Dị Năng Vương Phi

Chương 29




Trong nhã gian chữ Thiên của Hương Vị Lâu, một đôi nam thanh nữ tú ngồi đối ẩm chuyện trò, cảnh đẹp ý vui nhưng tâm suy mỗi người lại không như vậy.

Liễu Hoàn Hoàn trong lòng hồi hộp không thôi. Nàng có thể chắc chắn vị lão bản đứng sau tửu lâu này là đồng hương của nàng, hơn nữa nàng lại có dự cảm vị đồng hương này không xa lạ gì với nàng, chính dự cảm này khiến cho Liễu Hoàn Hoàn càng thêm xoắn xuýt, cho dù mặt ngoài cùng Lãnh Thần Dương trò chuyện dùng cơm nhưng cả người cũng không được tự nhiên.

“Hoàn Hoàn, nàng quen lão bản của Hoàng Vị Lâu sao?”

Lãnh Thần Dương bỗng dưng lên tiếng hỏi. Hắn không phải chưa từng điều tra người đứng sau Hoàng Vị Lâu, thậm chí còn nhờ đến người trong Dạ Nguyệt Cung của hoàng đệ, nhưng kết quả lại không thu được gì. Người này bao mình quá kĩ, nếu không phải chủ chốt của tửu lâu thì không ai từng gặp qua y, với lại Hoàng Vị Lâu tuyển người cũng rất sát sao, bất kể thế lực nào muốn gài người để điều tra đều không có khả năng. Nhưng đó chưa phải là tất cả, vị lão bản này khi gặp thủ hạ của mình cũng chuẩn bị rất kĩ lượng, trên mặt là chiếc mặt nạ bạc bất ly thân, người xem chỉ có thể nhận biết được y là một nam nhân rất trẻ mà thôi.

Hắn thật sự tò mò, bởi vì khi Liễu Hoàn Hoàn khi bước vào tửu lâu này lại mang theo anh nhìn khác biệt với những khách nhân mới lần đầu đến đây. Đó không phải là ánh mặt kinh diễm khi chứng kiến thứ gì đó mới lạ, mà là ánh mang theo sự ngạc nhiên xen lẫn hoài niệm, giống như đối với nàng nơi này rất quen thuộc vậy.

Liễu Hoàn Hoàn giật mình, nụ cười trên khóe miệng không biết khi nào đã thu hồi. Nàng đem chung rượu trên tay đặt xuống bàn, môi hơi mím lại rồi hé ra đáp

“Nên nói thế nào cho huynh đây? Ta không biết mình có biết hắn hay không, nhưng ta biết chắc chắn hắn đến từ nơi nào”

“Thảo nào nàng không hề kinh ngạc với sự mới lạ của tửu lâu này, hẳn là nàng đã thấy qua” Lãnh Thần Dương cười nhẹ, đem chung rượu trên tay uống cạn.

“Phải, không hề xa lạ” Liễu Hoàn cũng mỉm cười, thế nhưng nơi khóe mắt lại lóe lên tia xót xa .Ngỡ tưởng bản thân sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa nhưng không ngờ hôm nay lại thấy được, thật sự là muốn khuấy nhiễu tâm can của nàng a.

Liễu Hoàn Hoàn sinh ra và lớn lên ở Z quốc, trong tâm đã gắn chặt một loại cảm giác yêu quí không thể nào xóa đi. Đó là nơi nàng nàng sống suất hai mươi bảy năm, là nơi có người thân, có bạn bè, đồng nghiệp mà mình luôn tin tưởng, cho dù hiện tại nàng sống ở mảnh đại lục này hai năm, nhưng không tránh khỏi cảm giác nhà và muốn trở về. Nhưng có thể trở về được sao? Nàng thật sự không biết.

