Thoái.

Đàm Gia Thoái có đặc điểm là: quyền cước sử dụng đồng thời, lấy sở trường là đòn chân, quyền thuật mạnh, kết hợp tấn công phòng thủ, kết hợp cương nhu, thư thả tự nhiên, linh hoạt thay đổi nhiều, xoay xoay xiết chặt. 

- Sư phụ, sư thúc là truyền nhân của Đàm Gia Thoái?

Cô thắc mắc hỏi Ngọc Thanh.

- Ừ, sư thúc con trước đây vốn là họ Đàm, là con cháu chính thống đời thứ tám mươi của Đàm gia. 

Ngọc Thanh gật đầu:

- Xem ra sư thúc con gần đây không chú ý luyện thoái công sở trường này rồi.

Dương Tử Mi nhìn về phía Ngọc Chân Tử. 

Chỉ thấy một đôi chân như gió xoáy, xoay tròn trong đám người kia, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, hai mươi tên côn đồ đã bị đánh lăn quay hơn một nửa, mà vẫn chưa chạm vào được góc áo của Ngọc Chân Tử.

Ngọc Chân Tử đánh hăng máu, vẫn không quên không đánh vào chỗ hiểm, chỉ đánh vào mặt của bọn chúng. Từng người bị đánh cho thành đầu heo, máu răng máu mũi thi nhau chảy.

Đúng lúc đó xe cảnh sát cũng vừa đến, đến mấy chục cảnh sát, bọn họ cầm súng vây quanh tất cả mọi người: 

- Dừng lại, chúng tôi là cảnh sát đây, tất cả ngồi xuống, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi.

Lý Quý đứng một bên quan sát thấy Ngọc Chân Tử hung hăng như vậy, xem đến mắt giật tim run, biết mình không thể nhờ vào ai được nữa thì lập tức gọi cho bố mình.

Lý Nhất Nguyên vừa nghe được con trai độc nhất của mình bị người ta đánh gãy chân thì ngay lập tức gọi cho phân đội công an gần đó nhất. 

Phân đội nhỏ này nghe nói con trai cục trưởng đại nhân gặp nạn, đương nhiên đâu dám chậm trễ, toàn đội lập tức xuất phát lên đường.

Bọn họ chưa đến gần đã thấy một đám người đang ẩu đả.

Ngọc Chân Tử dừng lại. 

Mặt khác, mấy tên côn đồ này vốn không đội trời chung với cảnh sát. Bây giờ thấy cảnh sát lại như thấy cứu tinh, bọn chúng vội vàng lui ra để tránh mình cũng bị đánh thành đầu heo.

Bởi vì bọn họ phát hiện cái tên Ngọc Chân Tử bên ngoài lôi thôi nhỏ bé này quả nhiên không phải là người, bình thường bọn chúng cũng hay xem cao thủ võ thuật trên TV, giờ mình lại biến thành con tép cho người ta đánh.

- Ai là Lý thiếu gia Lý Quý? 

Đội trưởng già béo phân đội công an Đinh Nghị lau mồ hôi, nôn nóng hỏi.

- Ở kia kìa.

Một tên côn đồ vẫn còn đang sợ hãi chỉ vào Lý Quý gãy chân đang ngồi ở một bên. 

Đinh Nghị nhìn Lý Quý bị thương, sợ đến mặt mũi trắng bệch.

Con trai cục trưởng xảy ra chuyện trên địa bàn của mình, nếu như bị trách tội, ai sẽ chịu chứ?

- Bắt ba người này lại cho ta! 

Ông ta quay đầu vô cùng uy nghiêm ra lệnh cho cấp dưới, sau đó vội vàng đến bên người Lý Quý, nặn ra một khuôn mặt tươi cười tỉ mỉ hỏi:

- Lý thiếu gia, vẫn tốt chứ?

- Tốt cái...! 

Lý Quý đang đau đến muốn chết rồi đây, thấy Đinh Nghị tới đây, vừa hay không có chổ để phát tiết, liền giương tay giáng một cái tát:

- Ông lập tức bỏ tù hai tên đạo sĩ thối kia lại, còn cô gái kia, tôi muốn xử lý riêng.

- Lý thiếu gia, cậu yên tâm đi. Bọn họ làm cậu bị thương, tôi nhất định giành lại công lý cho cậu, làm cho bọn này không thể giải oan! 

Đinh Nghị che hai má bị đánh lại, cố nén đau vội vàng nói.

- Mẹ nó, mau gọi người đưa tôi vào bệnh viện coi, đau chết đi được. Chỉ cần ông dám thả một người, tôi lấy con mẹ nó đầu của ông!

Lý Quý chửi thề. 

Định Nghị vội bảo hai tên cảnh sát nâng hắn lên, dùng xe cảnh sát mở đường, đi về phía bệnh viện trong thị trấn.

- Sư phụ muốn đi không?

Đối mặt với cả một loạt họng súng đen ngòm chĩa vào mình như vậy, Dương Tử Mi có hơi không quen. Tuy cô hoàn toàn có thể cướp súng của bọn họ mà không ai biết, nhưng mấy người này dù sao cũng là người của cơ quan quốc gia. 

Một người, nếu năng lực mạnh có đến đâu cũng đấu không lại bộ máy khổng lồ của quốc gia thế này.

Cô là người dân lương thiện, cũng không muốn liều mạng chọc đến chính quyền.