Dị Năng Vương Phi

Chương 22




Tác giả: Bạch Vân Tử Y

——————————–

“Tiểu Kê Nhi, muội là Tiểu Kê Nhi có phải không?” Liễu Hoàn Hoàn chạy tới cản xe lăn lại, đôi mắt hoa đào mở lớn, trong giọng nói có chút chờ mong và hấp tấp.

Nàng thật ra tên là Vân Khả Nhi, hai năm trước bị tai nạn giao thông mà tá thi hoàn hồn xuyên tới nơi này. Lúc này khi bạch y công tử kia nới tên mình là Vân Tuyền Cơ, nàng đã hơi giật mình, bởi nó trùng tên với biểu muội nàng ở thế giới kia. Lại đến khi Lăng Vân Trúc xuất hiện, nàng càng thêm sửng sốt. Liễu Hoàn Hoàn đương nhiên nhận ra thứ cô đang ngồi là xe lăn, đã thế dung mạo không chút khác biệt lại khiến nàng thêm khẳng định. Cho nên Liễu Hoàn Hoàn liền đánh liều một phen, chạy tới hỏi Lăng Vân Trúc.

Lăng Vân Trúc trước câu hỏi của Liễu Hoàn Hoàn thì càng kinh ngạc không kém. Tiểu Kê Nhi là tên gọi thân mật mà Vân gia vẫn hay gọi cô. Thế nhưng nữ nhân này lại biết cái tên đó, nàng là ai?

“Ngươi là ai?”

“Tiểu Kê Nhi, ta là Vân Khả Nhi biểu tỷ của muội a, muội không nhớ sao?”

“Biểu… tỷ..” Hai mắt Lăng Vân Trúc mở thật lớn. Nàng là biểu tỷ Vân Khả Nhi của cô sao? Hai năm trước biểu tỷ cùng cô sang Italy chơi, ai ngờ lúc đi qua đoạn đường núi bị người tập kích. Lúc đó Lăng Vân Trúc còn chưa làm chủ được dị năng của mình, lại không đem theo vũ khí, Vân Khả Nhi vì muốn bảo toàn tính mạng cho cô mà đẩy cô ra khỏi xe, còn bản thân thì theo chiếc xe kia rơi xuống vực.

Lăng Vân Trúc vẫn luôn hối hận vì bản thân không đủ khả năng bảo vệ biểu tỷ, cho nên hai năm qua điên cuồng rèn luyện khả năng khống chế dị năng, lựa chọn làm cảnh vệ cho tổng thống một phần cũng là vì bù đắp cho biểu tỷ. Nhưng mà cô không bao giờ ngờ tới, vị biểu tỷ luôn khiến cô yêu thương cùng hối hận lại xuất hiên trước mặt cô, làm cô không biết phải nói sao nữa.

Những người còn lại trên mặt liền mang theo một mảng nghi hoặc và mơ hồ. Đây là cái chuyện gì xảy ra? Sao Liễu Hoàn Hoàn bỗng nhiên lại trở thành biểu tỷ của Lăng công chúa chứ?

Lăng Vân Trúc trong tim run rẩy một hồi, hai tay nắm chặt lấy Liễu Hoàn Hoàn. Nàng thật sự là biểu tỷ, nàng thật sự không có chết.

Vẫn là Lãnh Thần Phong nhận ra tràng diện không thích hợp, truyền âm cho Vân Trúc kêu cô trở về khách điếm rồi nói tiếp, sau đó truyền âm cho Liễu Hoàn Hoàn tên khách điếm để nàng có thể tới rồi mang theo Vân Trúc rời khỏi Hoàng phủ.

“Thế này là sao chứ? Thật kì lạ” Hoàng Lữ Yên khó hiểu lầm bầm. Nàng phải hỏi biểu tỷ một phen mới được.

Liệt Hồng Tuân trầm mặc. Quả nhiên trên người cô công chúa này còn giữ rất nhiều bí mật. Hắn thật muốn khám phá a.

.

Khách điếm Tuyền Trang

“Biểu tỷ, tỷ ngồi đi” Về tới phòng, Lăng Vân Trúc liền kêu Liễu Hoàn Hoàn ngồi xuống, khấp khởi hỏi nàng hai năm qua sống ra sao. Liễu Hoàn Hoàn yêu thương nhìn tiểu muội của mình, từ từ kể cho cô nghe chuyện hai năm qua mình sống ở nơi này. Quả thật cũng không ít chuyện.

Lăng Vân Trúc chăm chú nghe Liễu Hoàn Hoàn, mắt tình cờ liếc qua Lãnh Thần Phong trầm mặc. Hắn chắc còn nhiều chuyện muốn hỏi cô đây, nhưng với cô hiện tại biểu tỷ quan trọng hơn, đành phải ủy khuất hắn một chút vậy.

“Phải rồi Tiểu Kê Nhi, muội còn chưa nói cho ta biết vì sao muội tới đây a?”

“Còn không phải là vì cha tỷ sao? Nợ con trả cha, ta và tỷ hết nợ” Lăng Vân Trúc bĩu môi rồi bật cười khanh khách.

“Nha đầu quỷ” Liễu Hoàn Hoàn trừng mắt nhìn cô, sau lại nhìn sang Lãnh Thần Phong “Đa tạ Lãnh Vương gia chiếu cố biểu muội ta, sau này mong ngàu chú ý nó nhiều một chút. Nha đầu này tuy bên ngoài mạnh mẽ vậy thôi chứ thật sự rất dễ bị tổn thương”

“Biểu tỷ” Lăng Vân Trúc ủy khuất kêu. Cô nào có như vậy nha.

“Đương nhiên, nàng là vương phi của ta” Lãnh Thần Phong gật đầu, lời lẽ hùng hồn tựa chém đinh chặt sắt. Không cần Liễu Hoàn Hoàn nói hắn cũng sẽ toàn lực bảo hộ nữ nhân của mình.

“ Lãnh vương gia, biểu muội ta chú trọng nhất chính là sự tin tưởng. Nó cho ngài nghe bọn ta nói chuyện, chứng tỏ nó tin tưởng ngài. Đừng bao giờ làm mất niềm tin của nó, bởi vì một khi đã mất, sẽ không cách nào lấy lại được” Lời nói và con người Liễu Hoàn Hoàn thật không có đồng nhất. Nhìn bề ngoài chỉ như một tiểu nha đầu trưởng thành nhưng tâm hồn lại chững chạc như một nữ nhân hai mươi bảy tuổi. Sống với Vân Trúc hơn hai mươi năm, không cớ nàng lại không hiểu được con người cô, bởi vậy nàng mong muốn người mà biểu muội gửi gắm trái tim phải là người khiến nàng hài lòng.

“Biểu tỷ, tỷ theo muội tới Lãnh Thần quốc được không?” Lăng Vân Trúc cố y lảng sang chuyện khác, cô không muốn nhắc tới chuyện này nữa.

“Cũng được, nhưng ta phải nói một tiếng với Hoàng thúc trước” Liễu Hoàn Hoàn sảng khoái gật đầu, nàng cũng muốn sang đó thăm thú một phen.

“Phong, không vấn đề gì chứ?” Lăng Vân Trúc hỏi.

“Chỉ cần nàng muốn” Lãnh Thần Phong mỉm cười.