Dương Tử Mi ba người đi tới, cũng liền bất tri bất giác đi vào long trạch công viên.
Long trạch công viên vẫn như cũ bị phong ấn.
Bất quá, so với lúc xưa không bị người bị vây xem náo nhiệt.
Người qua đường cũng rất ít khi đi qua nơi này, thấy nó, cơ hồ đều là chọn đi đường vòng.
Người bình thường tưởng tượng đến ở bên trong hồ hoa sen có chứa hàng tram tử thi, đều sẽ lưng đổ mồ hôi lạnh cảm giác đáng sợ.
Dung Hòa cùng dừng bước, nhìn bên trong, lại nhìn thoáng qua Dương Tử Mi, cái gì cũng không nói, tiếp tục bước đi.
Dương Tử Mi vừa rồi cũng lo lắng, ông sẽ nói cái gì.
Thiệt tình không muốn phá hư sự hài hòa của hiện tại, may mắn là ông cũng thức thời, không hề chấp nhất chuyện thảm án diệt môn của Long Gia.
Chuyện này làm cho Dương Tử Mi cảm giác thực vừa lòng.
- Nữu Nữu, trước kia ta và bà của người, đều là ước ở nơi đó chạm mặt.
Dung Hòa chỉ vào phía trước một cây hòe lớn nói, trong mắt lại nhộn nhạo thần thái nào đó.
Dương Tử Mi trong đầu cũng tưởng tượng thấy, vẫn là thời điểm tuổi trẻ ông cùng bà đi bên nhau.
Kia nhất định là trai tài gái sắc, khiến người hâm mộ một đôi tuyệt sắc không thôi.
Chỉ tiếc, bà quật cường, cuối cùng vẫn là chôn vùi hết thảy.
Đều nói người vận mệnh là thiên định.
Trên thực tế, thiên chỉ định ba phần vận mệnh, còn có bảy phần đều là tính cách chính mình quyết định.
Một người, có cái gì tính cách, sẽ có cái dạng gì nhân sinh, chẳng trách thiên, cũng trách không được người khác.
Dung Hòa đứng ở cây hòe, nhón mũi chân, tìm kiếm tung tích tình yêu ngày đó.
Dương Tử Mi mắt sắc, nhìn đến ở so với ông còn muốn cao một mét chỗ có khắc hai cái tên.
Dung Hoa, Tằng Tuệ.
Hai chữ khắc đến phi thường xinh đẹp, không có gì xinh đẹp bằng, cũng không có lại viết cái gì ta yêu ngươi linh tinh.
Đây là một thời đại hàm súc.
- Ông, ở chỗ này.
Dương Tử Mi chỉ vào kia hai cái tên rồi nói.
Dung Hoa ngửa đầu nhìn một hồi, trên mặt biểu tình thư thái nhu tình, khóe môi hơi hơi mỉm cười, đồng mắt tựa hồ thấy ngày đó một thân mặc áo xanh lam, vẻ mặt cười nhạt nhìn thiếu nữ ở đối diện hướng chính mình đi tới.
Dương Tử Mi cũng không quấy rầy tâm trạng ông, chỉ là ở một bên lẳng lặng mà nhìn.
Tình yêu chính là kỳ quái như vậy, chia lìa càng lâu, nhớ lại tới, có lẽ liền càng rõ ràng, tình cảm cũng liền càng thuần mỹ, cơ hồ đều đem những tì vết đều xem nhẹ bất kể, dư lại cũng chỉ là những gì tốt đẹp.
- Dương Tử Mi?
Một chiếc Maybach màu trắng ngừng ở bên cạnh trên đường, cửa sổ xe hạ xuống, từ bên trong đi ra một thanh niên đẹp trai tà mị.
Đúng là Gia Cát Nguyệt.
- Là ta.
Dương Tử Mi cười tiến lên nói,
- Như thế nào lại trùng hợp vậy?
- Ha ha, chính là trùng hợp như vậy đấy.
Gia Cát Nguyệt cười nói.
- Phải nói là, hai người chúng ta có duyên, vô luận ở đâu, trước sau đều là gặp được nhau.
- Haha.
Dương Tử Mi cười nói.
- Thủ đô nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có một số người, liền tính là ở tại cùng cái trong tiểu khu, cả đời đều không có gặp được. Nhưng chúng ta lại như vậy lâu lâu gặp được, này duyên phận thật đúng là không cạn.
Gia Cát Nguyệt mắt đào hoa hơi chọn, tà mị cười nói.
- Kia lại như thế nào?
Dương Tử Mi nhe răng.
- Thật là mất mặt nữ nhân!
Gia Cát Nguyệt liếc mắt một cái.
- Ngươi ở chỗ này làm gì? Không phải nói Trục Thiên đã trở lại sao? Các ngươi hai người như thế nào không dính ở bên nhau?.
- Mỗi người đều là cá thể độc lập, không có khả năng thời thời khắc khắc dính vào cùng nhau. Ta có chuyện của ta, hắn cũng có bận việc của hắn.
Dương Tử Mi trả lời nói.
- Ta hiện tại chính là bồi ông nội của ta cùng em gái của ta đi dạo phố.
- Ông nội người?
Gia Cát Nguyệt khắp nơi đánh giá, cũng không có phát giác bóng dáng Dương Bách.
- Theo ta được biết, ngươi cùng ông nội ngươi quan hệ không đến mức như vậy vui vẻ như vậy?