Lãnh Thần Dương làm sao không nhìn ra nỗi chua sót cố che giấu của nữ nhân đối diện mình. Hắn không thể nhìn ra được nàng đang nghĩ gì, nhưng trong tâm hắn không biết khi nào lại hơi nhói lên khi thấy nàng như vậy, khiến hắn không nhịn được kéo nàng vào lòng mà an ủi. Hắn không muốn nàng có biều tình như thế. Thật kì lạ. Đó là cái gì?

“Hoàn Hoàn, không phải nàng muốn xem Hoa Đăng Hội sao? Vậy mau ăn a, không là sẽ không kịp” Hắn rốt cuộc là vẫn muốn nàng chuyển hướng sang vấn đề khác, vì vậy liền vươn tay gắp thức ăn cho nàng rồi ôn hòa nói.

“Ân” Liễu Hoàn Hoàn gật đầu, sự nặng trĩu trong lòng vì câu nói của hắn mà dần tan biến. Quá khứ thì vẫn chỉ là quá khứ, mà nàng thì phải sống tiếp, cái quá khứ kia nếu không xóa được thì giấu nó trong một góc nào đó vậy, không cần phải suy nghĩ đến nữa.

.

Tại một nơi khác cũng thuộc Hoàng Vị Lâu, trong căn phòng đường bài trí vô cùng hoa lệ, một cái nam nhân lười biếng tọa trên trang kỉ làm từ Tử Lan Trúc, ngân phát không được buộc là mà tùy ý thả tung, như thác nước mềm mại trêu đùa trên ngân bào tiên diễm, toát ra cái khí thế thanh cao không nhiễm bụi trần. Thế nhưng nếu nhìn đến gương mạo của nam nhân lại trái ngược hoàn toàn, mặc dù hoàn mỹ nhưng lại theo yêu tà của địa ngục, sự đối ngược như vậy nhưng trên người hắn lại hài hòa đến kì lạ.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, hắc mâu vốn nhắm nghiền của nam nhân liền chậm rãi mở ra, bạc môi hơi hé mở, giọng nói trầm thấp mang theo mị hoặc trí mạng truyền ra.

“Có chuyện gì?”

“Chủ nhân tôn quý. Bẩm chủ nhân, mới vừa rồi có vị tiểu thư muốn gặp ngài, mặc dù ta đã khéo léo từ chối nhưng nàng ta muốn nhờ ta truyền cho ngài một thứ”

Nam nhân nhướng mày, sự lười biếng trên người không biết lúc nào đã tiêu thất. Hắn đứng dậy, đem mặt nạ ngân bạc đeo lên sau mới đi ra mở cửa, người đứng ngoài đương nhiên không ngờ chính là nữ nhân mà Lãnh Thần Dương và Liễu Hoàn Hoàn đã gặp lúc nãy.

Nữ nhân lập tức đem tờ giấy Liễu Hoàn Hoàn nhờ gửi cung kính đưa cho Đông Phương Tuấn.

Phải, Đông Phương Tuấn chính là nam nhân ngân bào kia, cũng là vị lão bản thần bí đứng sau Hoàng Vị Lâu. Đông Phương Tuấn ngay trước mặt nữ nhân kia mở tờ giấy, sau khi nhìn những gì bên trong thì sắc mặt luôn bất biến không đổi nay đại biến, thanh âm lạnh lùng vang lên.

“Cô nương đó giờ đang ở đâu?”

Nữ nhân bị ngữ khí lạnh lùng của hắn làm cho kinh hãi, vội vàng đáp

“Bẩm chủ nhân, ta đã sắp xếp họ tại phòng chữ Thiên của lầu hai phía Đông, không biết…”

“Mau đưa ta đi gặp nàng” Đông Phương Tuấn trực tiếp cắt ngang lời của nữ nhân, ra lệnh nàng lập tức dẫn đường. Nàng ta sao dám không nghe, dạ dạ vâng vâng rồi chạy đi trước.

Nữ nhân đó, hắn nhất định phải gặp.