Dị Năng Vương Phi

Chương 10




” Thập tứ muội, chân muội…” Lăng Vân Hiệu lên tiếng hỏi. Y còn nhớ khi đó tất cả các thái y đã đồng nhất kết luận chân Lăng Vân Trúc đã phế nát, không cách nào cứu vãn. Lăng Vân Hiệu thậm chí lúc đó còn là người kiểm chứng. Hiện tại thấy chân Lăng Vân Trúc như không có vấn đề gì, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Lăng Vân Trúc sau khi lấp đầy bụng mình, đối y trả lời:

” Một tháng trước muội tình cờ gặp được vị cao nhân, hắn chấp nhận chữa chân cho muội nhưng muội phải đáp ứng hắn một điều kiện. Muội đáp ứng nên hắn chữa cho muội thôi”

” Điều kiện gì vậy?” Lăng Vân Hiệu tò mò.

Lẵng Vân Trúc quay sang nhìn Lãnh Thần Phong, vừa thấy hắn cũng đang nhìn mình, trong đầu không biết nghĩ gì, nhếch môi cười

” Không được phép tiết lộ thân phận của hắn và cũng không được để người khác biết chân muội đã lành. Bởi thế hai người phải giúp ta giữ bí mật này”

” Được thôi, không vấn đề gì” Lăng Vân Hiệu sảng khoái đáp ứng, sau lại nhìn sang Lãnh Thần Phong “Còn huynh thì sao?”

“Nàng là vương phi của ta, ta đáp ứng nàng cũng không có gì lạ” Lãnh Thần Phong thản nhiên đem chung rươu đưa lên miệng nhấp, không biết rằng lời này đã kích đúng chỗ đau của người nào đấy.

“Di? Vương phi của ngài? Lãnh vương gia, ngài phải chăng là đang ảo tưởng sức mạnh? Ta còn chưa có lấy ngài đâu?” Lăng Vân Trúc đứng bật dậy, hai mắt trợn trừng nhìn tên yêu nghiệt trước mặt.

“Ảo tưởng sức mạnh” Phụt… hahaha… Lăng Vân Hiệu không nhịn được cười lớn, mà người nào đó bị nói thì sắc mặt đen lại, chung rượu trong tay chốc lát liền bóp vụn. Nữ nhân này, nàng được lắm. Nhưng nàng đối sai người rồi.

” Thập tứ công chúa, nàng đừng quên, nàng đã được Lăng đế chấp thuận gả cho bổn vương, đương nhiên trở thành vương phi của ta”

” Là Lăng đế đồng ý không có nghĩa là ta đồng ý” Lăng Vân Trúc một dạng cứng đầu cứng cổ, hai tay khoanh trước ngực hừ lạnh.

” Nghĩa là nàng không muốn gả cho ta?” Nực cười, trên đời này làm gì có nữ nhân nào mà không muốn gả cho hắn, nữ nhân này có phúc mà không biết hưởng.

” Không, có chết cũng không gả” Lăng Vân Trúc thẳng thắn đáp, ánh mắt mang theo sự quyết đoán đến cùng cực.

” Không sao, nàng đâu có thể kháng lện vua, nàng nhất định gả cho ta” Lãnh Thần Phong nhếch môi cười, thích thú nhìn gương mặt đỏ lên vì tức của Lăng Vân Trúc.

Lăng Vân Hiệu nhìn Lãnh Thần Phong rồi lại nhìn muội muội mình, tròng mắt suýt rớt ra ngoài. Chuyện gì xảy ra? Lãnh Thần Phong trước nay luôn lạnh lùng tàn khốc, tích chữ như vàng, muốn hắn nói được một câu cũng cực khó. Thế nhưng hôm nay hắn lại cùng muội muội ý đấu khẩu, thật là thú vị. Nếu thiên hạ mà biết được chuyện này không biết sẽ thế nào a?

Lăng Vân Trúc tức không chịu được. Cô đường đường là một cảnh vệ xuất sắc của thể kỉ hai mốt, thế nhưng lại vô lực với cái tên yêu nghiệt này. Hừ, mọi người bảo hắn lạnh lùng, thế nhưng hôm nay cô thấy chính là một đại phúc hắc a ~

Tiện tay lấy chung rượu trên bàn một hơi uống sạch, Lăng Vân Trúc như muốn trút hết mọi buồn bực ra ngoài, thế nhưng nghay sau đó đầu lại cảm thấy trở nên choáng váng, mắt dần hoa đi không thấy rõ, cuối cùng ngã gục ra bàn bất tỉnh.

” Trúc nhi, Trúc nhi” Lăng Vân Hiệu giật mình lay lay cô, tay còn lại đem chung rượu cô vừa uống lên ngửi. Là Mê Hồn Dược, mê dược mạnh nhất. Y nhíu mày nhìn Lãnh Thần Phong. Lãnh Thần Phong lạnh lùng cười

” Lăng điện hạ, nhờ ngài đem nàng trở về, ngày mai bổn vương sẽ tiến cung cầu thân. Nếu ngày mai bổn vương phát hiện nàng biến mất thì Lăng Ngạo quốc cứ chuẩn bị thành vong quốc đi”

Dứt lời, thân hắc bào âm u phất một cái rời đi, trong nhã gian chỉ còn Lăng Vân Hiệu, Lăng Vân Trúc và Thất Dạ – thủ hạ của thái tử. Lăng Vân Hiệu thở dài nhìn thân ảnh nhỏ nhắn bất tỉnh bên bàn, sau đó quay sang nói với Thất Dạ

” Thất Dạ, đem nàng trở về Trúc Lan Cung, nhớ là phải đem về trong bí mật, tuyệt không được để ai phát hiện”

” Thuộc hạ đã rõ thưa điện hạ” Hắc y nam tử khẽ gật một cái rồi ôm Lăng Vân Trúc trong nháy mắt liền vô tung vô ảnh.